SAU KHI LY HÔN EM VẪN CÒN MẶC ÁO KHOÁC CỦA ANH

Nguyên Dã là kiểu người sau khi nổi giận sẽ không hối hận, lúc đó biểu đạt tâm tình xong, chuyện qua đi cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, qua thì qua, xưa giờ anh chưa từng nhìn lại.

Cho nên lúc đó anh nói “Bây giờ em chỉ muốn quay đầu lại” nhất định trong lòng Phương Thiệu Nhất sẽ thấy cảm động, bởi vì câu nói này từ miệng anh nói ra mới vô cùng quý giá.

Chuyện này anh cảm thấy Tưởng Lâm Xuyên không trượng nghĩa là không trượng nghĩa, với tính khí và cách nói chuyện của Tưởng Lâm Xuyên, thái độ của ông khi đó là ngầm thừa nhận. Chuyện như vậy không thể nói đúng hay sai, nhà đầu tư đã đi tìm biên kịch rồi, như vậy nhất định phải thêm cảnh của Hà Hàn vào. Tưởng Lâm Xuyên không muốn trở mặt, điều này cũng có thể hiểu được.

Sau đó Phương Thiệu Nhất nói chuyện riêng với đạo diễn hơn hai tiếng, chỉ có hai người họ. Sau khi nói chuyện, chuyện này coi như xong.

Nói song nam chủ thì hơi phóng đại, nhưng phân cảnh của Hà Hàn đúng là có sự thay đổi, số lượng cảnh chỉ đứng sau Phương Thiệu Nhất. Có thể nói Nguyên Dã căm ghét việc này, cảm thấy hết sức khinh thường. Nhưng chuyện Phương Thiệu Nhất đã đồng ý, Nguyên Dã không thể nói thêm điều gì, bọn họ đối ngoại nên là một thể thống nhất, nếu không hai người hai ý kiến sẽ khiến người ta xem thường chế nhạo, rốt cuộc nên nghe ai?

Nhất định sẽ nghe Phương Thiệu Nhất, bất kể đứng từ phương diện gì.

Bởi vậy nên Nguyên Dã bốc hỏa một lần đã phải thu hồi lại, pháo xịt. Anh không chịu chấp nhận chuyện Hà Hàn quay về thêm cảnh, nhưng không thể nói chuyện gắt gỏng giống như lần trước nói chuyện với quản lý.

“Anh Dã à, chẳng cần phải bực mình vì tụi ngu đó.” Cát Tiểu Đào nói với anh.

Nguyên Dã gật đầu, không lên tiếng, cúi đầu hí hoáy với máy ảnh. Dạo gần đây anh rất rảnh rỗi, Hà Hàn tự dẫn theo biên kịch thêm cảnh cho mình, Nguyên Dã không tham gia, hơn nữa anh cũng sẽ không tham gia, bảo anh sửa kịch bản cho Hà Hàn ấy à, mơ đi nhé.

Nguyên Dã nổi đóa ở trong phòng đạo diễn, anh thật to gan, bất kể là ai cũng không dám quá phận như vậy trước mặt đạo diễn, tuy rằng lúc đó Nguyên Dã không hướng về phía đạo diễn, nhưng thái độ của anh cũng rất rõ ràng. Thế nhưng đúng là Tưởng Lâm Xuyên không tỏ thái độ gì với anh, vẫn giống như trước đây. Tưởng Lâm Xuyên rất quý Nguyên Dã, bởi vì thực ra ông cũng là một người thẳng tính, nhưng làm nghề này, nhất định không thể theo ý mình, không có điều kiện ấy. Trên người Nguyên Dã có khí thế mà mọi người không có, là sự ngông nghênh kiêu ngạo của văn nhân, nhưng cũng có những lúc anh tinh tế cẩn trọng, bản thân là một thể mâu thuẫn.

Ở trong giới này lâu lòng người cũng dần trở nên ích kỷ lạnh lùng, nhưng Nguyên Dã thì không. Anh rất chân thành, mỗi lần Nguyên Dã thảo luận chuyện kịch bản với đạo diễn đều rất nghiêm túc, bàn công việc anh dùng cả trái tim để suy xét, lúc nói đến đoạn căng thẳng, hai người chỉ thiếu điều cãi cọ ầm ĩ. Phim của Tưởng Lâm Xuyên khó quay cũng khó viết, con người cũng cố chấp, rất ít người có khí thế để tranh luận với ông như Nguyên Dã. Trong lòng đạo diễn biết rõ những điều này, nên sẽ không vì chuyện này mà có ý kiến với Nguyên Dã.

