SAU KHI PHÁ SẢN TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI CƯNG CHIỀU VÔ ĐỐI


Triệu Khả Khả nheo mắt nhìn vào điện thoại, sau đó đột nhiên đứng dậy đập bàn hét lớn.

"Cái gì? Tìm việc?"
Người bên cạnh cau mày, đôi tay thon dài tiếp tục lật trang sách, mắt vẫn không nhìn cô.

"Ồn ào."
Cô lập tức ngậm miệng lại, sau đó nhanh tay bấm vào số máy của Đồng Ngữ Hân.

"Hân Hân! Cậu tìm việc để làm gì?"
Đồng Ngữ Hân vừa thay quần áo xong, trước đó có gửi cho Triệu Khả Khả một tin nhắn, không ngờ lại gọi đến nhanh như vậy.
Đồng Ngữ Hân: "Thì...!Mình không có tiền.

Cần phải tìm việc làm."
Triệu Khả Khả: "Cậu thật sự...!Làm được sao?"
Đồng Ngữ Hân: "Đang khinh thường mình chứ gì? Chậc...!Đồng Ngữ Hân này tốt nghiệp loại xuất sắc đấy nhé."
Triệu Khả Khả gật gù, quả thật cô bạn của mình phải nói là vô cùng, vô cùng thông minh.

Nhưng trong một vài khoản thì lại có hơi ngốc nghếch.
"Vậy tìm được công việc gì chưa?" Triệu Khả Khả nhào vào lòng người ngồi bên cạnh, từ trong lòng ngước lên mỉm cười nhìn người đó.
Đồng Ngữ Hân đáp: "Ở Lục thị."
"Hả?" Triệu Khả Khả tròn mắt hét lên, không may lại làm phiền đến người kia.


Anh giật lấy điện thoại nói vào trong.

"Chúc cô làm việc thuận lợi." Sau đó không nói không rằng tắt điện thoại ném vào góc tường.
Triệu Khả Khả tức khắc im bặt, cô ngoan ngoãn ngồi im trong lòng anh.

Suy nghĩ một chút lại quyết định đứng lên ngồi xuống đối diện người trước mặt mình.

Vừa nhìn liền thấy ánh mắt như gai nhọn cùng vẻ mặt âm u đến khó nói.

"Em im lặng một chút không được sao?"
"Anh để ý đến em một chút không được sao?"
"Còn dám lớn tiếng với anh?"
"Phải!" Triệu Khả Khả hét lên, sau đó ôm đầu người kia đập mạnh vào đầu mình.

"Hoà rồi, không cãi nhau nữa."
Mỗi lần cãi nhau cô sẽ lại dùng chiêu này, rõ ràng nó chẳng có tác dụng gì nhưng cô lại cảm thấy nó rất công bằng.

Chính là vì cả hai đều phải chịu đau...
Cũng vì suy nghĩ đơn thuần như vậy mới có thể khiến người kia để tâm, chú ý đến cô.
Mà không ai lại ngờ đến, Châu tiên sinh một thời đấu đá với Đồng Ngữ Hân của những năm tháng thanh xuân nơi vườn trường kia, bây giờ lại là đối tượng để Triệu Khả Khả bày trò khó dễ.
.........
"Em muốn đi làm vào hôm nay?"
Lục Thần nhìn vẻ hớn hở của Đồng Ngữ Hân, cô cứ liên tục chạy đi chạy lại tìm đồ.

Cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi, đứng trước mặt Lục Thần trong bộ đồ công sở đơn giản, Đồng Ngữ Hân nháy mắt với hắn.

"Đương nhiên! Không phải thư ký rớt xuống cống rồi sao.

Em thấy sẽ không đi làm lại nhanh được đâu."
Rõ ràng cả hắn và cô đều biết đó là lời nói dối, nhưng không ngờ Đồng Ngữ Hân lại dùng đến nó vào trong tình cảnh này.

Hình như có vẻ không thích hợp lắm.
Lục Thần cau mày.

"Nhưng chuyện hôm qua, em thật sự không bận tâm?"
"Không sao! Đã có anh rồi." Cô mỉm cười tiến đến nắm lấy tay Lục Thần.

"Đã từng có người nói toàn bộ đều sẽ đứng về phía em, không để em phải chịu thiệt thòi.


Vậy nên...!Cảm thấy không sợ nữa."
Hắn biết người cô đang nói đến là ai, trong vô thức lại chỉ biết bật cười thuận theo.

"Được rồi! Chúng ta đi."
Cánh cửa lớn của biệt thự Lục gia đóng lại, người phụ nữ già đứng ở nơi lầu cao chăm chú nhìn hắn.

Nhìn theo chiếc xe cứ thế mà rời đi, bà ta đứng tại nơi này không biết bao nhiêu năm, nhìn theo cũng đã không biết bao nhiêu lần.

Nhìn Lục Thần hắn từ khi chỉ là một đứa trẻ đến tận bây giờ.
Chiếc xe khuất dần sau những hàng cây xanh, che đi tầm nhìn của bà.

Người phụ nữ đứng một lúc cũng quay đầu đi vào bên trong...
.........
Tập đoàn Lục thị vừa nhìn đã khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc.

Là một toà kiến trúc cao chọc trời với vẻ ngoài sừng sững như toà thành khổng lồ nằm giữa thành phố.
Tập đoàn Đồng thị trước kia tuy lớn, nhưng hoá ra cũng chỉ như vật tô điểm thêm cho nơi này nơi này thôi vậy.

Hoàn toàn không thể so sánh được, cũng không thể sánh được với vẻ ngoài của nó.
Đứng dưới nhà xe của tầng trệt một lúc lâu, Đồng Ngữ Hân chỉ biết nuốt nước miếng ừng ực.

Ây da...!Nếu bây giờ cùng người này đi lên không chừng sẽ bị ánh nhìn của người khác đâm thủng mất.

Cô liếc mắt nhìn trộm Lục Thần.

Hắn lại vô cùng ung dung đứng xem đồng hồ trên tay.


"Em sao vậy? Mau lên thôi!"
"Khoan!" Đồng Ngữ Hân lùi lại, nói năng đứt quãng.

"Anh...!Anh lên trước đi."
Lục Thần khó hiểu nhìn cô.

"Chúng ta cùng lên."
Lúc này cô tay chân cô cứ run lên liên hồi, vừa nãy trên xe đã thương lượng vô cùng kĩ càng với hắn.

Vì là lần đầu đến làm việc, nên cứ để cô nhận chức vụ thấp một chút, tránh để cho người khác nghi ngờ.
Ban đầu Lục Thần tỏ ra rất không đồng tình, hắn cho rằng nếu để cô nhận chức vụ thấp quá nhất định sẽ bị họ ức hiếp.
Sau khi xuống hết nước để khuyên giải, cuối cùng hắn cũng đồng ý cho yêu cầu của cô.

Chỉ là bây giờ hắn lại muốn đi lên kia cùng cô, không phải như vậy sẽ càng dễ bị ức hiếp hơn sao?
Đồng Ngữ Hân mím môi.

Cô nhìn xung quanh nhà xe một lượt, thấy không có ai liền nhào đến ôm lấy mặt hắn hôn chụt một cái lên má đối phương.
Lục Thần đờ ra, tròn mắt nhìn cô.

"Gì...!Gì vậy."
"Nha...!Anh làm ơn lên kia trước đi, ngày đầu đi làm em không muốn người ta nhòm ngó mình nhiều quá đâu.".


Bình luận

Truyện đang đọc