SAU KHI KẾT HÔN CHÓNG VÁNH CÙNG ẢNH ĐẾ


Lương Diễm nhấc chân nhanh chóng đi tới chỗ Tiêu Lạc.

Bước chân đi vội vã, khiến cho áo khoác màu đen cổ đứng trên người anh bởi vì cọ xát mà phát ra âm thanh loạt xoạt.

Ban đầu những mọi người vẫn còn chưa nhận ra, chỉ nghĩ mục tiêu của Lương Diễm là màn hình giám sát trước mặt Tiêu Lạc, cho đến khi Lương Diễm đứng trước mặt cô, những người khác ở hiện trường mới phản ứng lại được.

Khó trách cô gái này lại xuất hiện ở phim trường cùng với người đại diện của Lương Diễm, hoá ra là người của Lương Diễm nha!
Nhưng mà hình như không có nghe nói là Lương Diễm yêu đương mà!
Hoa tỷ nhận được ánh mắt dò hỏi của những người khác, mặt không đổi sắc tâm không loạn nói dối: "Vị này chính là bạn tốt của Diễm Diễm, vừa khéo dạo gần đây có thời gian, cho nên mới cùng với tôi tới thăm ban."
Mọi người rõ ràng đều không tin.

Bạn tốt cái gì, lừa ai chứ! Không thấy Lương Diễm vừa nhìn thấy cô gái này, đến ánh mắt cũng khác hẳn đấy hay sao?
Lương Diễm cúi đầu nhìn vào mắt Tiêu Lạc, nhỏ giọng hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Trước mặt nhiều người như vậy nên Tiêu Lạc rất không được tự nhiên, cho nên căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Lương Diễm, cô chỉ dám nhìn chằm chằm vào chiếc khóa kéo trên xương quai xanh của anh rồi thì thầm đáp lại: "Dù sao hiện tại em cũng không có việc gì, nên thuận tiện ghé qua thăm anh."
Lương Diễm quay đầu lại nhìn Hoa tỷ: "Trước tiên giúp em đưa cô ấy về khách sạn đi đã, buổi tối em có cảnh diễn đêm, đoán chừng sẽ về khá trễ."
Hoa tỷ đáp lại bằng một dấu ok.

Mãi cho tới khi được Hoa tỷ kéo ra khỏi phim trường, Tiêu Lạc mới bắt đầu trở nên ủ rũ: Lương Diễm thấy cô dường như cũng không có vui vẻ như cô tưởng tượng đâu!
Đại khái là thần sắc thất vọng trên mặt cô quá rõ ràng, đến thẳng nam sắt thép như Hoa tỷ cũng nhìn ra: "Cô còn không hiểu cậu ta hay sao, trước mặt người khác lúc nào mà chả thích tỏ vẻ chín chắn, rõ ràng nhìn thấy cô là vui đến điên rồi, còn làm bộ như không thèm để ý.

Cô cũng đừng có chấp nhặt với cậu ta, chờ cậu ta quay về có thể cho cậu ta quỳ bàn phím, nhớ rõ lúc đó nhớ chụp lại gửi tôi một bức đấy nhá!"
Tiêu Lạc không khỏi bị Hoa tỷ chọc cười.

Hoa tỷ cũng híp mắt cười: "Phải vậy chứ, cô gái nhỏ cười lên vẫn trông đẹp hơn."
Lương Diễm cùng những người khác của đoàn phim ở tại một khách sạn không xa phim trường.


Hoa tỷ cũng không hỏi ý kiến Tiêu Lạc mà tự giác đưa cả cô và hành lý đặt vào phòng Lương Diễm, sau đó nhân lúc Tiêu Lạc đang ngơ ngác đứng ở cửa phòng liền hỏi cô: "Buổi tối hai chúng ta ra ngoài ăn chứ?"
Tiêu Lạc thành công bị dời đi sự chú ý: "Chỉ có hai chúng ta thôi? Lương Diễm thì sao?"
Hoa tỷ bị cô hỏi đến sửng sốt: "Không phải cậu ta vừa nói là ban đêm có cảnh diễn đó sao? Đừng nói đến cơm tối, buổi tối cậu ta có thể về khách sạn ngủ đã tính là đạo diễn khai ân rồi."
Lòng Tiêu Lạc càng chùng xuống: "Vâng."
Hoa tỷ duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô: "Nghề diễn viên là như vậy đấy, tập quen là được, tập quen là được.

