SAU KHI LIÊN HÔN CÙNG ĐẠI LÃO

Đối mặt với sự chế nhạo toàn diện của đối thủ, Hạ Đình đứng tại chỗ đỏ mặt.

Chó nhỏ là gì? Tại sao hắn lại biến thành chó gầy?!

Hạ Đình cũng có quan niệm về việc tập thể dục, hắn cũng có cơ ngực và cơ bụng, chẳng qua dáng người gầy hơn những người khác một chút thôi, tại sao hắn lại có thể là chó nhỏ được?

Vu khống, rõ ràng là vu khống trầ.n trụi.

Không! Đó là một sự phỉ báng!

Anh ta phỉ báng mình! Anh ta phỉ báng mình!!

Mức độ tức giận hiện tại hận không thể kiện đối phương ra tòa ngay tại chỗ.

Hạ Đình nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên hắn có thể chấp nhận người khác đánh hắn, nhưng không thể chấp nhận người khác nói hắn là chó nhỏ!!

Hạ Đình nổi giận đùng đùng nhìn Hoắc Bắc Hành, "Anh nói cái gì vậy?!"

Mí mắt Hoắc Bắc Hành cũng lười nhấc lên, "Nói thật."

Hạ Đình:...

Hoắc Bắc Hành chẳng những không có ý xin lỗi, thậm chí còn càng thêm càn quấy.

Đối phương căn bản đánh không lại anh, không phải chó nhỏ là cái gì? Hơn nữa còn là chó nhỏ ngấp nghé vợ mình.

Nếu không phải Hoắc Bắc Hành đã hứa với vợ mình không đánh nhau bừa bãi bên ngoài, thì bây giờ đã đưa người này xuống ăn đất cho làm bạn với chuột đất.

Bằng không hiện tại đối phương còn có cơ hội cùng anh kêu gào?

Còn không phải là anh quá thiện lương, Hoắc Bắc Hành trong lòng nghĩ, nhưng còn không quên tuyên bố chủ quyền "Cho dù cậu muốn cướp bà xã của tôi cũng vô dụng thôi bởi vì bà xã yêu tôi nhất"

Cậu chỉ là cái bánh quy nhỏ đó, dám cướp vợ với tôi.*

Nói xong liền đem đối phương xách lên, để cho người nọ nhìn thẳng vào dấu răng trên cổ mình.

Hoắc Bắc Hành nói chuyện trong giọng nói mang theo sự ngây thơ không cách nào làm ngơ, nhưng cố tình lúc này Hạ Đình bị tức giận đỏ mặt, căn bản không có thời gian tự hỏi đối phương nói như thế nào.

Nhìn dấu răng trên cổ Hoắc Bắc Hành, biết là An Nhất cắn.

Chắc An Nhất đã ra sức chống cự trong phòng tắm mới cắn.

Đối phương một câu là vợ hai câu lại là vợ, Hạ Đình lúc này mới lấy lại tinh thần lại, thời gian trước không phải là truyền ra Hoắc Bắc Hành xảy ra chuyện, cùng người khác kết thông gia sao?

Hạ Đình giống như bắt được nhược điểm của Hoắc Bắc Hành "Anh đã kết hôn, còn trêu chọc An Nhất, anh không cảm thấy xấu hổ sao? "

Hoắc Bắc Hành nghiêng đầu, "Tôi không trêu chọc cậu ấy thì trêu chọc ai? "

Hạ Đình:... Thật là một tên cặn bã mặt dày vô sỉ.

Hạ Đình: "Anh không sợ tôi nói cho vợ anh biết chuyện anh và An Nhất sao?! "

Hoắc Bắc Hành tự nhiên nhìn cậu ta, không có một tia sợ hãi "Tại sao tôi phải sợ? "

Hạ Đình:?

Hoắc Bắc Hành: "An Nhất chính là vợ tôi. "

Cậu đang đe dọa ai?

Hạ Đình:...

