Edit by Mint
Beta by Tô
______________________________
Bị Tần Như Vọng nắm lấy cổ tay, nhiệt độ lạnh lẽo từ chỗ tiếp xúc da thịt truyền đến, Kỷ Ninh kinh hoảng nhìn thẳng vào mắt hắn, còn chưa nghĩ ra lời giải thích thì lại thấy trên mặt Tần Như Vọng hiện ra vài phần gợn sóng, thoáng qua tia mờ mịt, đưa tay đỡ lấy trán mình.
Thấy hắn xuất hiện phản ứng như vậy, trong lòng Kỷ Ninh khẽ động, bày ra vẻ không biết gì về cái xưng hô “Thần tử” này, gọi hắn một tiếng: “Như Vọng?”
“……Chủ nhân.”
Một lát sau, Tần Như Vọng thả tay xuống, sắc mặt khôi phục lại nét bình tĩnh, hơi cúi đầu cung kính gọi Kỷ Ninh khiến Kỷ Ninh yên tâm đôi chút, xác định Tần Như Vọng thật ra không có khôi phục ký ức của kiếp trước, chỉ là xuất hiện dấu hiệu tương tự mà thôi.
Xuất hiện phản ứng như vậy nằm trong dự liệu của Kỷ Ninh, chẳng qua tốc độ nhanh hơn cậu nghĩ nhiều nên lúc này mới dọa cậu hết hồn.
Thật ra đây cũng là chuyện tốt, cậu dùng sức mạnh giúp Như Vọng khôi phục lại thần trí, đợi đến khi Như Vọng hoàn toàn thức tỉnh thì cậu sẽ có thể rời khỏi thế giới này, chỉ là không biết lúc đó Như Vọng sẽ xuất hiện phản ứng như thế nào.
Kỷ Ninh cầm lấy mặt nạ bạc đặt cạnh gối, dùng lòng bàn tay vu.ốt ve hoa văn gồ ghề bên trên, nhẹ giọng thở dài.
Cậu lại nghĩ đến mình ở trong thế giới nọ, do thương xót Tần Như Vọng nhỏ tuổi lại bơ vơ nên dùng thân phận Thần tử thỉnh cầu Hoàng đế Đại Hạ để Tần Như Vọng ở lại bên cạnh mình. Chỉ trong một đêm, hoàng tử vốn chẳng được sủng ái bỗng nhiên tiến vào tầm mắt mọi người.
Trước đó, rất nhiều người cũng không biết trong hoàng cung ấy vậy mà lại có một đứa nhỏ như vậy, sau khi vội vàng tìm hiểu tin tức thì bọn họ mới biết đứa bé trai được Thần tử coi trọng chính là Cửu Hoàng tử, tên là Tần Như Vọng, cái tên này thậm chí còn không được ghi trên sách lễ mà là do người mẹ nô tì của hắn lấy cho.
Ban đầu mọi người chỉ xôn xao, không hiểu dụng ý vì sao Thần tử lại để Tần Như Vọng bên người, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã nhìn thấy, Thần tử đối với đứa nhỏ này dường như là đòi gì được nấy, thật sự là yêu thương sủng ái, khiến trên dưới hoàng cung ai ai cũng ghen tị không thôi.
Ngay cả Thần nữ cũng nổi lên lòng tò mò, từng lén hỏi Kỷ Ninh lại coi trọng đứa nhỏ này, Kỷ Ninh chỉ cười chứ không nói, cũng không trả lời câu hỏi của nàng.
“Chỉ mong đứa nhỏ này có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi.”
Thần nữ khẽ lắc đầu, rũ mắt than nhẹ, nàng sẽ không can thiệp việc Kỷ Ninh làm, nhưng lại thầm lo lắng cho cậu.
