SAU KHI LY HÔN

27 tháng chạp, sau khi Lý Thiều Hoa và Chu Hành Chi hoàn thành công việc thì mua một chiếc xe mới, đồng thời tuyên bố vòng đời của chiếc xe Q3 đã hết.

Hai người bọn họ lái chiếc xe Pura mới tinh về phía nam, bản đồ Baidu và bản đồ Google thay phiên nhau ra trận, cuối cùng vào giữa trưa 28 tháng chạp thì đến thị trấn Tây Môn.

Hai người bọn họ không trở về nhà cũ mà trực tiếp đến nghĩa địa công cộng.

Hoa huệ mà bọn họ đã chuẩn bị lộ ra vẻ ủ rũ, uể oải nâng đỡ những cánh hoa.

Lý Thiều Hoa cúi người đặt bó hoa trước bia mộ, nhìn bức ảnh trên bia mộ, trong lòng tràn đầy xúc động.

Trong lòng anh yên lặng nói, “Mẹ, con hiện giờ đã có sự nghiệp và gia đình. Người đàn ông ở phía sau con, em ấy rất yêu con, cũng chăm sóc con rất chu đáo, nguyện ý vì con từ bỏ quyền lợi của Alpha. Con cũng rất yêu em ấy, nguyện ý vì em ấy làm một bạn đời thật tốt, cũng nguyện ý trung thành với em ấy. Chúng con sẽ sống thật hạnh phúc. Mẹ sẽ chúc phúc cho con, đúng không.”


Anh duỗi tay sờ bia mộ, nhưng lại ngoài ý muốn không sờ được tro bụi, chỉ là một tảng đá bóng loáng và sạch sẽ.

Anh chỉ mất một lát liền biết được đáp án.

Anh khẽ quay đầu lại nói với Chu Hành Chi, “Thật ra từ đầu đến cuối anh không nên oán giận vận mệnh. Thật ra ngay từ đầu vẫn luôn có người ở phía sau anh âm thầm bảo vệ anh, âm thầm tin tưởng anh, tôn trọng mẹ anh.”

Chu Hành Chi đến gần, có chút nghi hoặc, nói, “Cái gì?”

Lý Thiều Hoa liên tục chạm vào bức ảnh được khắc trên bia mộ, nói, “Anh đã từng nói với em, mẹ anh là bị cha người bạn tốt của anh đứng đầu bức tử. Sau đó anh đến Bắc Kinh, mười mấy năm chưa từng quay trở lại.”

Chu Hành Chi gật gật đầu, nói, “Đúng vậy.”

Lý Thiều Hoa cười nói, “Nhưng bạn của anh, hắn không có quên anh, mấy năm nay thường xuyên đến nhà cũ, lần trước anh trở về, tình cờ gặp được hắn ở trước cửa nhà. Anh nói với hắn đừng đến nữa, anh sẽ không quay trở lại.”


Chu Hành Chi đột nhiên nhận ra điều gì đó nhưng lại không biết nên phản ứng như thế nào.

“Hắn nhất định thường xuyên đến nơi này nhìn mẹ anh. Trong lòng hắn, nhất định nghĩ đến anh, nhớ đến anh.”

“Anh có nhiều người quan tâm như vậy, cho nên không có gì phải oán trời trách đất.”

Chu Hành Chi tiến đến ôm anh, nói, “Sau này chúng ta cũng thường xuyên trở về nhìn mẹ, được không?”

Lý Thiều Hoa nhíu nhíu mày, nói, “Không cần. Người đã chết thì không còn gì cả. Cái gọi là viếng thăm thật ra là do người sống tự an ủi mình. Đối với bà ấy mà nói thì không có ý nghĩa gì.”

Chu Hành Chi há miệng thở dốc, cậu có chút không hiểu nên chỉ có thể từ bỏ.

Lý Thiều Hoa ôm cánh tay cậu, nói, “Đặt ở trong lòng là đủ rồi.”