Từ trong miệng đối phương nghe được tin này, Hạ Đình giống như linh hồn bỏ đi, cả người đều ngây ngốc tại chỗ.

Ký ức trong đầu chậm rãi hiện lên, Hạ Đình nhớ rõ người khác nói với hắn rằng, đối tượng thông gia của Hoắc Bắc Hành có vẻ ngoài không cao, nhìn ảnh chụp thật sự không nhìn ra trông như thế nào vì người nọ đen lắm, nhưng lại quên mất thông gia với Hoắc Bắc Hành chính là An gia mà An Nhất cũng họ An.

Hạ Đình giống như một tác phẩm điêu khắc băng vào mùa đông, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ.

Lúc này An Nhất rửa mặt từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Hoắc Bắc Hành lại xách cổ áo Hạ Đình, "Hai người đang làm gì vậy? "

Hoắc Bắc Hành vốn còn đang khinh bỉ nhìn Hạ Đình lập tức buông đối phương xuống, giơ tay khoác lên vai người, tươi cười xán lạn: "Chúng tôi ở chung trong hòa bình"

Hạ Đình:...

Ai mẹ nó thân thiện với anh.

Hiểu ra một loạt hành động như tiểu tam của mình trước đó, Hạ Đình cảm thấy xấu hổ, cảm giác này không phải là với Hoắc Bắc Hành mà là cho chính bản thân mình, trong tiềm thức của hắn vẫn cho rằng An Nhất bị ép buộc, cậu bởi vì lợi ích gia tộc mới đồng ý liên hôn.

Hắn nhìn về phía An Nhất, bộ dáng muốn nói lại thôi, hắn biết rõ làm người phải có điểm mấu chốt về đạo đức, bằng không cùng động vật có cái gì khác nhau, há miệng mở miệng vài lần cũng không nói ra lời nào, sau đó giống như một đứa nhỏ thương tâm mở cửa đi ra ngoài.

Tạm biệt tình yêu của tôi.

Mấy ngày nay tình yêu và thời gian của tôi chung quy là đã trao sai người.

Nhưng nếu hai người ly hôn, Hạ Đình hắn chắc chắn sẽ chủ động theo đuổi và đốt pháo ăn mừng trong hai ngày.

Hắn tin tưởng hoắc Bắc Hành nhất định sẽ ly hôn, hắn chờ ngày Hoắc Bắc Hành bị báo ứng.

Sau khi Hạ Đình đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Hoắc Bắc Hành cầm bó hoa hồng phấn từ trên giường mang tới đưa cho An Nhất, không kiêu ngạo hùng hổ như lúc đối phó Hạ Đình vừa rồi, cả người Hoắc Bắc Hành bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng.

  ——

Ở đầu kia, tay săn ảnh và giới truyền thông sau khi chụp được Hoắc Bắc Hành lái xe đến xem vòng loại trực tiếp bên trong thương hiệu, liền thêm mắm thêm muối đem ảnh của đối phương đăng lên mạng.

Bản thân Hoắc Bắc Hành rất có tính đề tài, huống chi lần này đến xem vòng đấu loại trực tiếp, còn có c Minh Nam người dính chung scandal trước đó, đối phương một tháng trước vừa mới có bộ phim truyền hình ăn khách được phát sóng, một bước bạo hồng, trở thành nam minh có lượng fan hâm mộ hùng hậu, tin của hai người cộng lại chỉ có thể từ cao đến bạo thôi, huống hồ cũng không loại trừ khả năng hai người họ nối lại tình xưa.

Tuy Hoắc Bắc Hành đó giờ chưa từng lên tiếng xác nhận người này trong scandal của mình, đúng thôi lúc trước anh mang bao nhiêu người ra ngoài chơi có ai được một tiếng thừa nhận từ anh đâu, cho nên rất nhiều người tin tưởng không nghi ngờ.

