SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ PHÁT HIỆN TÔI ÔM CON BỎ TRỐN


Nước lạnh làm Ngôn Cảnh Huyên bừng tỉnh, thành phố S đang vào mùa xuân, thời tiết se lạnh, những nụ hoa nhờ vào cái thời tiết này sinh sôi nảy nở, trong phòng điều hoà ấm áp nhưng dòng nước lạnh kia vẫn khiến cô cảm thấy rét buốt, tê hết cả da đầu.
Ngôn Cảnh Huyên bàng hoàng ngồi dậy, vừa chợp mắt chưa được năm phút lại bị quấy rối, lúc bình thường muốn ức hiếp cô thế nào cũng được nhưng khi ngủ, Ngôn Cảnh Huyên ghét nhất là bị quấy rối.
"Thiếu phu nhân tỉnh rồi à? Mặt trời đã chiếu đến mông rồi còn lăn ra ngủ, lười biếng như vậy là do nhà họ Ngôn dạy đó hả?"
Giọng nói chua ngoa đanh đá khiến Ngôn Cảnh Huyên phải chú ý.

Cô nhìn sang người đang đứng cạnh giường, đó là một hầu gái trạc tuổi của cô vẻ mặt vô cùng kênh kiệu, trên tay cô ta đang cầm thau nước trống rỗng.
"Cô là...?"
Ngôn Cảnh Huyên nheo mắt.
Tình hình gì đây, địa vị của cô ở nhà họ Diệp thấp đến nỗi người ở cũng dám lên mặt à? Hay đây là ý của Diệp Quân Vũ muốn cô biết thân biết phận?
"Tôi là Lý Hương, hầu gái được cậu chủ chỉ định "hầu hạ" thiếu phu nhân đó!"
Lý Hương kiêu ngạo mở miệng, lúc nói chuyện cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "hầu hạ" với cô.
"Nếu được chỉ định hầu hạ thì làm tốt bổn phận của mình.

Tạt nước vào người khác là cách dạy dỗ người làm của nhà họ Diệp đó hả?"
Ngôn Cảnh Huyên đứng dậy đi lấy khăn lau tóc, vừa lau vừa hỏi.
Từ đầu đến cuối cô không có ý muốn so đo với Lý Hương, ở đây không phải nhà mình nên trước khi biết được có phải do Diệp Quân Vũ chỉ thị hay không, cô sẽ không làm bừa, tránh làm mất lòng hắn ảnh hưởng đến nhà họ Ngôn.

Nhà họ Ngôn không tốt lành gì nhưng cũng xem là nhà mẹ đẻ, ít nhất sự tồn tại của gia đình này sẽ nhắc nhở nhà họ Diệp và Diệp Quân Vũ không làm bậy.
"Gia giáo của nhà họ Diệp rất tốt, chúng tôi được dạy là phải uốn nắn người mới.

Cô đừng tưởng được gả vào đây thì sẽ làm chủ.

Không có chuyện đó đâu!"
Lý Hương khoanh tay lên giọng.
"Tôi không làm chủ thì ai làm chủ? Đám người ở mấy cô hả? Có phải được Diệp Quân Vũ dung túng nên quên mất thân phận của mình rồi không?"
Ngôn Cảnh Huyên ngồi xuống, gác chéo chân buồn cười nhìn Lý Hương là con ở nhưng ảo tưởng mình là chủ.
"Cậu chủ không thường về đây nên dĩ nhiên tôi và Hà quản gia là lớn nhất."
Lý Hương vỗ ngực tự tin.
"Ồ, bây giờ tôi mới biết còn có đạo lý này đấy! Nói xem, cô đánh thức tôi bằng cách tạt nước này, Diệp Quân Vũ và Hà quản gia có biết không?"
Ngôn Cảnh Huyên cười hỏi.
"Cậu chủ và Hà quản gia không cần phait biết!"
"Vậy là cô tự tung tự tác đúng không?"
"Đúng vậy thì sao? Cô dám có ý kiến à?"
Lý Hương thấy Ngôn Cảnh Huyên không có ý đối chọi với cô ta nên được đà lấn lướt, trực tiếp xông đến nắm lấy cổ tay của Ngôn Cảnh Huyên kéo cô đứng dậy nói tiếp: "Ai cho cô ngồi?"
"Tôi cứ thích ngồi đấy, thì sao?"
Ngon Cảnh Huyên hất hàm hỏi lại.
"Biết thân biết phận mình chút đi!"
Lý Hương giơ tay định tát Ngôn Cảnh Huyên một cái, tuy nhiên cô ấy đã nhanh tay hơn chụp lấy cổ tay của ả ta bẻ quặc xuống.

