SAU KHI PHÁO HÔI ÁC ĐỘC TRỌNG SINH


Edit + beta: Iris
Vào ngày 7 tháng 7 năm 2018, lúc 10:28 sáng, khách sạn Dục Thịnh, Hỗ Thành.
Đào Mộ dẫm lên mép sân thượng.

Nắng ngày hè chói chang, gió thổi phần phật.

Hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy trên con đường lớn cắt ngang các tòa kiến trúc xi măng cốt thép giữa thành thị, một đoàn siêu xe màu đỏ nối đuôi nhau kéo dài như một con rồng đỏ rực, theo đường phố uốn lượn từ từ đến gần khách sạn.
Đào Mộ bình tĩnh nhìn đoàn xe một cách chăm chú, ánh mắt như xuyên qua tấm sắt đỏ lạnh lẽo, nhìn thấy Thẩm Dục và người nhà họ Thẩm ngồi trong xe cưới.
Di động trong túi không ngừng reo lên, Đào Mộ mặt không cảm xúc nhận cuộc gọi.

Tiếng Đại Mao khóc lóc cầu xin truyền vào ống nghe: "Mộ ca, em xin anh nghĩ lại đi, đừng xúc động như vậy a — —"
"Tớ không xúc động." Đào Mộ cúi đầu, tất cả sinh linh dưới chân đều nhỏ như con kiến, gió thổi vi vu bên tai, loáng thoáng có thể thấy được hiện trường hôn lễ và đám người chen chúc phía dưới.
"Tớ đã nghĩ kỹ rồi." Đào Mộ nói một cách chắc chắn.

Cậu nghiền ngẫm cong khóe môi: "Cậu nói xem, sau khi người nhà họ Thẩm nhìn thấy thi thể của tớ, họ sẽ có vẻ mặt thế nào?"
Cậu thật sự rất tò mò, để bảo vệ một người ngoài là Thẩm Dục, người nhà họ Thẩm không ngần ngại lạnh nhạt ngang ngược chỉ trích con trai ruột là cậu đây, khi nhìn thấy cậu huyết nhục mơ hồ, có thể sẽ hối hận vì đã đuổi cậu khỏi Thẩm gia hay không.
"Mộ ca — —"
Lời cầu xin phản đối của Đại Mao truyền đến bên tai, nhưng Đào Mộ mắt điếc tai ngơ: "...!Hơn nữa, còn phải cảm ơn cậu đã mật báo cho tớ.

Nếu không nhờ cậu, tớ đã bị tên vương bát đản Trác Nghiêm kia lừa rồi.

Tớ cũng rất khó hiểu, tiểu bạch kiểm Thẩm Dục kia có cái gì tốt? Một người hai người đều bị hắn mê hoặc.

Cậu thấy đó, tớ với Trác Nghiêm cũng đã ở bên nhau 3 4 năm đúng không? Lúc trước vì lấy lòng tớ, hắn đã ngáng chân Thẩm Dục rất nhiều lần.

Sao bỗng nhiên lại nhất vãng tình thâm với tiểu bạch kiểm kia, còn dám chơi trò vô gian đạo với tớ?"
"Mộ ca — —"
“Nhưng như vậy cũng tốt.

Tóm lại, tớ cũng nhìn rõ cái thế giới điên khùng này không còn gì đáng lưu luyến.” Đào Mộ khẽ cười một tiếng, cậu thật sự không rõ, vì sao tất cả những người cậu để ý, cuối cùng đều yêu tên Thẩm Dục tu hú chiếm tổ đó.
“Sao lại không có gì đáng lưu luyến chứ? Mộ ca, anh có tiền có năng lực còn đẹp trai như vậy, trên đời này còn một đống người tốt chờ anh.

Anh hà tất gì vì một người mà từ bỏ tất cả?” Đại Mao tận tình khuyên bảo cầu xin.

Hắn không thể nào hiểu được vì sao Đào Mộ lại đi đến bước đường ngày hôm nay: “Rốt cuộc anh đang ở đâu, đừng náo loạn nữa được không?”
Đừng náo loạn?!
Đào Mộ cười nhạo: “Vương Dã, có phải cậu cũng thấy tớ rất phiền hay không? Cũng cảm thấy tớ không nên tranh giành với Thẩm Dục?” Dựa vào cái gì, cậu mới là con trai Thẩm gia, những gì Thẩm Dục có được vốn nên thuộc về cậu.

Cậu chỉ muốn lấy lại đồ thuộc về mình, để cho Thẩm Dục luôn cao cao tại thượng cũng nếm thử khuất nhục đau khổ mà cậu phải chịu, sao lại biến thành tội ác tày trời rồi?
Vương Dã sửng sốt, hắn đi theo Đào Mộ nhiều năm như vậy, nhưng Đào Mộ chưa bao giờ gọi tên hắn.
Trong lòng Vương Dã dâng lên bất an: “Em không có! Đào Mộ anh đừng nói lảng sang chuyện khác, anh biết em sẽ không ghét anh mà.