Ngoài dự liệu, một tháng trước Hoắc Bắc Hành đã lên tiếng xác nhận đang yêu đương với một người đẹp socola, nhưng so với chị dâu trong tưởng tượng chênh lệch rất xa, cũng không ai coi trọng, nhất định bên nhau không lâu dài được, người bên cạnh anh đổi liên tục cũng không ai cố ý nhớ đến vị cô gái da đen nóng bỏng kia nữa.

Sau khi tin tức đăng lên, điên cuồng nhất chính là fan CP của Hoắc Bắc Hành và Lộc Minh Nam.

[A a a a a a, bà ưi, CP của con tái hôn rồi!]

[ Trời ơi, tôi đang thấy gì, tôi đang thấy gì! ]

[ Bắc Minh có cá CP hồi sinh từ đống tro tàn! Ôi cha mạ ơi ]

【Tôi biết mà, tôi biết mà, Hoắc Bắc Hành chính là mối tình đầu của chúng ta khi mình mười tám tuổi a, cặn bã thì đúng là có chút căn bã, nhưng gương mặt kia ai mà không yêu cho được chứ?】

【Đây chính là nhớ mãi không quên, nhất định sẽ quay lại.】

【Đối với CP này tui đã chứng nhận, chúc hai người trăm năm hạnh phúc. 】

【Lộc Minh Nam đẹp nhất, không hẹn】

【Tôi thật sự là chịu đựng đủ fan CP rồi, có lẽ hai người họ chỉ là trùng hợp tham gia cùng một hoạt động?】

【Người đâu? Mau đem lầu trên đi ra ngoài đi ra ngoài】

【Không thể nào, Hoắc tổng mang theo bó hoa hồng phấn tới, anh ấy đi xem thi đấu mang hoa đi làm gì!"】

【Nhấn mạnh một bó hoa hồng phấn】

【Nhấn mạnh một bó hoa hồng phấn】+1

【Nhấn mạnh một bó hoa hồng phấn】+2

【Đừng để ý đến tui, mặc kệ tui, dù trời có xụp xuống thì tui cũng tin hai người bọn họ có một chân】

【Xin mọi người quan tâm nhiều hơn đến tác phẩm của Lộc Minh Nam, ít chú ý đến đời tư, hiện tại anh ấy không phải là idol, là diễn viên, cho dù yêu đương cũng không cần phải báo cáo với người khác."】

Lộc Minh Nam ngồi trong phòng trang điểm, cúi đầu xem video trong điện thoại di động, chỉ thấy Hoắc Bắc Hành cầm bó hoa hồng ngồi trong xe, phong độ nhẹ nhàng như năm đó cậu thấy anh, cậu xem lại video nhiều lần, trong mắt tràn đầy sùng bái và khao khát.

Hoắc tổng tới, anh ấy cũng tới nơi này xem vòng đấu loại trực tiếp.

Lộc Minh Nam mừng rỡ như điên, ý cười trên mặt cũng không ngừng được, vậy có phải một lúc nữa là cậu ta có thể nhìn thấy Hoắc tổng hay không.

Người cùng vui vẻ còn có người đại diện và trợ lý của Lộc Minh Nam.

Trợ lý chủ yếu cao hứng chính là Lộc Minh Nam có thể nhìn thấy Hoắc Bắc Hành, mà người đại diện ngoại trừ điểm này, còn nhiều hơn trợ lý một tầng ý nghĩa khác.

Cơ hội tạo scandal miễn phí, có thể làm cho độ hot của Lộc Minh Nam lên một tầm cao mới, không xào chính là ngu.

Quan trọng hơn, scandal này sẽ không khiến Lộc Minh Nam bài xích, cũng sẽ không nảy sinh mâu thuẫn với hắn và công ty.

Lộc Minh Nam vui vẻ ngồi không yên, bảo chuyên gia trang điểm nhanh chóng trang điểm cho mình, làm cẩn thận một chút.

Cậu có ba năm không gặp Hoắc Bắc Hành ở cự ly gần, tuy rằng trước đó vẫn luôn chú ý tới anh, mỗi lần nhìn thấy tin tức của đối phương tầng tầng lớp lớp đều âm thầm đau khổ, nhưng công việc của cậu bận rộn, lại là người của công chúng, căn bản không cách nào đi gặp anh.

