SAU KHI PHÁ SẢN TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI CƯNG CHIỀU VÔ ĐỐI


Bóng tối bao trùm lên căn phòng ăn lớn.

Đồng Ngữ Hân không biết nước mắt của chính mình đã rơi từ lúc nào.

Giọt nước nóng ấm trượt xuống gò má cô, ngưng lại nơi khoé môi mặn chát.
Trần Lam vừa kể vừa run lên liên hồi.

Một lần nữa nhắc lại quá khứ đau thương, giống như được chính mắt nhìn lại tất cả những nổi đau mà Lục Thần lúc đó phải gánh chịu vậy.
"Năm đó Lục Thần hai mươi tuổi, mẹ mất, cha một tay ôm theo người phụ nữ khác rời đi.

Cậu ấy chỉ có thể ở lại trong căn biệt thự rộng lớn này một mình...!Nào ngờ ông Lục ở nước ngoài biết tin, liền bỏ hết tất cả bay về nước với cậu ấy, cũng có thể xem như là an ủi."
Nói đến đây Đồng Ngữ Hân hơi bất ngờ.

"Còn có người khác sao?"
Trần Lam thở dài.

"Là ông nội của cậu ấy, tuổi ông cũng đã lớn rồi.

Gia đình ngoại của Lục Thần đều mất hết, năm ông Lục về thì toàn bộ tài sản trong nước đều được giao cho cậu ấy, toàn quyền nắm giữ."
"Vậy nên..." Trần Lam nói tiếp.

"Xin cô đừng làm tổn thương cậu ấy, người như vậy...!Thật sự quá đáng thương rồi."
Đồng Ngữ Hân cụp mắt, nhìn xuống mặt bàn màu nâu xẫm.

Sau lại ngước nhìn Trần Lam.

Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, làm lòng người trở nên lạnh lẽo dần.

"Bà thật sự tin tưởng tôi sao?"
"Tôi không biết, chỉ là cô giống như hy vọng của cậu ấy vậy." Trần Lam mỉm cười.

"Trước đây thường rất hay nhắc đến Đồng tiểu thư, mỗi lần nói đến môi cậu ấy lại cong lên, cô Dịch thấy vậy cũng rất tò mò...Nhưng mà Lục Thần ngại nên chưa từng nói ra...!Cho đến ngày mẹ cậu ấy mất, cũng không một lần nào thấy nhắc đến cô nữa."
Cho nên, Trần Lam không chỉ là cầu xin, mà còn đặt toàn bộ mọi tin tưởng vào Đồng Ngữ Hân.

Mong cô có thể làm mặt trời của người đó, đưa người đó ra khỏi vực sâu tăm tối.
Trần Lam ngước nhìn đồng hồ treo trên tường.

Bà đứng dậy, kính cẩn cúi đầu chào Đồng Ngữ Hân.

"Thiếu phu nhân, từ nay căn nhà do cô cai quản, cũng không cần đến quản gia như tôi nữa...!Còn Lục thiếu, xin cô chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Người phụ nữ già quay đầu, bóng lưng gầy yếu dần khuất sau cánh cửa lớn của Lục gia.
Đồng Ngữ Hân ngồi thẫn thờ trong phòng ăn, hai mắt cô đỏ hoe ướt nước.

Trước kia không có tình cảm với Lục Thần, cảm thấy hắn ta rất chướng mắt, mỗi lần gặp dưới sân trường đều tỏ ra khinh bỉ chán ghét, bây giờ lại chẳng thể rời mắt khỏi hắn nữa.

Vì không phải Trần Lam đã nói rồi hay sao, cô chính là mặt trời của hắn, là tia sáng của hắn...!Vậy nên phải thực sự trân trọng người đó.
Lúc này mới chợt nhớ đến chuyện Lục Thần bị sốt, Đồng Ngữ Hân cuối cùng tìm được hộp thuốc trong tủ, cô nhanh chân rảo bước đi lên lầu.

Vừa mở cửa phòng ra, đã thấy Lục Thần dựa lưng vào giường hướng mắt ra ngoài nhìn cửa sổ.
Cô đặt hộp thuốc xuống bàn, người kia nghe tiếng động liền ngoảnh đầu lại.

Đồng Ngữ Hân không vội đến chỗ hắn mà đi vào phòng tắm, một lát sau bưng theo một chậu nước đi ra ngoài.
Mắt Lục Thần dường như chưa từng rời khỏi Đồng Ngữ Hân một giây, hắn ậm ờ.

"Em làm gì vậy?"
Đồng Ngữ Hân không trả lời, cô ngồi xuống giường bắt đầu cởi cúc áo của Lục Thần.
"Anh hỏi em làm gì?" Mày Lục Thần cau lại, bất ngờ hắn nắm lấy bàn tay đang túm lấy cổ áo mình.
Nhờ ánh sáng của ánh trăng, hắn thấy được khoé mắt cô đỏ hoe, vừa nãy giọng hắn có hơi lớn, không lẽ làm cô sợ rồi sao.

