SAU KHI PHÁ SẢN TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI CƯNG CHIỀU VÔ ĐỐI


Nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, Đồng Ngữ Hân quay sang mỉm cười với người bên cạnh.

"Chúng ta vào thôi."
Buổi tiệc được diễn ra vào lúc bảy rưỡi tối, khách mời sớm đã có mặt đầy đủ.

Mọi người đều tìm một bàn rồi ngồi xuống cùng trò chuyện, Lục Thần để Đồng Ngữ Hân ngồi gần nhất nơi khán đài phát biểu.

Hắn cúi xuống nhỏ giọng nói vào tai cô.

"Đợi anh." Sau đó liền rời đi.
Cô ngồi im lặng nhìn về khán đài, nơi có ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, người đàn ông đó như phát sáng lên.

Dung mạo hắn anh tuấn đến mức khiến bất cứ ai cũng không thể rời mắt, thật không ngờ cô lại có diễm phúc đi bên cạnh một người như vậy, nhận được hậu đãi từ hắn.
"Anh ấy quá xuất sắc phải không?" Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Đồng Ngữ Hân quay đầu lại, nhìn cô gái đang ngồi cùng bàn với mình.

Cô ta nhếch môi cười, đôi mắt sắc lẹm hoàn toàn không có thiện ý với cô.
"Phải, anh ấy thật sự rất xuất sắc..."

"Vậy sao? Đồng tiểu thư không biết đã dùng bùa mê gì mà có thể câu dẫn được người đàn ông đó vậy?" Nói rồi cô ta hướng mắt lên nhìn Lục Thần đang phát biểu phía bên trên.

"Người cao ngạo như vậy, mà lại từ bỏ hết danh dự đến phá đám cưới của người khác...!Lúc ở cùng tôi, anh ấy còn chưa từng để lộ ra biểu cảm lo lắng đến thế đấy."
"Cô...?"
"Quên chưa giới thiệu, tôi là Hàn Mạt Doãn...!Người yêu cũ của Lục Thần." Nói rồi tay cô ta giơ ra, "Hãy hoà thuận cùng nhau nhé!"
Hoà thuận sao? Ý này là gì vậy? Nếu đã là người cũ vậy thì tại sao cô lại phải hoà thuận cùng cô ta.

Đồng Ngữ Hân tuy nghĩ như vậy, nhưng cũng vì phép lịch sự nên đưa tay ra bắt tay lại, chỉ là tay còn chưa chạm đến đối phương đã rụt tay lại.

Gương mặt hoà nhã vừa rồi cũng lập tức trở nên căm ghét.

Hàn Mạt Doãn quay mặt đi phía khác, trên đó rõ ràng là viết hai chữ " khó gần".
Tức khắc những người ngồi cùng bàn đều rì rầm bàn tán, miệng còn liên tục cười khinh bỉ.

Đồng Ngữ Hân lúc đó chẳng khác nào trò cười cả, bàn tay đang giờ ra của cô cũng cứng đờ.

Hiện tại không phải quá mức bẽ mặt rồi sao.
Cô bây giờ không còn gì trong tay nữa, cũng đã rời bỏ cả cha mình để đi theo người đàn ông này, được hắn ta chống lưng, đã thế có thể nói là được hắn cưng chiều tuyệt đối.

Không phải vừa nãy còn nói rằng cô không cần phải sợ hãi gì nữa hay sao, vì đã có hắn bên cạnh, là chỗ dựa vững chắc nhất.

Thế nên vậy sao cô lại phải hạ mình nữa chứ?
Đồng Ngữ Hân bỏ tay xuống, mỉm cười.

"Hàn tiểu thư được nuôi dạy không có phép tắc vậy sao? Hành động như vậy có cần tôi dạy lại không?"
Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, nhưng đủ làm những bàn xung quanh có thể nghe rõ ràng từng câu một.

Tức khắc xung quanh đều ám bởi không khí căng thẳng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi cô đang ngồi.

Rõ ràng là sắp có trò vui để xem.
Vừa hay Lục Thần cũng mới phát biểu xong, hắn bước xuống khán đài đi về phía Đồng Ngữ Hân.
Hàn Mạt Doãn đương nhiên tức đến đỏ mặt, cô ta hoàn toàn không để ý có người đang đi về phía bàn của mình.

Ả cầm lấy ly rượu vang đỏ lên, hướng thẳng về phía Đồng Ngữ Hân mà tạt.


Hương rượu sực lên mũi cay nồng, cô nhíu mày liếc nhìn Hàn Mạt Doãn.

Đôi tay nắm chặt lấy chiếc váy trên người đến mức nhăn nhúm.

Xung quanh lại vang lên những tiếng bàn tán khinh thường.
"Cô ta không phải là Đồng tiểu thư của Đồng thị sao? Sao lại ở đây..."
"Đúng là không biết xấu hổ..."
"Hạng đàn bà tầm thường."
"Người kia là Hàn tiểu thư đúng không??"
"..."
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Lục Thần rảo bước đi nhanh đến bên cạnh Hàn Mạt Doãn.
Cô ta giật mình quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng uất ức.

"Anh! Cô ta cuồng ngôn, còn dám ăn nói xằng bậy nói xấu em." Nói rồi liền nhào đến ôm lấy tay Lục Thần.
Cũng không biết nước mắt từ đâu rỉ ra thấm vào vạt áo trên vai hắn.

Trong tình cảnh này ai nhìn vào cũng đều thấy Hàn Mạt Doãn như con mèo đáng thương bị Đồng Ngữ Hân làm cho tức đến mức phải phản lại.
Thế nên rất nhanh cô ta lại nhận được sự đồng cảm của mọi người.

Danh tiếng Đồng Ngữ Hân không lớn, lại mang tiếng xấu vì chuyện liên hôn để trả nợ, bây giờ xem ra là nhục nhã đến cùng cực.
Lục Thần không đẩy Hàn Mạt Doãn ra, hắn im lặng nhìn Đồng Ngữ Hân.


Ánh mắt vô cùng tức giận.
"Không có gì để nói sao?"
Chỉ vì câu nói lạnh lùng này, chút hi vọng mong manh của cô dường như đã tắt ngấm.

Hắn ta...!không phải sẽ đứng về phía cô sao? Vậy mà bây giờ lại dùng câu hỏi sắc như dao lạnh đó để hỏi cô.
Đồng Ngữ Hân cúi gằm mặt.

Mọi thứ có lẽ chỉ là do cô tự biên tự diễn, người mới như cô làm sao có thể sánh bằng tình cũ của hắn.

Xem ra cô đã quá kỳ vọng vào mối quan hệ nhất thời này rồi.

"Tôi phải nói gì chứ! Chúc phúc cho hai người? Hay tôi phải xin lỗi vì đã làm trò cười trong bữa tiệc của anh?"
Vẻ mặt Lục Thần đã khó coi lại càng khó coi hơn, hắn lấy một ly rượu đầy trên mặt bàn giờ lên.
Mọi người liền há hốc mồm, mắt chữ A mồm chữ O.

Đồng Ngữ Hân cùng lúc cũng nhắm chặt mắt lại quay đầu sang một bên tránh né.

Nhưng...!Rất lâu sau đó lại chẳng hề cảm nhận được gì..


Bình luận

Truyện đang đọc