Khi đứa nhỏ này đối diện với bọn họ thái độ vô cùng lạnh lùng, nếu như chỉ đối với nàng thì thôi đi, nàng xem như là gián tiếp hại chết mẫu thân của hắn, hắn hận nàng nàng hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng Kỷ Ninh cũng bị liên lụy kéo vào chuyện này, bị đứa nhỏ đó xa cách lạnh nhạt khiến nàng không đành lòng.
Kỷ Ninh cười nhạt, Thần nữ không biết, thậm chí Tần Như Vọng còn từng đâm cậu khiến cậu bị thương, có điều chuyện này đã bị cậu giấu đi, nếu không trên người Tần Như Vọng mang tội danh ám sát Thần tử, lúc đó chỉ còn một con đường chết.
Vào một đêm nào đó, cậu nói cho Tần Như Vọng biết, tương lai hắn sẽ trở thành Hoàng đế trên vạn người của Đại Hạ, cho nên mới có thể đối xử tốt với hắn như vậy. Từ sau hôm đó, Tần Như Vọng rốt cuộc cũng thu lại cảm xúc, ẩn nhẫn trầm mặc, không tuyệt thực muốn chết nữa mà bắt đầu nghe theo sắp xếp của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh biết, cái này không có nghĩa là Tần Như Vọng chấp nhận mà là ngược lại, Tần Như Vọng chôn giấu hận ý vào sâu tận đáy lòng, vì một ngày có thể chấp chưởng Đại Hạ, dẹp yên Thần quốc.
Cậu biết Tần Như Vọng hận cậu như vậy do đây là kết quả cậu cố ý dẫn dắt, bởi vì chỉ có như thế thì tương lai Tần Như Vọng mới có thể trở thành người đứng đầu một nước, sẽ không bởi vì cậu đối xử tốt với hắn mà thù hận trong lòng bị phai mờ đi.
Đương nhiên, để hoàn thành nhiệm vụ thì cậu còn muốn cho Tần Như Vọng yêu cậu, mối quan hệ của bọn họ đã được định trước là yêu hận đan xen.
Để bồi dưỡng hắn, Kỷ Ninh đưa ra yêu cầu với Hoàng đế Đại Hạ, cho mời đại học sĩ trong triều đến để dạy học cho Tần Như Vọng, lại để cho danh gia võ đạo dạy Thái tử đến để dạy cho Tần Như Vọng.
Tần Như Vọng không cô phụ sự kỳ vọng của Kỷ Ninh dành cho hắn, với sự khắc khổ và thông tuệ của hắn, rất nhanh đã khiến cho đại học sĩ và danh gia vốn kín đáo phê bình việc này khen ngợi không dứt lời, bắt đầu dốc lòng dạy dỗ, muốn bồi dưỡng hắn thành tài.
Mà tính tình của Tần Như Vọng cũng không ngừng thay đổi, sau khi trưởng thành thành thiếu niên, hắn đã không còn trầm mặc u ám như cũ, cử chỉ nhã nhặn ung dung, không màng hơn thua, đối đãi với người ôn hoà lễ độ, được tất cả mọi người ngợi khen.
Trong mấy năm này, hắn ở hoàng cung phong quang vô hạn, một vài hoàng tử và con em danh môn dưới sự ám chỉ của gia tộc bắt đầu giao hảo với Tần Như Vọng. Ban đầu là vì mối quan hệ với Kỷ Ninh, nhưng sau đó bọn họ lại bị con người của Tần Như Vọng cảm phục, chân chính kết giao với hắn, càng ngày càng qua lại thân thiết với Tần Như Vọng.
Trong triều dần dần chia thành hai phe lớn, một phe là ủng hộ Thái tử, một phe là ủng hộ Cửu Hoàng tử Tần Như Vọng có được ưu ái của Thần tử.
Ở Đại Hạ quốc, trở thành Thái tử không có nghĩa sau này có thể ngồi vững ở ngôi vị hoàng đế, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi vì Thần quốc.