Lần đầu tiên cậu gặp Hoắc Bắc Hành là trong một bữa tiệc rượu, ngày đó Lộc Minh Nam tham gia trận đấu cuối cùng của show tuyển tú, thành công ra mắt với vị trí C, chính thức bước vào giới giải trí, trong lòng tràn đầy niềm vui hoan hô thực hiện ước mơ, cảm thấy bản thân mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Đêm đó chủ công ty dẫn cậu đến một quán rượu cực kì sang trọng, nói cho cậu biết bên trong đều là ông lớn không chọc được, muốn tiền đồ rực rỡ thì phải có mối quan hệ tốt với bọn họ.

Ông chủ của cậu dạy cậu xử lí các mối quan hệ như thế nào, Lộc Minh Nam ngoan ngoãn lắng nghe và lên kế hoạch cẩn thận, vừa mới bước vào đã nhìn thấy tổng giám đốc nhà tài trợ lớn nhất của chương trình tuyển tú bọn họ tham gia, nhiệt tình chào hỏi.

Cậu vừa mới bước chân vào giới giải trí không lâu, trong phòng này cũng có không ít người nằm trong giới.

Cậu bị ông chủ dẫn đi mời rượu từng người.

Cũng may tửu lượng của cậu khá tốt, rượu qua mấy tua cũng không có chút say, chẳng qua là hai bên má có chút đỏ.

Ngay lúc ông chủ cho cậu tự mình đi tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi thì một ông chủ nhìn hơn ba mươi tuổi cầm ly rượu đi tới.

Ánh mắt người nọ dán chặt vào Lộc Minh Nam, cùng ông chủ của cậu nói cười.

Lộc Minh Nam mới bước vào giới, người nọ là ông chủ lớn chả lẽ mời rượu cậu lại không uống, ai ngờ ly rượu này vừa xuống bụng, tay người nọ cũng vòng qua.

Chuông báo động trong lòng cậu vang lên, cảm nhận được bàn tay đang sờ loạn ở bên eo, cậu theo bản năng muốn đánh cái tay kia ra, không ngờ cánh tay vừa mới nâng lên đã bị ông chủ của mình đè lại, ánh mắt ám chỉ cậu tốt nhất không nên phản kháng.

Lộc Minh Nam nhất tới lời ông chủ nói trước khi bước vào, muốn nịnh bợ cho những ông lớn trong này, bởi vì chỉ cần có một người đối với cậu hơi không vừa lòng, hôm nay ra mắt thì ngày hôm sau có thể biến mất trong tầm mắt công chúng như thể tuyết tan vậy không một dấu vết.

Cậu nhìn gương mặt của ông chủ kia trong cậu dâng lên cảm giác chán ghét, bàn tay đặt ở dưới lưng khiến cậu cũng cảm thấy ghê tởm và khó chịu.

Cái gọi là nịnh bợ lấy lòng, chính là quy tắc ngầm của giới giải trí.

Lộc Minh Nam có chút run.

Đúng lúc này ông chủ kia mở miệng, "Tối nay rảnh không? "

Giọng nói nhờn rít lọt vào tai khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, giữa ước mơ mà cậu luôn kiên định và lòng tự trọng, cậu đau đớn không thể lựa chọn.

Cậu đã dựa vào chính mình ra mắt, vì sao còn phải gặp phải loại chuyện này.

Cậu muốn nói không, nhưng cái chữ này đồng thời cũng có nghĩa là quét sạch hứng thú của ông chủ này dành cho cậu.

Lộc Minh Nam tay nắm thành quyền, thật lâu không nói gì.

Người nọ cười lại kính ông chủ của cậu một ly, chuyện như vậy hắn thấy nhiều, trong giới giải trí rất bình thường, dù sao đồng ý cũng không chịu thiệt, đối phương cũng sẽ cho Lộc Minh Nam rất nhiều tài nguyên, có mất cũng có được.