Nguyên Dã ở trong phòng hí hoáy với máy ảnh, Cát Tiểu Đào đi tới nhà bếp trong đoàn phim làm mấy món ăn, đưa tới phim trường cho Phương Thiệu Nhất một phần, còn lại mang về cho Nguyên Dã. Hai người đang ăn với nhau, thế mà đạo diễn Tưởng gõ cửa đi tới.

Cát Tiểu Đào vội vã bắt chuyện: “Ôi, sao đạo diễn lại tới vậy?”

Đạo diễn Tưởng đi tới, cười nói: “Ban nãy tôi thấy cậu nấu nướng, có phần cho tôi không.”

Cát Tiểu Đào nói: “Có chứ có chứ, anh ngồi đi.”

Nguyên Dã chào một tiếng đạo diễn, đạo diễn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh. Nguyên Dã hỏi: “Hôm nay anh không đi quan sát à?”

“Không xem, hôm nay lão Lưu xem.” Cát Tiểu Đào thu dọn bát đũa của mình, đưa đôi đũa cho đạo diễn, lại rót tách trà để một bên, Tưởng Lâm Xuyên ăn một miếng, sau đó cười bảo Cát Tiểu Đào, “Nấu ngon như vậy sao cậu không nấu từ sớm.”

Cát Tiểu Đào cười “hì hì”, nhấc mông ra đằng xa xem điện thoại.

Bây giờ chia thành hai tổ A và B để quay phim, để các phân cảnh của Hà Hàn quay ở chỗ khác, Nguyên Dã ngồi nói chuyện với đạo diễn, sau đó hỏi ông: “Diễn xuất anh ta như vậy, anh không sợ hỏng cả bộ phim à?”

Đạo diễn nhìn anh, nhoẻn cười: “Trong lòng còn tức không?”

“Anh không trượng nghĩa,” Nguyên Dã nói quá thẳng thắn, “Anh đây là thấy anh Nhất nhà em dễ tính, nên được nước lấn tới.”

Tưởng Lâm Xuyên cười ha hả, chỉ vào Nguyên Dã: “Gì cũng dám nói.”

“Em nói sai gì à?” Nguyên Dã nhướng mày, nhìn đạo diễn, “Dù có tốt tính thì cũng không thể giỡn mặt như vậy. Vốn là em thấy anh khác với những đạo diễn khác, anh nhận lời như vậy khiến tim em lạnh mất một nửa.”

Tưởng Lâm Xuyên thở dài, buông đũa xuống, nói với Nguyên Dã: “Mấy chuyện nhảm nhí trong đó có nói với cậu cậu cũng không hiểu, tôi hợp tác với Lãnh Đông nhiều lần rồi.”

Nguyên Dã gật đầu, mu bàn tay sượt xuống chóp mũi, anh bảo: “Lý trí có thể hiểu được, nhưng tình cảm thì không. Nếu như đã quyết định như vậy từ khi bắt đầu, có lẽ anh em sẽ không nhận bộ phim này. Phương Thiệu Nhất chọn kịch bản khắt khe thế nào anh biết rồi đấy, sau khi kịch bản sửa lại trọng điểm trở nên mơ hồ, chơi hai nội dung nhưng cái nào cũng không nổi bật. Em không nói anh cũng biết, nhưng anh vẫn đồng ý thay đổi.”

Lúc nói chuyện Nguyên Dã không cười, nhưng đạo diễn vẫn tủm tỉm mãi. Tưởng Lâm Xuyên nhìn Nguyên Dã, sau đó nói với anh: “Cảm thấy tôi hèn à?”

“Không thể nói là hèn,” Nguyên Dã lắc lắc đầu, hờ hững nói một câu, “Cảm thấy anh không có thứ bản lĩnh của một nhà làm phim.”

Cát Tiểu Đào ngồi một bên nghe mà trái tim run cầm cập, anh à anh có thể kiềm chế một chút không.

Nguyên Dã chỉ thiếu điều nói thẳng với Tưởng Lâm Xuyên, anh không xứng làm điện ảnh, không xứng làm nhà làm phim. Nói chuyện tình cảm nói về sơ tâm, nói nghe mông lung như trò đùa, hai từ này đã bị lạm dụng. Là một nhà làm phim phải có thứ khăng khăng cố chấp tới cùng, nếu như một bộ phim bởi vì có liên quan tới nhà đầu tư, mà tùy ý sắp xếp thêm phân cảnh và một diễn viên không đủ tố chất vào, thì bộ phim ấy nhất định sẽ thất bại. Ôm tâm lý qua quýt theo đuổi thắng lợi, thứ này không có linh hồn.