Hoàng tử trẻ tuổi tôn quý luôn ôn hòa lễ độ, thậm chí còn dùng lễ để đối đãi với Thần nữ, Thần nữ cảm thấy vui mừng gấp bội, bởi vì Tần Như Vọng cũng vô cùng thân thiết với Kỷ Ninh, nàng cho là hắn đã buông bỏ thù hận năm đó, chân chính chấp nhận Kỷ Ninh.
Chỉ có Kỷ Ninh mới biết, tất cả điều này chỉ là lớp ngụy trang của Tần Như Vọng, khi chỉ có hai người ở chung thì Tần Như Vọng vĩnh viễn sẽ chẳng để lộ nửa ý cười với cậu.
Năm đó Tần Như Vọng tuổi còn quá nhỏ mà tâm tư càng lúc càng âm trầm, học được cách thu lại mũi nhọn của mình, thử mỉm cười với Kỷ Ninh nhưng lại bị Kỷ Ninh sắc bén vạch trần.
“Ở trước mặt ta, ngươi không cần che giấu, ta biết ngươi là dạng người gì.”
Kỷ Ninh nghiêng người dựa trên nhuyễn tháp, khẽ cong môi đối với bé trai đang cứng đờ, nói: “Ngươi có thể yên tâm, bất luận ngươi đối với ta thế nào thì ta sẽ không vứt bỏ ngươi, bởi vì ngươi là Hoàng đế tương lai của Đại Hạ.”
Nụ cười của bé trai chậm rãi biến mất, vẻ mặt lạnh lùng đã lâu không thấy lại hiện lên trên mặt hắn, lẳng lặng nhìn Kỷ Ninh một lát, hắn bỗng dưng xoay người rời đi.
Mãi cho đến ngày nay, Tần Như Vọng đã dọn ra khỏi cung Thần sứ, có cung điện của riêng mình, thế nhưng hắn vẫn thường xuyên đến bái phỏng hai vị Thần sứ, cũng sẽ ở riêng với Thần sứ một lát.
Cứ ngỡ như hắn không quên ân tình của Thần tử năm đó, nhưng trên thực tế hắn chỉ ngồi trong cung của Kỷ Ninh, mỗi lần đều là yên lặng không nói lời nào, chỉ khi Kỷ Ninh bảo thì hắn mới mở miệng nói chuyện, báo cáo tình huống gần đây, ngoại trừ cái này thì cũng chẳng nhiều lời thêm một câu, vừa đến giờ thì lập tức rời đi.
Chỉ khi ở trước mặt Kỷ Ninh thì hắn mới có thể biểu hiện ra một mặt chân thật cũng như bất kham nhất.
Ngày hôm đó Tần Như Vọng đến, vẫn đi vào cung của Kỷ Ninh như cũ, ngồi đối diện cậu, trong cung đốt huân hương, hương thơm lượn lờ, cơ thể Kỷ Ninh yếu ớt nằm nghiêng trên giường, cười nhạt với hắn, nói.
“Dạo này ngươi sống cũng không quá tệ nhỉ?”
Tần Như Vọng yên lặng rũ mắt, Kỷ Ninh dựa vào giường, đổi tư thế nằm, nói.
“Tối nay ngươi ngủ lại nơi này của ta, thế nào? Ta đã cho người quét tước sạch sẽ căn phòng lúc trước của ngươi từng ở rồi.”
“Vì sao ta phải ở?” Tần Như Vọng không đồng ý ngay mà hỏi ngược lại Kỷ Ninh.
“Vì sao à……”
Kỷ Ninh nâng ngón tay thon dài trắng như tuyết lên, khẽ vuố.t ve mặt nạ, mỉm cười nói: “Bởi vì ta sợ sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa. Ta nghe nói hôm qua ngươi gặp mặt vị Liễu tam nương nổi danh kia, chắc là ngươi hài lòng lắm?”