Vậy đi, cô dọn dẹp một chút, một tiếng sau tôi quay lại đưa cô đi ăn đồ ăn ngon!"
Nói là ăn ngon, kỳ thật chính là tuỳ tiện tìm quán ăn gia đình nào đó gọi vài món cơm nhà.

Một bát tiết canh hỗn hợp, một đĩa đậu phụ kho, còn có một bát súp cải thảo dùng để ăn nhẹ.

Thời điểm ăn cơm, ngồi bàn bên cạnh là một nhóm diễn viên đóng thế, cả bữa ăn bọn họ chỉ ngồi kể chuyện mình đóng thế cảnh võ, khoả thân hay cảnh tay cho diễn viên nào.

Tiêu Lạc vừa cẩn thận lấy đũa gắp bỏ ớt trong bát tiết canh ra vừa chăm chú nghe.

Quả nhiên từ đầu tới cuối cũng không nghe được tên Lương Diễm.

Hoa tỷ nhìn ra được tâm tư của cô, cười nói: "Yên tâm đi, cậu ta rất ít khi dùng đóng thế, chủ yếu đều là tự mình diễn cả."
Tiêu Lạc ngượng ngùng cười cười, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút tự hào.

Không biết có phải là do lạ giường hay không mà đêm nay Tiêu Lạc ngủ không được an ổn.

Khó khăn lắm mới ngủ được, lại bị một âm thanh lách cách rất nhỏ đánh thức, nghe giống như tiếng cởi dây thắt lưng.

Rèm trong phòng kéo che kín mít, cho nên Tiêu Lạc không nhìn rõ được gì cả.

Vừa mới chuẩn bị chống tay ngồi dậy bật đèn đầu giường, chợt nghe được giọng nói mang theo mỏi mệt của Lương Diễm trong bóng đêm vang lên: "Đánh thức em rồi à? Anh xin lỗi.


Em ngủ tiếp đi, anh đi tắm rửa một chút."
Nói xong cũng không chờ Tiêu Lạc đáp lại đã cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Anh tắm rửa rất nhanh, Tiêu Lạc nằm ở trong chăn cảm giác mới chỉ qua một lát, đã bị kéo vào một cái ôm mang theo hơi ẩm và lạnh giá.

Lần trước hai người ngủ cùng nhau còn mỗi người một cái chăn, hiện giờ đột nhiên biến thành cùng nhau đắp chung một chăn, hơn nữa lại là tư thế thân mật như thế này, Tiêu Lạc thật sự có muốn không nghĩ nhiều cũng khó.

Có lẽ là nhận ra Tiêu Lạc không được tự nhiên, Lương Diễm nhắm mắt lại dùng cằm nhè nhẹ vuốt ve đỉnh đầu Tiêu Lạc, sau đó ôm cô càng chặt hơn: "Ngủ đi, anh không chạm vào em."
Tiêu Lạc còn muốn nói chuyện, liền cảm giác có một chiếc hôn dịu dàng dừng ở giữa mày, tựa như lông chim nhẹ nhàng quét qua.

Ngay sau đó Lương Diễm vươn tay phải, nhẹ nhàng mà có quy luật chậm rãi vỗ lưng cô, dáng vẻ giống như muốn dỗ cô ngủ.

Bàn tay anh ấm nóng, động tác dịu dàng, cái ôm ấm áp quen thuộc khiến Tiêu Lạc cứ thế mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Khi tỉnh dậy lần nữa thì Lương Diễm đã không còn ở trên giường, trên tủ đầu giường dán một tờ giấy ghi chú, nói rằng hôm nay anh chỉ phải quay phim nửa ngày, buổi chiều rảnh rỗi sẽ ra ngoài cùng với cô.

Bởi vì tờ giấy ghi chú này mà cả buổi sáng Tiêu Lạc cố ý đi xung quanh gần khách sạn vài tiếng đồng hồ, muốn tìm một quán ăn dinh dưỡng một chút để Lương Diễm bồi bổ thân thể.