"Sao lại khóc rồi? Anh chỉ sốt thôi, không chết được."
Đồng Ngữ Hân vẫn không đáp, cô cúi đầu gục vào lòng hắn.

Qua lớp áo sơ mi mỏng có thể cảm nhận được thứ nước nóng ấm kia thấm vào áo hắn.
"Chỉ vì sốt mà em đau lòng đến mức đấy à? Ngốc thế." Lục Thần đưa tay lên vỗ vào lưng cô, tay còn lại đưa lên khẽ vuốt ve mái tóc dài đen nhánh.
Bất chợt Đồng Ngữ Hân cũng vòng tay ôm lấy hắn.

Vì quá nhanh, Lục Thần có hơi sững ra, linh cảm cũng cho thấy hình như không phải Đồng Ngữ Hân khóc vì chuyện này.
Hắn nâng mặt cô lên, dưới ánh trăng sáng...Dung mạo của cô gái xinh đẹp hơn hết, đôi mắt long lanh như mặt nước trong, đôi môi đỏ mọng ngọt ngào.
"Nói cho anh, vì sao khóc."
Vòng tay ôm Lục Thần ngày càng siết chặt hơn.

Đồng Ngữ Hân chỉ hỏi.

"Anh thật sự yêu em?"
"Sao lại hỏi như vậy?"
"Anh chỉ cần nói đáp án thôi."

Trong mắt Lục Thần tràn ngập hình bóng của Đồng Ngữ Hân, hắn khẽ khàng đưa tay vén lọn tóc loà xoà trước mặt cô sang bên.

"Đồng Ngữ Hân! Anh yêu em...!Nếu em cảm thấy không an tâm, không tin tưởng anh.

Vậy thì mỗi ngày anh đều sẽ nói, dù em thấy phiền cũng sẽ nói.

Đến khi chúng ta..." Đột nhiên hắn ngừng lại không nói nữa.

Nét mặt dần trở nên căng thẳng
Đồng Ngữ Hân mỉm cười, chỉ cần một đáp án chính xác của hắn là được, ngoài ra cô không cần bất cứ điều gì nữa.

"Em cũng thế, cũng yêu anh..."
"Đến mức phải động thủ thế này? Hửm?" Lục Thần nhìn xuống áo mình, sau lại nheo mắt nhìn Đồng Ngữ Hân.

"Em đang tính làm gì với người bệnh thế hả?"
Lấy lại được chút bình tĩnh, mặc dù bị đối phương trêu chọc nhưng Đồng Ngữ Hân hoàn toàn không bận tâm.

Tay cô vẫn thuần thục cởi áo hắn ra, Lục Thần thấy người kia không đáp lại mà cứ chú tâm vào mình thì cũng có chút thích thú.
Hắn để cô cởi áo mình xong, sau đó mới hỏi.

"Em muốn..."
"Thay đồ khác cho anh." Đồng Ngữ Hân ngước mắt lên nhìn cắt lời hắn, gương mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Em căng thẳng thế làm gì, bệnh vặt thôi.

Không sao."
Cô đưa tay chạm vào trán đối phương.

Nóng ran như lửa đốt, hơn nữa môi hắn cũng đỏ bất thường.

Rõ ràng là bị nặng như vậy...!Tại sao phải lừa cô.
"...Anh không sao, nhưng em có sao."
"Đau lòng..."
"Đúng thế! Rất đau lòng..."
Lục Thần từ lúc tỉnh dậy đến giờ đều thấy tâm trạng Đồng Ngữ Hân khác lạ.


Chính là quan tâm hắn hơn bình thường, nói câu nào cũng bị cô cướp mất lời.
"Đã có chuyện gì phải không?" Chắc chắn Đồng Ngữ Hân đã gặp phải chuyện gì, hoặc biết đến gì của hắn rồi.

Trước nay dù có thân mật bao nhiêu cũng chưa từng thấy cô như vậy.
Cô lấy chiếc khăn trong chậu nước vắt kiệt, sau đó đưa lên lau người cho hắn.

Hơi nước ấm áp bủa vây, chiếc khăn dần được di chuyển trên cơ thể người đàn ông.
"Bà Trần xin nghỉ việc rồi..."
Lục Thần gật đầu.

"Anh biết, có nghe từ lúc chiều."
Đồng Ngữ Hân bỗng nhiên dừng lại.

"Anh không luyến tiếc sao?"
"Dù sao bà ấy cũng có tuổi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi thôi."
"Trước lúc bà ấy đi đã nói cho em biết một vài chuyện..." Cô lại tiếp tục di chuyển tay, lau người cho hắn.

"Chính là nói xấu anh đó!"
Lục Thần phì cười.

"Nói xấu xong mới khiến em thay đổi thế này?"
"Phải! Bà ấy bảo phải đối tốt với người có tính cách kì quặc như anh một chút.

Không thì em sẽ mất một kho tiền đó."
"Em đúng là đồ tham lam.".


Bình luận

Truyện đang đọc