Chu Hành Chi dùng tay còn lại bao lấy bàn tay Lý Thiều Hoa, dịu dàng nói, “Tiếp theo chúng ta đến gặp thị trưởng sao? Sắp đến giờ hẹn rồi.”


Lý Thiều Hoa mỉm cười, nói, “Ừm, chúng ta đến gặp thị trưởng.”

Thị trưởng thị trấn Tây Môn là Hoàng Hựu Duy sống ở huyện, hai người lái xe không bao lâu liền đến. Nhà của thị trưởng không lớn, hai phòng một sảnh, kiểu cũ, phòng khách cực nhỏ, vài người đàn ông trưởng thành ngồi trước bàn trà liền trở nên chật chội. Tuy tuổi tác không lớn, chỉ mới ba bốn mươi tuổi nhưng thái dương có rất nhiều tóc bạc.

Bà Hoàng là một người phụ nữ không chịu ngồi yên, luôn tiếp đón bọn họ uống nước và ăn trái cây.

Sau khi hàn huyên một lúc, Hoàng Hựu Duy hơi xấu hổ lấy ra một tờ giấy ghi đầy thông tin, nói, “Đây là những gì tôi đã nói với cậu, những hộ nghèo ở mỏ than thị trấn Tây Môn.”

Lý Thiều Hoa vội vàng nhìn lướt qua, có một số người anh quen biết, có một số người anh đã từng gặp qua, có một số người anh chưa từng nghe qua. Anh nhìn những cái tên quen thuộc và xa lạ này thì trong lòng cảm thấy nặng trĩu.
Hoàng Hựu Duy ở bên cạnh tiếp tục nói, “Hầu hết công nhân bị sa thải hiện giờ làm việc ở miền nam, có người đi Dương Châu, có người đi Vô Tích, còn có người đi Thượng Hải và Thâm Quyến. Cuộc sống của mọi người tốt hơn nhiều so với trước đây. Trăm hộ khó khăn này phần lớn là do bị thôi việc, hoặc là trong nhà có người già, trẻ con và người bệnh, thật sự không thể rời đi.”

Lý Thiều Hoa thở dài, nói, “Lần quyên tặng này, vợ chồng tôi dự định đóng góp 2 triệu tệ. Nhưng xin đừng nói cho ai biết tên chúng tôi.”

Thị trưởng Hoàng sửng sốt một lát, không nghĩ đến Lý Thiều Hoa có thể quyên tặng nhiều tiền như vậy. Một lúc sau mới kinh ngạc phát hiện Lý Thiều Hoa không muốn tiết lộ tên tuổi của mình, cho nên nói, “Thiều Hoa, chuyện của mẹ cậu, mọi người đều rất xin lỗi. Hiện giờ mọi người đều đã biết, cậu và mẹ cậu là người vô tội. Cậu không cần phải trốn trốn tránh tránh như vậy.”
Lý Thiều Hoa lắc lắc đầu, nói, “Không phải trốn tránh mà là không cần thiết. Tôi chỉ muốn bình yên nên không cần ai cảm ơn.”

Thị trưởng Hoàng sửng sốt, nói, “Cậu thật là...”

“Cho dù tôi và mẹ tôi không biết chuyện Lý Dũng ôm tiền trốn chạy nhưng trong mắt mọi người tôi vẫn là con của ông ấy. Sao lại có chuyện cha mẹ làm chuyện xấu, ung dung ở ngoài vòng pháp luật, còn con cái đảm nhận người hiền lành chúa cứu thế chứ? Tôi không muốn như vậy.”

Trong lúc nhất thời Thị trưởng Hoàng không biết phản bác như thế nào, một lát sau mới nói, “Cậu là người quyên tặng nên cậu định đoạt.”

Lý Thiều Hoa thả lỏng cười cười, uống một ngụm nước.