Liễu thị là một trong những danh gia vọng tộc quyền thế nhất đương triều, xuất thân của đương kim Quý phi là Liễu thị, gia chủ của thế hệ này là quan nhất phẩm trong triều, đồng thời cũng là huynh trưởng của Liễu Quý phi, con gái thứ ba của y cũng là cháu gái của Liễu quý phi, là tài nữ nổi danh trong kinh thành, dung mạo xinh đẹp, dịu dàng hiền thục, vô cùng tài hoa, tương lai đã định sẽ tiến cung gả cho một vị hoàng tử.
Quý phi không sinh được con trai, chỉ có hai người con gái, Liễu thị không muốn ủng hộ Thái tử mẹ đẻ là Hoàng hậu nên coi trọng Tần Như Vọng, để Liễu tam nương tiếp xúc Tần Như Vọng, mang nghĩa chỉ cần hắn cưới Liễu tam nương thì sau này Liễu thị sẽ toàn lực trợ giúp Tần Như Vọng bước lên ngôi vị hoàng đế.
Lần gặp mặt này tương đối bí mật, không ngờ cậu lại biết được, Tần Như Vọng chợt ngẩng đầu, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, trầm giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Nếu ngươi cưới nàng làm vợ thì sau này việc cướp lấy ngôi vị hoàng đế tất nhiên sẽ càng vững chắc.” Kỷ Ninh nói: “Nghe nói dung mạo của nàng mỹ lệ, tính cách dịu dàng lương thiện, xuất thân cao quý, vô cùng xứng với ngươi, chẳng lẽ ngươi không cao hứng?”
“Việc này không liên quan đến ngươi.”
Tần Như Vọng lạnh mặt đứng dậy, mười ngón tay siết chặt, không biết vì sao khi nghe được Kỷ Ninh xem trọng hôn sự này, trong lòng hắn vô cớ nổi lên ngọn lửa không tên, thiêu đốt trong lòng khiến hắn đau đớn từng trận.
“Ta không định cưới nàng ta.” Hắn nói: “Nếu chỉ cần một nữ nhân hèn mọn này có thể thao túng đế vị của ta, vị trí Hoàng đế này ta cũng không cần.”
“Nếu như ngươi tùy hứng như thế…..”
Kỷ Ninh khẽ thở dài, không nói hết câu, nhưng dường như quyết định của Tần Như Vọng đã khiến cậu có chút thất vọng.
Ánh mắt của Tần Như Vọng lạnh lẽo đến cực điểm, không muốn nói nữa, đi về hướng ra ngoài cung.
Kỷ Ninh bỗng lên tiếng ngăn hắn lại: “Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, nhưng đêm nay ở lại chỗ của ta đi, từ khi ngươi đi rồi, cung này chợt quạnh quẽ không ít, mọi người rất nhớ ngươi.”
“……”
Hoàng tử trẻ tuổi dừng bước, cuối cùng vẫn nghe lời Kỷ Ninh, đêm đó ngủ lại ở chỗ này.
Năm đó hắn ở bên cạnh phòng của Kỷ Ninh, đêm đã khuya, trong lòng Tần Như Vọng vẫn còn xao động, nghĩ đến Kỷ Ninh đang ngủ ở cách vách phòng hắn cùng với những lời lúc nãy Kỷ Ninh đã nói, hắn càng phiền muộn không thôi, không hề buồn ngủ nên dứt khoát thắp đèn lên, ngồi dưới đèn lật xem binh thư.
“Cốc cốc.”
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, Tần Như Vọng nhíu mày, không đoán được ngoài cửa là ai tới còn quấy rầy hắn vào đêm hôm khuya khoắt.
Nhưng hắn đã quen ngụy trang khi cư xử với người khác, cho dù trong lòng không kiên nhẫn nhưng vẫn khôi phục vẻ mặt bình thản, đi đến mở cửa, sau khi cửa mở ra, hắn ngớ người, bởi vì hắn không ngờ người đến tìm mình lại là Kỷ Ninh.