"Tiểu Lộc đương nhiên rảnh, tôi cho cậu ấy ngày mai nghỉ." Nói xong vỗ vỗ Lộc Minh Nam "Cậu phải chăm sóc Lý tổng thật tốt đó!"

Lộc Minh Nam mím chặt môi, mặt tái mét, tay run rẩy.

Ngay khi Lý tổng muốn kéo cậu, Lộc Minh Nam đột nhiên cảm thấy bên eo cậu có một bàn tay khác vòng qua.

Người này cùng Lý tổng hoàn toàn không giống nhau, tay rất có lực giữ cậu lại.

Vòng tay nhẹ nhàng giữ cậu lại trong nháy mắt giúp cậu thoát khỏi sự khống chế của Lý tổng.

Âm thanh dễ nghe từ trên cao truyền đến.

"Đây không phải là Lý tổng sao, đã lâu không gặp."

Hoắc Bắc Hành một tay ôm Lộc Minh Nam, một tay đút vào trong túi, âu phục màu mè, mắt hoa đào nhướng lên, trong lời nói cũng không quá coi trọng đối phương chỉ tùy ý khách sáo một câu, bộ dạng đầy tùy ý.

Đôi mắt Lộc Minh Nam mở to, ngửa đầu nhìn người đàn ông nói chuyện đang với Lý tổng, trên người đối phương là mùi nước hoa thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi.

Lý tổng vốn định mang theo tiểu minh tinh này đi chơi phó.ng đãng một đêm, ai ngờ lại bị Hoắc Bắc Hành đột nhiên cắt ngang.

Không ngờ tới Hoắc Bắc Hành lại tới cướp người với hắn.

Lý tổng nhìn Hoắc Bắc Hành, mở miệng nói: "Hoắc tổng nói hơi quá. "

Hoắc Bắc Hành nhìn hắn "Thật sao? Lý tổng có muốn nói chuyện với tôi không? "

Tinh thần thượng võ thứ này hắn không có. *

Ai mà không biết Hoắc Bắc Hành phong lưu thành tính, đã coi trọng ai đều sẽ bắt đến tay chơi đùa.

Lý tổng miệng cười lòng không cười "Bên người Hoắc tổng có nhiều người chăm sóc rồi, cần gì phải tranh giành với tôi. "

"Lý tổng có điều không biết." Hoắc Bắc Hành đưa Lộc Minh Nam lên trước, cánh tay vòng qua cổ đối phương, nắm lấy mặt Lộc Minh Nam, để cho ông chủ kia nhìn kỹ "Tôi chỉ thích cái miệng này. "

Nói xong ôm người xoay người rời đi, còn khoát tay cho có lệ: "Thất lễ rồi"

Cả người Lộc Minh Nam đều ở trong trạng thái ngừng hoạt động, bị Hoắc Bắc Hành dẫn đi, tay đối phương đặt ở bên eo cậu nóng giống như muốn đốt cháy.

Cậu bị người ta dẫn ra khỏi quán rượu, tới khách sạn lấy phòng tổng thống ở tầng cao nhất, sau khi dẫn cậu vào, Hoắc Bắc Hành liền đi vào phòng tắm.

Lộc Minh Nam tim đập thình thịch, biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay sau đó Hoắc Bắc Hành bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân hình rất đẹp, là người hoàn hảo nhất mà Lục Minh Nam từng thấy, một người đàn ông vai rộn, eo chó đực, giọt nước chưa khô rơi dọc theo đường nhân ngư, cả người như máy phát nội tiết tố mạnh mẽ, rất nam tính.

Lộc Minh Nam nuốt nước miếng, ai ngờ Hoắc Bắc Hành nhìn thấy cậu còn ở đó, vẻ mặt sửng sốt, "Sao cậu còn chưa đi? "

Lộc Minh Nam:???

Lộc Minh Nam có chút đỏ mặt "Không phải... Hoắc tổng dẫn tôi..."