Thị trưởng Hoàng nhịn không được trêu chọc, “Sau đó cậu làm gì? Sao hiện giờ có nhiều tiền như vậy?” Nói xong thì liếc mắt nhìn Chu Hành Chi, ghé vào bên tai Lý Thiều Hoa nói, “Không phải cậu làm sugar baby chứ?”
Lý Thiều Hoa cố nén du͙ƈ vọиɠ muốn cười, mặt căng thẳng, nghiêm túc nói, “Đúng vậy. Tôi có thể có ngày hôm nay là hoàn toàn dựa vào người yêu bao dưỡng tôi.”

Anh nói rất lớn, rõ ràng nội dung rất xấu hổ nhưng lại nói vô cùng tự nhiên, lọt vào tai Chu Hành Chi làm cho cậu "Phụt" một tiếng.

Chu Hành Chi nhìn Lý Thiều Hoa, trong ánh mắt tất cả đều là: Anh đang làm cái gì vậy?

Lý Thiều Hoa không để ý đến cậu, nói với thị trưởng Hoàng, “Lúc trước tôi đến Bắc Kinh, không có tiền ăn cơm, không có tiền đi học nên phải ra ngoài làm việc và gặp được người yêu ở vũ trường. Lúc trước tôi tốn rất nhiều công sức quyến rũ em ấy, em ấy mới đồng ý bao dưỡng tôi. Nhưng tôi phải lấy lòng em ấy, nếu không em ấy vứt bỏ tôi thì tôi phải làm sao đây.”

Chu Hành Chi liếm liếm môi, không biết nên nói cái gì cho phải, cậu ghé vào bên tai Lý Thiều Hoa thấp giọng nói, “Anh, anh, anh nói bậy cái gì vậy?”
Lý Thiều Hoa lôi kéo thị trường Hoàng, nói, “Nhìn xem, tôi hơi không hợp ý em ấy thì em ấy hung dữ với tôi. Làʍ ŧìиɦ nhân có thể dễ dàng sao? 2 triệu tệ này không dễ dàng đâu.”

Thị trưởng Hoàng là một thẳng nam sắt thép EQ thấp, nhìn một loạt thao tác của Lý Thiều Hoa thì cả người giống như lọt vào trong sương mù, cuối cùng gật đầu nói, “Thiều Hoa, cậu cũng không dễ dàng gì. Bị bao dưỡng còn nghĩ về quê nhà.”

Lý Thiều Hoa cười gật đầu, “Đúng vậy. Số tiền này cũng không sạch sẽ gì, cho nên đừng tiết lộ thân phận chúng tôi.”

Thị trưởng Hoàng trịnh trọng gật đầu, nói, “Cậu yên tâm, Thiều Hoa, tôi nhất định sẽ không nói lung tung.”

Lý Thiều Hoa lúc này mới vừa lòng, nói với thị trưởng Hoàng và bà Hoàng, “Chúng tôi đi trước. Nếu không đi, người yêu tôi lại hung dữ với tôi.”
Thị trưởng Hoàng nhìn thấy Chu Hành cao 1m9, trong lòng lo lắng cho Lý Thiều Hoa nên không dám giữ lại, nói, “Lần này thật sự cảm ơn cậu. Nếu rảnh thì hãy quay trở lại.”

Trên đường rời đi, tâm trạng Lý Thiều Hoa vô cùng thoải mái, ngồi ở trên ghế cười khanh khách và ngâm nga một giai điệu trong thập niên 90.

Chu Hành Chi vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn anh, hắng giọng nói, “Hát lớn tiếng chút.”

Lý Thiều Hoa liếc cậu một cái, anh không nghe rõ Chu Hành Chi đang nói cái gì nên hỏi, “Cái gì?”

Chu Hành Chi chậm rãi nói, “Không phải sugar baby sao. Hát một bài cho kim chủ nghe cũng không được sao?”

Lý Thiều Hoa cười đến mức không thể ngồi thẳng dậy, một lúc sau mới nhìn chằm chằm Chu Hành Chi nói, “Không được. Anh chỉ bán thân không bán nghệ.”

Bình luận

Truyện đang đọc