Ở nơi này mấy năm, Tần Như Vọng biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Kỷ Ninh, cậu là Thần tử của Thần quốc, cơ thể vô cùng yếu ớt, đêm đến thì ngủ rất sớm, vậy nên hắn hoàn toàn chẳng thể tin được Kỷ Ninh lại tìm hắn vào giờ này.
Hai cung nhân dìu Kỷ Ninh, Tần Như Vọng lập tức đón lấy, tự mình đỡ Kỷ Ninh, giả vờ bày ra dáng vẻ tôn kính và thân thiết trước mặt người ngoài, quan tâm hỏi Kỷ Ninh: “Thần tử đại nhân, sao đêm hôm khuya khoắt người lại đến tìm ta?”
“Ngủ không được nên đi dạo, thấy phòng ngươi còn sáng đèn nên đến xem thử.”
Kỷ Ninh mỉm cười, quay đầu lại nói với hai tên cung nhân: “Các ngươi lui ra đi, ta có lời muốn nói với Như Vọng.”
Hai tên cung nhân lộ vẻ do dự cứ như đang lo lắng gì đó, nhưng vẫn nghe theo phân phó của Kỷ Ninh, cung kính lui ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, vẻ mặt dịu dàng của Tần Như Vọng lập tức biến mất, ánh mắt lạnh lùng khắc nghiệt nhìn Kỷ Ninh.
Ngày thường khi hai người ở chung, mặc dù hắn không cười nhưng thái độ cũng không lạnh lùng như vậy, mà mỗi lần hắn gặp Kỷ Ninh thì chưa bao giờ hỏi Kỷ Ninh như thế nào, nhưng thật ra hắn đã lén lút mua chuộc cung nhân của cung Thần sứ, để cung nhân đến hạn sẽ báo cáo với hắn, nắm bắt tình hình gần đây của Kỷ Ninh.
Hắn không biết vì sao mình lại làm như thế, rõ ràng hắn nên căm hận người của Thần quốc, bao gồm cả Kỷ Ninh, nhưng hiện tại thì hắn chẳng hiểu vì sao mình lại tức giận chỉ vì Kỷ Ninh coi trọng hôn sự của hắn với con gái Liễu thị.
“Ta không có gì để nói với ngươi.” Hắn lạnh lùng nói: “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng nên trở về đi.”
Hắn muốn đuổi Kỷ Ninh về ngủ, đang ảo não phiền muộn nên bây giờ không muốn nhìn thấy Kỷ Ninh, mà cũng nghe được tình trạng dạo gần đây của Kỷ Ninh không tốt lắm, đêm đã khuya mà không nghỉ ngơi thì cơ thể sẽ càng kém.
“Ta không ngủ được.”
Thần tử xinh đẹp dịu dàng mỉm cười, chỉ vào ngọn đèn dầu trên bàn thấp và binh thư, nói: “Không phải ngươi cũng đang cặm cụi học tập sao? Không sao hết, ngươi xem tiếp đi, ta ngồi bên cạnh nhìn ngươi là được rồi.”
Yêu cầu của y không khỏi có chút kỳ quái, nhưng nghe được y muốn ở cùng với mình, lửa giận của Tần Như Vọng bỗng tan biến vài phần, dìu y đi đến bàn thấp để cậu ngồi xuống, còn mình cầm lấy binh thư chăm chú đọc phần vừa rồi, nhưng vì có Kỷ Ninh bên cạnh nên có hơi thất thần, qua hồi lâu vẫn không lật sang trang mới.
“Có một trang này mà còn chưa xem xong sao? Ngươi có chỗ nào không hiểu?”
Kỷ Ninh đột nhiên đến gần Tần Như Vọng, dán sát vào cánh tay hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của hắn, nhiệt độ ấm áp của cơ thể truyền đến: “Hay để ta xem giúp ngươi?”
“Không cần.”
Trong lòng Tần Như Vọng khẽ run lên hệt như bị bỏng vậy, thoát khỏi tay Kỷ Ninh, vội vàng lật sang trang mới, cũng mặc kệ trang trước mình đã đọc xong chưa, ép buộc ánh mắt mình dán lên sách, không ý đến Kỷ Ninh đang dán chặt lên thân thể mình.