Kiếp này em sẽ không bao giờ chán ghét anh.

Hai chúng ta là anh em tốt, còn có cả Tiểu Béo, Phùng Viễn nữa, chúng em đều đứng về phía anh.”
Cũng đúng.

Đào Mộ nguyện ý tin những gì Vương Dã nói.

Đáng tiếc, người thích cậu sẽ không có kết cục tốt.


Có lẽ người nhà họ Thẩm đã đúng, Đào Mộ cậu chính là tai tinh.

Càng ở gần cậu thì càng xui xẻo.
“...!Trác Nghiêm muốn hại tớ tổn thất đầu tư, bị tớ tương kế tựu kế, bây giờ ngược lại hắn phải bồi thường đầu tư hơn 1 tỷ.

Đúng rồi, trước khi đi tớ còn đạp vào mệnh căn của hắn.

Đoán chừng nửa đời sau của hắn sẽ phải ngây người trong nhà lao làm thái giám.

Cậu nhớ chuẩn bị một chút, để Trác Nghiêm và Tiểu Viễn chung một ngục giam, cũng coi như báo thù giúp Tiểu Béo...”
Đào Mộ khẽ cười, ngước nhìn nắng hè chói chang.

Mặt trời hôm nay rất rực rỡ, cực kỳ giống với năm đó, ngày mà cậu biết được cậu là con trai Thẩm gia: “Tài khoản của tớ còn dư lại 4000 vạn*.

Trong đó 1000 vạn gửi tới cô nhi viện giúp tớ, 1000 vạn khác cùng một ít bất động sản của tớ ở Hỗ Thành thì giao cho Phùng Viễn sau khi hắn ra tù.

Nói với hắn, người làm đại ca là tớ đây rất xin lỗi hắn.

Còn dư lại 2000 vạn, tự cậu giữ đi.

Tuy không nhiều lắm nhưng là tâm ý của anh em.

Dù sao công ty của cậu chỉ mới được thành lập, tớ cũng không giúp được gì cho cậu.

Ngoài ra, mồ của Tiểu Béo và viện trưởng tớ đã sửa lại xong, hàng năm thanh minh cậu nhớ thắp hương cho bọn họ...”
*4000 vạn = 40 triệu
“Đào Mộ!” Vương Dã bên kia điện thoại quả thật đã bị chọc cho tức điên lên: “Anh rốt cuộc đang ở đâu? Con mẹ nó đừng nói tầm bậy tầm bạ với em.

Em không muốn nghe.

Bây giờ em chỉ muốn biết anh đang ở đâu?”
“Đại Mao,” Đào Mộ ngắt lời Vương Dã: “Nếu còn xem tớ là anh em thì phải nghe kỹ di ngôn của tớ chứ.

Lúc tớ còn sống không ai quan tâm, tớ không muốn sau khi chết đi cũng không vui được.

Cậu nhớ kỹ, đời này của tớ, khi còn sống không được Thẩm gia thừa nhận, vậy khi chết rồi tớ cũng không cần nhập nghĩa trang Thẩm gia.

Cứ để mộ của tớ bên cạnh Tiểu Béo và viện trưởng đi.

Nghĩa trang của chính tớ.”
“Đào Mộ!” Nghe được di ngôn này của Đào Mộ, Vương Dã tức đến hộc máu bắt đầu phát cuồng: “Anh đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt có được không.

Ai nói không có ai để ý tới anh? Ai nói không ai thừa nhận anh? Kỳ thật anh không biết gì cả, người nhà họ Thẩm và Thẩm Dục đều rất để ý anh.

Không phải anh rất tò mò vì sao em biết được Trác Nghiêm phản bội anh sao? Vậy em liền nói cho anh biết, là chính miệng Thẩm Dục nói với em đó.”
Nghe vậy, Đào Mộ ngẩn ra.
Giọng của Đại Mao từ đầu dây bên kia truyền đến: “...!Thẩm Dục nói Trác Nghiêm như bị điên quấn lấy hắn, còn nói điên khùng là sẽ khiến anh bị trừng phạt.

Thẩm Dục lo rằng anh sẽ xảy ra chuyện nên đã âm thầm nhắc em.


Hắn sợ anh tức giận, còn nghiêm khắc dặn chúng em không được nói cho anh biết.

Hơn nữa lúc chúng ta trừng trị Trác Nghiêm, Thẩm gia và bạn bè Thẩm Dục cũng liên hợp đào hố Trác Nghiêm, gây phiền cho hắn ở khắp nơi, để hắn không còn tinh lực chú ý đến hành động của chúng ta...”
Nói cách khác, Đào Mộ có thể phản kích Trác Nghiêm thành công là nhờ Thẩm Dục và những người ái mộ hắn, còn có những người đã đá cậu ra khỏi Thẩm gia.
“Ha ha ha ha ha ha...” Đào Mộ che mặt cười to, Thẩm Dục này quả nhiên là thánh mẫu thi ân khắp nơi mà không cần báo đáp.