"A..." Hoắc Bắc Hành hiểu rõ "Nơi này không có chuyện của cậu, cậu đi đi"

Lộc Minh Nam sững sờ, chỉ chỉ vào mình" Tôi.... Đi?"

Hoắc Bắc Hành khoanh tay nhìn cậu khẽ cười nói: "Tôi không có hứng thú với mông không tròn. "

Tuy rằng hai người không phát sinh chuyện gì, nhưng Lộc Minh Nam vẫn rất cảm kích đối phương cứu mình, cũng là lần đầu tiên sinh ra hảo cảm tình cảm với một người đàn ông, mà bởi vì Hoắc Bắc Hành dẫn đến phòng tổng thống bị tay săn ảnh chụp được, sau đó trong giới đều cho rằng cậu là người của Hoắc Bắc Hành, không ai dám động đến hắn nữa.

Dần dà, Hoắc Bắc Hành mang đến cho cậu càng nhiều chỗ tốt, cậu càng thích đối phương, hy vọng ngày sau có thể gặp lại anh một lần nữa.

Lộc Minh Nam trang điểm xong, lòng tràn đầy vui vẻ đi đến khu vực thi đấu, vừa mới đi vào đã bắt đầu tìm người, ai ngờ căn bản không có bóng dáng Hoắc Bắc Hành.

Bên kia, bởi vì An Nhất phải đi thi đấu, trước khi đi bảo Hoắc Bắc Hành về sớm một chút, anh bất đắc dĩ cùng vợ tạm biệt, sau đó đi ra khỏi ký túc xá đi về phía cửa chính, định đi về nhà.

Ai ngờ mới đi được nửa đường, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn truyền thông muốn tiến hành phỏng vấn.

"Hoắc tổng, xin hỏi lần này anh tới là đơn thuần tới xem trận đấu sao?"

"Hoắc tổng đi gặp Lộc Minh Nam sao?"

"Hoắc tổng, anh có gì muốn nói về scandal của mình và Lộc Minh Nam không?"

Câu hỏi hết câu này đến câu khác, Hoắc Bắc Hành bị đám phóng viên vây quanh, nửa ngày không nghe thấy một câu hỏi hoàn chỉnh.

Lúc này có người tinh mắt nhìn thấy dấu răng trên cổ Hoắc Bắc Hành.

"Hoắc tổng bây giờ anh có người mới không?"

"Dấu răng trên cổ Hoắc tổng là ai cắn đây? Có liên quan gì đến Lộc Minh Nam không? "

" Xin hỏi anh và Lộc Minh Nam có quan hệ đặc biệt nào không?"

Hoắc Bắc Hành nghe xong nhíu mày, có chút mất hứng nhìn đám phóng viên, nghiêm túc phản bác: " Xin đừng tung tin đồn bừa bãi về tôi, điều này sẽ khiến tôi gặp phiền phức"

Anh chính là cậu bé ngây thơ của vợ.

Chú thích nhỏ:

*Bánh quy nhỏ trong tiếng trung: cách sử dụng này bắt nguồn từ bộ phim truyền hình Mỹ "The Big Bang Theory". Để tránh chửi thề, nhân vật Sheldon đã đổi từ son of bitch thành son of biscuit. Biscuit có nghĩa là bánh quy, vì vậy câu nói "bạn là loại bánh quy nào?" Thể hiện một kiểu kiêu ngạo, thấy bạn không vui thì tôi ăn bạn bất cứ lúc nào. Nôm na là mi là cái đếch gì mà dám làm vậy đó mấy bà.

*Tinh thần thượng võ: Trong nguyên văn là tác giả dùng từ Vũ Đức đại loại là ám chỉ trước khi quánh nhau thì lên tiếng ó mấy bà.

~~~~~~~~~~~*

Editor: Nãy tui đọc thông báo có bà bình luận cưng quá nên ngoi lên đăng nà.

Chúng mấy bồ cuối tuần vui vẻ

Bình luận

Truyện đang đọc