Tuy Lương Diễm nói là chỉ quay nửa ngày, nhưng về được đến khách sạn cũng đã là 2 giờ chiều.

Sau khi Tiêu Lạc hỏi ra không những anh chưa ăn cơm trưa, mà thậm chí cả bữa sáng cũng không ăn, liền nhanh chóng kéo Lương Diễm ra ngoài.

Hai người đi xung quanh khách sạn rẽ trái rẽ phải thật lâu, cuối cùng mới đứng trước cửa một quán ăn cũ.

Tên quán rất mộc mạc, chỉ vỏn vẹn hai chữ "Cơm nhà" được ghi trên một tấm gỗ.


Hai người bước vào, tìm một vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Sau đó Tiêu Lạc theo khẩu vị của Lương Diễm gọi một nồi canh gà hầm, một bát súp nấu gạch cua nấu đậu hũ và một đĩa súp lơ xào.

Những món khác thì không sao, quan trọng là nồi canh gà kia dậy mùi thơm béo ngậy mà trông lại không hề ngấy hay dầu mỡ.

Trước kia Tiêu Lạc chăm sóc Lương Diễm đã thành thói quen, vừa thấy canh gà được đưa lên, lập tức bưng bát lên múc một chén, sau đó đứng dậy đặt vào trong tay Lương Diễm.

Lương Diễm nhìn bát canh gà trong tay, lại nhìn Tiêu Lạc, vẻ mặt rõ ràng không mấy vui vẻ.

Tiêu Lạc: "....Sao vậy?"
Lương Diễm lười nhác tựa lưng vào ghế nhìn cô, đến độ Tiêu Lạc khẩn trương tới mức không thở nổi mới tuỳ ý đẩy canh gà trở lại về phía tay cô, sau đó lại đứng dậy múc cho mình một bát.

Tiêu Lạc: "...." Đàn ông đều ngây thơ như thế này sao? Hay chỉ có mỗi cái người bên cạnh cô là đặc biệt thế?
*** ***
Toàn bộ thời gian ăn cơm sau đó đều là Lương Diễm chăm sóc Tiêu Lạc, ban đầu Tiêu Lạc còn không quen cho lắm, nhưng sau lại...!cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.

Ăn được một nửa thì điện thoại Lương Diễm vang lên, là diễn viên cùng đoàn phim gọi tới hỏi Lương Diễm có muốn tới KTV* xả hơi một chút không.

Bản thân Lương Diễm thì không muốn đi lắm, khó lắm mới có được nửa ngày với Tiêu Lạc, trước mắt anh chỉ muốn ở một mình cùng cô, nhưng nghĩ đến thật ra Hoành Điếm cũng không có chỗ nào hay ho để đi, vì thế liền che ống nghe lại trưng cầu ý kiến cô một chút.

Tiêu Lạc chỉ cần ở cùng với Lương Diễm thì có đi KTV hay không thật ra cũng không quan trọng, vì thế hai người cơm nước xong, liền thong thả đi đến KTV.

*KTV: quán karaoke
Thời điểm hai người đến KTV, trong phòng đã có không ít người, dù sao Tiêu Lạc cũng không quen biết ai, vì thế liền an tĩnh ngồi bên cạnh Lương Diễm, tay cầm một lon coca nhỏ ngồi nghe những người khác ca hát.

May mắn những người này tuy đều là diễn viên, nhưng giọng hát lại khá tốt, cho nên Tiêu Lạc cũng không cảm thấy buồn chán.

Thỉnh thoảng có người đi tới kính rượu Lương Diễm, Tiêu Lạc lại dùng ánh mắt trông mong nhìn anh, trên mặt chỉ thiếu điều khắc lên ba chữ to - đừng uống mà!
Lương Diễm vốn dĩ cũng không thích những nơi giống KTV như thế này, cảm thấy rất ồn ào, nhưng không biết hôm nay có phải là do có Tiêu Lạc ngồi bên cạnh hay không mà Lương Diễm hoàn toàn không hề cảm thấy phiền, ngay cả khi người khác đi tới kính rượu anh cũng đều mỉm cười, mặc dù cuối cùng đều từ chối.