Kỷ Ninh dựa vào hắn ngồi im một lát, thấy Tần Như Vọng chỉ mặc áo lót, chất liệu đơn bạc liền cởi áo ngoài trên vai ra, khoác lên người Tần Như Vọng, cười bảo: “Đêm khuya sương dày, khí trời lạnh lẽo, ngươi phải bảo trọng thân thể.”
Cởi áo ngoài ra, bản thân cậu cũng không mặc nhiều lắm, Tần Như Vọng kéo áo ngoài đang muốn rơi xuống, ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt từ áo truyền đến và nhìn gương mặt tái nhợt của Kỷ Ninh, trong lòng dâng lên nỗi ưu tư không tên, cảm xúc chua xót lại trỗi dậy, lại khoác áo lên cho Kỷ Ninh, lạnh giọng nói: “Ta không cần.”
“Ta đi lấy áo cho ngươi….”
Kỷ Ninh chống bàn muốn đứng lên, nhưng vì suy yếu vô lực mà cơ thể bất ổn, muốn ngã xuống. Tần Như Vọng không do dự vươn tay đỡ cậu, lập tức ôm người vào lòng.
“Đừng càn quấy nữa.” Gương mặt của Tần Như Vọng trầm như nước mà khuyên răn.
“Vậy… Ngươi tự đi lấy đi.” Kỷ Ninh vẫn mỉm cười như trước: “Ta chỉ lo lắng sợ ngươi bị cảm lạnh thôi.”
Cậu càng dịu dàng thì Tần Như Vọng càng thêm dày vò, trong lòng nổi lên đau đớn mãnh liệt cùng với cảm giác chua xót, khi Kỷ Ninh đẩy hắn ra, hắn lại không nhịn được ôm Kỷ Ninh vào trong lồng ng.ực, hai tay siết chặt, mặt chôn vào bên cổ Kỷ Ninh, đầu ngón tay nhè nhẹ run lên hệt như muốn khảm cậu vào tận xương tủy của mình.
Hắn chịu không nổi Kỷ Ninh đối xử tốt với hắn như vậy.
Rõ ràng y là Thần tử của Vu Thần quốc, là đối tượng hắn muốn xóa sạch, mà người này lại đối xử tốt với hắn cũng chỉ vì hắn là Hoàng đế tương lai của Đại Hạ Quốc trong tiên đoán của y. Kỷ Ninh làm tất cả những việc này là vì muốn tu chỉnh vận mệnh quốc gia của Đại Hạ, tận chức hoàn thành trách nhiệm Thần tử của y.
Nhưng mà…. Nếu chỉ là tận chức tận trách, cần gì lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho hắn, ánh mắt khi nhìn hắn vì sao lại mềm mại và vui vẻ như vậy, tựa như tràn ngập tình yêu thương.
Hắn không phải là kẻ mù, đương nhiên có thể nhìn ra Kỷ Ninh chỉ dịu dàng với hắn, hơn nữa thái độ còn đặc biệt, vậy nên hắn chẳng thể nào phân biệt được Kỷ Ninh chỉ là tận chức hay là thật lòng muốn đối xử tốt với hắn.
Mỗi lần hắn đều không kìm được mà muốn tin rằng Kỷ Ninh thật lòng đối xử tốt với hắn, Kỷ Ninh lại luôn mang theo ý cười nói ra sự thật tàn nhẫn để nhắc nhở hắn, cậu chỉ xem hắn là Hoàng đế Đại Hạ chứ không phải là Tần Như Vọng.