Anh nói vậy mà đạo diễn cũng không tức giận, trái lại còn nhoẻn cười. Ngày hôm đó trước khi đi đạo diễn nói với Nguyên Dã: “Mỗi một người đều gặp những điều khó xử trên cương vị của mình, lúc còn trẻ tôi cũng từng ngây thơ, cũng từng một thời tích cực, cuối cùng quay phim điện ảnh một năm mà không nên hồn, ra phế phẩm. Có những lúc thỏa hiệp để giữ thăng bằng mọi thứ tốt hơn, đứng ở sợi dây cân bằng mới có thể bàn điều kiện, nếu trật nếu lệch thì đều phải chịu khổ.”

Nguyên Dã “Ừ” một tiếng, hết sức ôn hòa nói: “Nhưng em hy vọng sợi dây cân bằng này không vì quán tính nghề nghiệp và sự trì trệ của con người mà đóng đinh một chỗ, nó cần liên tục vận chuyển, vì sợi dây này có thể tiến về phía trước để thăm dò tìm tòi. Sợi dây này có thể đẩy con người ta vào ngưỡng gian nan vất vả nhất, đừng vịn lấy nó để yên vị ở một nơi an toàn thoải mái.”

Anh nói hai câu này xong đạo diễn trầm mặc thoáng chốc, sau đó nhìn xoáy sâu Nguyên Dã một lúc, vỗ vỗ bờ vai anh.

Bây giờ Nguyên Dã không chăm chỉ tới phim trường nữa, không giống như trước đây ngày nào cũng đi. Suy cho cùng cũng bởi anh chán ghét chuyện này, dẫn tới thất vọng với cả đoàn phim, trong đó cũng bao gồm cả Phương Thiệu Nhất.

Phương Thiệu Nhất không quá để ý tới những chuyện này, xưa giờ hắn đều như vậy, những chuyện nhảm nhí này không kích động được sự bất mãn và phẫn nộ trong hắn, suy cho cùng hắn vẫn không quan tâm. Thực ra khi đó hắn nhận bộ phim này cũng một phần vì tình nghĩa với đạo diễn Tưởng, nhân vật trong phim dù nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút thì hắn cũng không để vào mắt. Không phải Nguyên Dã không thích nét tính cách này của hắn, thậm chí có thể nói anh rất thích, anh thích sự hào hoa phong nhã của hắn, nhưng có một số chuyện xảy ra trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt ngột ngạt.

Nhưng Nguyên Dã không làm gì. Mấy năm trước Nguyên Dã cũng từng chịu thiệt thòi, số lần anh chịu thiệt đếm không xuể, thế nhưng Nguyên Dã đều vung tay cho qua, không để ý. Lúc đó Phùng Lôi Tử hỏi anh, con người cậu có mấu chốt không hả, lành quá.

Lúc đó Nguyên Dã nghĩ nửa buổi, cuối cùng vẫn gật đầu.

Đương nhiên anh có điểm mấu chốt của mình chứ, điểm mấu chốt của anh chính là Phương Thiệu Nhất.

Dù sao Phương Thiệu Nhất vẫn là hắn, Hà Hàn thấy hắn trong phim trường cũng phải khiêm tốn cúi đầu chào. Phương Thiệu Nhất không buồn nhấc mắt nhìn anh ta, “Ừ” một tiếng bỏ qua.

Quản lý của Hà Hàn nhân lúc Phương Thiệu Nhất đang nghỉ ngơi giữa chừng nói chuyện với hắn, trưng bản mặt tươi cười giả lả, cất tiếng gọi: “Thầy Phương à?”

Phương Thiệu Nhất liếc mắt nhìn gã ta, tay quản lý cười nói: “Lần trước có chút hiểu lầm với thầy Nguyên, ầm ĩ không được vui, vẫn không có cơ hội nói xin lỗi với thầy Nguyên, thầy Nguyên cũng không cho em cơ hội nói chuyện. Chuyện lần trước là do em sai, anh về bảo thầy Nguyên đừng chấp nhặt với em, hay là đợi hôm nào thầy Nguyên rảnh, em tới chính thức xin lỗi thầy ấy nhé?”

“Không cần.” Phương Thiệu Nhất xoay cốc giữ ấm trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, “Không cần xin lỗi em ấy, cũng không cần nói chuyện riêng với em ấy làm gì, em ấy thẳng tính, nói gì không được êm tai cậu bỏ qua cho.”

Quản lý nói: “Có gì đâu chứ, tính thầy Nguyên vốn như vậy mà, thực ra em vẫn luôn tán thưởng thầy ấy.”

Phương Thiệu Nhất uống một ngụm nước, sau đó nói: “Không cần tán thưởng làm gì, cậu đừng để ý tới em ấy là được, Nguyên Dã không nghĩ vòng vo lung tung gì, tôi cũng không hy vọng có người hướng những ý đồ lộn xộn về phía em ấy.”