Nhóm người này đều là những người quen biết với Lương Diễm, biết anh vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật rất lớn, hiện tại cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục lại, cho nên cũng không kiên trì ép Lương Diễm phải uống, lại chuyển hướng phía Tiêu Lạc: "Nếu Lương Diễm không muốn, vậy thì phiền người đẹp này uống thay đi!"
Tiêu Lạc:.....!
Lương Diễm ban đầu xác thật là định từ chối, nhưng sau lại không biết nghĩ thế nào, trực tiếp từ chối ánh mắt cầu cứu của Tiêu Lạc, bắt đầu lo uống trà của mình.

Mấy diễn viên này đều đã thành tinh, vừa thấy thái độ của Lương Diễm như vậy, lập tức càng trêu chọc hăng say, Tiêu Lạc làm sao có thể là đối thủ của họ, cuối cùng vẫn là bị lừa dỗ uống hết non nửa ly.

Tuy rằng Lương Diễm rất muốn biết Tiêu Lạc uống rượu say sẽ có phản ứng gì, nhưng rốt cuộc là vẫn không nỡ, sợ cô uống nhiều quá cơ thể sẽ không thoải mái, cho nên chỉ tuỳ ý để cô uống non nửa ly, sau đó đem cô bảo vệ đằng sau.

Tuy là vậy, Tiêu Lạc từ KTV ra ngoài vẫn có vẻ như đã ngà ngà say.

Sau khi uống say, Tiêu Lạc so với ngày thường lại càng ngoan, thời điểm Lương Diễm mặc áo khoác cho cô, bảo cô đừng cử động, cô liền ngoan ngoãn đứng bất động tại chỗ, bảo cô duỗi cánh tay cô liền ngoan ngoãn duỗi cánh tay...!Quả thực đáng yêu đến mức Lương Diễm phải đỏ mặt.

Nếu không phải kiêng dè hai người đang ở trên đường lớn, Lương Diễm thật sự sẽ không nhịn được mà hôn cô một cái rồi.

Cân nhắc đến khách sạn cách KTV không xa, Lương Diễm liền không gọi xe mà nắm tay Tiêu Lạc chậm rãi đi bộ về.

Hoành Điếm cuối tháng ba đầu tháng tư, mặc dù sáng sớm và đêm vẫn mang theo cảm giác man mát, nhưng trái lại ban ngày đã tương đối ấm áp, nhất là trời hôm nay khá nắng, cho nên đi ở trên đường thậm chí cũng cảm thấy hơi nóng.

Đắc biệt là bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, lòng bàn tay cũng mang theo ẩm ướt.

Nhưng Lương Diễm không buông ra, Tiêu Lạc cũng không tránh thoát, cứ như vậy một đường đi về khách sạn.

Mới vừa bước vào khách sạn liền chạm mặt Hoa tỷ, Hoa tỷ vừa thấy tay hai người giao nhau, liền mang vẻ mặt "Ông trời ơi, con đang thấy cái gì đáng sợ thế này" lao thẳng về phía họ, sau đó hạ giọng nói: "Buông tay buông tay, sao lại còn dắt tay nhau thế này, không biết là Hoành Điếm nhiều paparazzi lắm sao hả?"
Lương Diễm còn chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Lạc đứng ở phía sau anh đã giành trước nói: "Dắt tay thì làm sao vậy? Hở? Dắt tay thì làm sao vậy?"
Hoa tỷ rõ ràng bị hỏi tới mức sửng sốt: "...Không phải, tôi không bảo hai người không thể dắt tay, ý tôi là hai người ở bên ngoài không thể dắt tay, dù sao thì..."
Lời Hoa tỷ còn chưa dứt, đã bị Tiêu Lạc cắt ngang: "Nhưng mà chúng tôi có chứng* nhé!"
*chứng: giấy chứng nhận kết hôn
Lương Diễm nhịn không được cười rộ lên, vừa cười vừa phụ hoạ: "Đúng thế, là người đã có chứng rồi, dắt tay thì có làm sao? Còn không phải là hôn trước mặt công chúng đâu nhé."
Hoa tỷ: "....." Có chứng thì ghê gớm nhỉ? Thôi được rồi, có chứng xác thật là rất giỏi đấy..


Bình luận

Truyện đang đọc