Tựa như lúc này đây, thế mà y vẫn hy vọng hắn cưới con gái Liễu thị, sao y lại có thể nghĩ như vậy chứ……
Tần Như Vọng chậm rãi thả Kỷ Ninh ra từ cái ôm siết chặt ra nhưng lại không để cho cậu tránh thoát, ngược lại thuận thế ấn cậu ngã xuống thảm, còn mình xoay người đè lên trên, cúi người chăm chú nhìn gương mặt Kỷ Ninh.
Tuy rằng trên mặt Kỷ Ninh bị nửa tấm mặt nạ che lại, nhưng đôi mắt dưới mặt nạ kia lại đặc biệt xinh đẹp, đường nét dịu dàng mỹ lệ, đôi môi nhạt màu nhưng trơn bóng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên đất, cổ áo trong hơi xốc xếch để lộ cái cổ trắng như tuyết, tản ra hơi thở mị hoặc.
Con ngươi của Tần Như Vọng dần sâu thẳm.
Hôm qua hắn gặp con gái Liễu thị, cách tấm bình phong bằng lụa, hắn từ trong ánh sáng mơ hồ nhìn thấy dung mạo thướt tha của nàng, quả thật là một giai nhân hiếm gặp, nhưng trong mắt hắn lại chẳng bằng nửa phần dung mạo của Thần tử.
Nếu hắn có thể tháo xuống tấm mặt nạ này……
Trong lòng hắn xao động, ngón tay khẽ vu.ốt ve gương mặt Kỷ Ninh, đầu ngón tay chạm đến mặt nạ lạnh băng, bỗng nhiên cảm thấy cái mặt nạ này chướng mắt chưa từng thấy, muốn nhẹ nhàng vạch trần nhưng ngón tay chợt bị đè lại.
“Không được.”
Ánh mắt Kỷ Ninh bình tĩnh, con ngươi trong trẻo phản chiếu dáng vẻ động tìn.h của Tần Như Vọng, hệt như một chậu nước lạnh dập tắt lửa nóng trong lòng hắn khiến hắn chợt tỉnh táo lại.
Sao hắn có thể quên được, mẹ hắn vì sao mà chết, còn không phải là do thấy được dung mạo sau tấm mặt nạ sao. Mà bây giờ, hắn lại suýt nữa chủ động giẫm lên vết xe đổ ấy…..
Lòng Tần Như Vọng chợt rét lạnh, nhớ lại hành động vừa rồi của mình, hai tay hắn chợt siết chặt, trong mắt ẩn ẩn tức giận và thống khổ, nhưng không phải đối với Kỷ Ninh mà là đối với sự thất thố của mình mà cảm thấy phẫn nộ.
Hắn tuyệt đối không thể phạm sai lầm giống hệt vậy, cũng tuyệt đối không thể quên bản thân mình ẩn nhẫn và mưu sách nhiều năm như vậy là vì cái gì.
“Ngươi trở về đi.”
Hắn kéo Kỷ Ninh, hàng mi rũ xuống, khàn giọng nói.
“Được rồi.” Kỷ Ninh vịn lấy cánh tay hắn, yếu ớt nở nụ cười: “Ngươi ngủ đi.”
Tần Như Vọng gọi cung nhân đến, để bọn họ dìu Kỷ Ninh về, cuối cùng Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng, nhưng đột nhiên lại khom lưng kịch liệt ho khan.
“Thần tử đại nhân!”
Hai tên cung nhân lộ ra vẻ sợ hãi, vô cùng gấp gáp lấy ra thuốc mang theo bên mình, hầu hạ Kỷ Ninh uống vào.
Tần Như Vọng không biết vì sao bọn họ lại phản ứng hoảng hốt như thế, đưa mắt nhìn qua thì phát hiện sắc mặt Kỷ Ninh trắng bệch, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run rẩy, yếu ớt đến độ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ngay sau đó vẻ mặt Tần Như Vọng hơi biến đổi.
Cho dù trong phòng đèn đuốc mờ tối nhưng hắn vẫn rõ ràng nhìn thấy vết máu bên môi của Kỷ Ninh, cùng với áo lót trắng bên trong nhiễm máu của cậu.