Phương Thiệu Nhất ngước mắt lên nhìn gã một lượt, nói rằng: “Con người tôi, có rất ít thứ để tâm. Các cậu muốn làm gì thì dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy, thứ tôi không lọt mắt, tôi sẽ không ngăn cản. Thế nhưng Nguyên Dã thì không thể động vào, dù là hướng một chút chủ ý xấu về phía em ấy cũng không được. Hồi tôi hai mươi lăm thế đơn lực bạc còn dám kết hôn với em ấy, giờ tôi đã ba mươi sáu rồi.”

Rất hiếm khi Phương Thiệu Nhất nói chuyện thẳng thắn với người ta như vậy, điều này thật không giống với hắn. Mấy ngày qua hắn vẫn luôn đợi tay quản lý tới tìm hắn, lời cần nói vẫn phải nói. Nói rõ ràng như thế, lúc tôi hai mươi lăm còn trẻ như vậy đã muốn che chở bảo vệ em ấy, bây giờ tôi đã ba mươi sáu, đã đến độ trung niên, đương nhiên càng có năng lực bảo vệ em ấy hơn.

“Em hiểu, em hiểu rồi.” Tay quản lý liên tục gật đầu, lại nói, “Em biết rồi.”

Phương Thiệu Nhất lại nhấp một ngụm nước, “Ừ” một tiếng.

Thực ra Nguyên Dã đã tới một lúc rồi, nhưng thấy Phương Thiệu Nhất đang nói chuyện với tay quản lý của Hà Hàn nên anh không muốn đi tới. Đi tới có lẽ sẽ không kiềm chế được tâm lý. Mấy lời không muốn nói lại thốt ra, dù có kiềm chế được lửa giận cũng rất bực bội, bởi vậy nên thà không ra đó. Mãi đến khi tên quản lý nói chuyện xong Nguyên Dã mới đi tới, khẽ vuốt mái tóc Phương Thiệu Nhất.

Phương Thiệu Nhất ngước đầu lên, mỉm cười với anh.

Nguyên Dã đứng sau ghế Phương Thiệu Nhất, Phương Thiệu Nhất ngước đầu lên, Nguyên Dã liền duỗi tay ra vuốt ve cần cổ hắn, ngón tay bóp yết hầu hắn. Hơi nhồn nhột, yết hầu Phương Thiệu Nhất khẽ giần giật.

“Tiểu Đào đâu rồi?” Nguyên Dã hỏi.

“Không biết, chẳng biết chạy đi đâu rồi.” Phương Thiệu Nhất nói.

“To gan thật, bỏ ngôi sao lại đây mà lăng xăng đi chơi một mình,” Nguyên Dã cười nói, “Trợ lý này em thấy đuổi đi được rồi đấy.”

Phương Thiệu Nhất gật đầu, cánh tay giơ lên xoa xoa tay Nguyên Dã, miết lên mu bàn tay anh một cái, nở nụ cười dịu dàng với anh: “Thế nào cũng được, em quyết định. Em vui là được.”

Nguyên Dã mở to mắt nhìn, từ phía sau vòng ra ngồi xổm xuống trước mặt hắn, từ góc độ của anh nhìn ngước lên Phương Thiệu Nhất, vẻ mặt rất cool ngầu. Phương Thiệu Nhất cũng ngả người về phía trước, đối diện với anh, khóe mắt mang theo ý cười. Một người ngồi xổm một người ngồi, một người cool ngầu người còn lại thì dịu dàng, hình ảnh rất hài hòa thoải mái.

Cát Tiểu Đào từ phòng bếp trở về, từ đằng xa trông thấy hai anh nhà mình lại ngả ngớn, vội vã lấy điện thoại ra chụp một bức hình, chụp xong lại gửi cho Đông Lâm.

Cát Tiểu Đào: Hừ, cậu nhìn bọn họ xem, đúng là để đoàn phim chê cười rồi.

Đông Lâm: Tầm này đừng gửi mấy cái này cho em nữa, anh em dạo này đang chia tay người yêu, anh khoe khoang như vậy rõ là quá đáng.

Cát Tiểu Đào: Anh cậu chia tay là chuyện thường như cơm bữa mà? Anh cậu làm gì có bạn gái cố định chứ?

Đông Lâm gửi vài biểu cảm phẫn nộ, điên cuồng đập người, sau đó nói: Anh nhà anh thì có chắc.

Cát Tiểu Đào tỉnh bơ như không: Ờ đó, anh nhà anh có, anh nhà anh có một người, bên nhau mười năm luôn nhé.

Đông Lâm lạnh lùng: Nhưng mà anh nhà anh chia tay rồi.

Cát Tiểu Đào nhún vai trả lời: Anh nhà anh chia tay cũng không đổi người khác, cảm thụ phẩm chất của ảnh đế đi.

Nửa buổi sau Đông Lâm mới trả lời cậu ta: Em block anh.

Bình luận

Truyện đang đọc