Bàn tay còn lại đang nắm tay Ngôn Cảnh Huyên của Lý Hương bắt buộc phải buông ra để ôm lấy tay đau của mình.

Chưa kịp định hình lại, một giây sau đó cô ta nhận thêm một cái tát.
"Người nên biết thân biết phận là cô, không phải tôi.

Bản thân là người ở thì nên biết vị trí của mình ở đâu, đừng tự ý lấy lông gà xem như lệnh tiễn, chỉ chọc cười người khác thôi!"
Ngôn Cảnh Huyên lạnh giọng cảnh cáo.
Khác với vẻ nhu mì lúc bày, bây giờ Ngôn Cảnh Huyên trong rất đáng sợ.

"Cô dám..."
Lý Hương ôm mặt hoảng sợ lắp bắp.
"Có gì mà tôi không dám? Các người cho rằng tôi là người dễ ăn hiếp lắm hả? Cho dù Diệp Quân Vũ hay người nhà họ Diệp đứng trước mặt tôi, tôi còn không sợ, nói gì là một con ở không phân lớn nhỏ như cô."
Ngôn Cảnh Huyên dừng lại một chút, cô mở cửa phòng gọi lớn: "Hà quản gia!"
"Cô...!Cô gọi Hà quản gia làm gì?"
Lý Hương luống cuống.
Từ khi cô ta vào đây làm việc luôn có biểu hiện tốt nên mới được Hà quản gia tín nhiệm, đề cử với Diệp Quân Vũ.

Chính vì vậy mà cô ta luôn xem mình ưu tú, vượt trội hơn những người hầu khác và không xem họ ra gì.

Cô ta xum xoe nịn nọt, lấy lòng Hà quản gia mọi nơi mọi lúc.
Sáng sớm hôm nay Lý Hương cũng không định đối chọi với Ngôn Cảnh Huyên, tuy nhiên vì cô ta nhận được điện thoại của bà Diệp lớn dặn dò chăm sóc, dạy bảo mợ hai vừa vào cửa nên cô ta mới to gan lớn mật thị uy.
Kết quả, mợ hai vừa mới vào cửa này cũng không phải là con mèo bệnh.
"Thiếu phu nhân, cô gọi tôi."
Hà quản gia cung kính.
"Hà quản gia, cô hầu này tạt nước vào người tôi, còn lên mặt nói chuyện không biết trên dưới, ông nói xem phải xử lý thế nào?"
Ngôn Cảnh Huyên không nhanh không chậm đem mọi chuyện từ nãy đến giờ nói lại với Hà quản gia.

Càng nghe, sắc mặt của ông ấy càng trầm xuống.
Ngày thường Lý Hương không xem ai ra gì thì cũng thôi đi, bây giờ đến vợ của cậu chủ cũng không tôn trọng, cô ta không muốn làm cho nhà họ Diệp nữa sao?
"Hà quản gia...!Hà quản gia, ông đừng nghe cô ta nói nhảm, tôi không làm gì cả, còn cô ta thì có đó, cô ta bẻ tay tôi và tát tôi, ông xem..."

Lý Hương vội vàng bò đến chân của Hà quản gia hốt hoảng nói.
Cô ta còn đưa cổ tay bị trật khớp và nghiêng gương mặt bị tát cho Hà quản gia xem.
Tất nhiên Hà quản gia không phải kẻ ngốc nên không mấy tin lời của cô ta.

Ông nhìn vào phòng ngủ, lại thấy trên người Ngôn Cảnh Huyên ướt át dù còn mặc đồ ngủ, nhiêu đó thôi cũng biết ai là người gây sự trước rồi.

Từ hôm qua Diệp Quân Vũ đã dặn ông không được đối xử tệ với Ngôn Cảnh Huyên, càng không được cô ấy có tiếp xúc với người ở nhà Chính, để tránh việc cô ấy rơi vào tình cảnh giống mấy cô vợ của các cậu chủ khác.
Phòng giặc ngoài lại không phòng giặc nhà, đúng là sơ suất.
"Thiếu phu nhân yên tâm, việc này tôi sẽ xử lý."
Hà quản gia vẫn giữ thái độ cung kính.
Lời nói của ông làm Lý Hương xanh mặt, cô ta cố gắng nài nỉ nhưng Hà quản gia đã gọi bảo vệ kéo cô ta đi.
Ngôn Cảnh Huyên không quan tâm cái kết của Lý Hương thế nào, cô trở lại phòng đánh răng rửa mặt, mệt mỏi cả tối lại thêm náo động buổi sáng.

Vừa gả vào nhà họ Diệp đã có cuộc sống nhộn nhịp rồi.

Sau này hẳn là còn rất nhiều chuyện vui..


Bình luận

Truyện đang đọc