Nhưng Đào Mộ cậu dựa vào cái gì phải nhận ân tình của Thẩm Dục.
“Cậu cũng cảm thấy tớ nên nhận ân tình của hắn?” Đào Mộ đứng trên sân thượng cuồng loạn rống: “Nhưng đừng quên, nếu không phải Thẩm Dục hắn tu hú chiếm tổ, thì Đào Mộ tớ sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.

Là hắn chiếm mệnh của tớ, là hắn thiếu nợ tớ.

Còn có người nhà họ Thẩm, nếu đã xem thường tớ thì vì sao còn xen vào chuyện của tớ? Là vì Thẩm Dục cầu xin bọn họ nên bọn họ mới ra tay sao...!Có phải bọn họ đã quên ai mới là con trai ruột của bọn họ hay không?”
Một cơn gió thổi qua sân thượng, trái tim Đào Mộ chợt thắt lại, đau đến nghẹt thở: “Cậu nói đúng, tớ quá để ý những chuyện vụn vặt, nhưng tớ vẫn không hiểu.

Dựa vào cái gì mọi người đều thích Thẩm Dục, dựa vào cái gì tớ phải thay Thẩm Dục chịu nhiều tra tấn như vậy? Dựa vào cái gì Thẩm Dục làm gì cũng đúng, còn tớ làm gì cũng sai? Tớ kém hắn ở chỗ nào?”
Câu cuối cùng Đào Mộ gần như gào lên.
“Đào Mộ — —”
“Đừng nói nữa, tớ không muốn nghe." Đào Mộ dùng sức ném di động đi, mắt đỏ hoe nhìn xuống dưới lầu, tiến lên một bước — —
Kỳ thật, cả đời này của cậu đều trôi qua trong hỗn loạn.

Vốn nên là đại thiếu gia ngậm thìa vàng nhưng lại bị bệnh viện ôm sai.

Bị mẹ nuôi vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi viện, thật vất vả mới nhận tổ quy tông nhưng lại bị người Thẩm gia ghét bỏ.

Ngay cả trong tình yêu, vương bát đản Trác Nghiêm cũng di tình biệt luyến.

Tất cả mọi người đều oán trách cậu quá cứng đầu để tâm những chuyện vụn vặt khiến mọi người không thích, họ nói rằng cậu không chịu nhìn thấu, cố chấp không chịu thua, bỏ không được, quên không xong.

Nhưng họ đã quên.

Điều mà cậu nhìn không thấu, là số phận; thứ cậu cố chấp không muốn đánh mất, là may mắn; thứ cậu không thể quên được là quan hệ huyết thống, và thứ cậu không buông bỏ được là tất cả những gì vốn nên thuộc về cậu.
Đoàn xe cưới màu đỏ chậm rãi ngừng lại ở cổng lớn khách sạn, xung quanh là người thân, bạn bè, phóng viên truyền thông và đông đảo fans vây quanh, siêu sao hạng nhất vừa đoạt giải ảnh đế vòng nguyệt quế Hoa Hạ, con nuôi của tập đoàn Thẩm thị — Thẩm Dục và bạn lữ cùng giới — ảnh đế Nghiêm Thịnh đã giành được ảnh đế tam kim quốc tế mỉm cười bước xuống xe cưới.

Nắm tay nhau trước thảm đỏ thật dài.
Các phóng viên truyền thông và các fans đã chờ sẵn bên ngoài khách sạn ùa đến bất chấp sự ngăn cản của bảo tiêu, đèn flash nhấp nháy tỏa sáng thành một đại dương trắng bạc.

Có thể so với cảnh đi thảm đỏ luôn rồi, tiếng hét của đám fans gần như có thể xuyên qua bầu trời, chạm tới cửu tiêu*.
*Cửu tiêu: chín tầng mây.
“Thẩm Dục, chúng em yêu anh!”
“Nhất định phải hạnh phúc a!”
“Thẩm Dục, anh xứng đáng nhận những điều tốt nhất!”
“Nghiêm Thịnh, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho vương tử điện hạ nhà chúng ta đó!”
“...”
Trước sự chúc phúc chân thành của tất cả người thân, bạn bè và fans, tân ảnh đế tinh tế ưu nhã như tiểu vương tử trong truyện cổ tích, mỉm cười ngẩng đầu nắm tay bạn lữ.

Cùng lúc đó, Nghiêm Thịnh tuấn mỹ thành thục cũng cúi đầu, ôn nhu sủng nịch nhìn người mình yêu nhất trên đời.
Bộ dáng cả hai nhìn nhau cười được phóng viên truyền thông chụp được.


Không có gì ngạc nhiên khi cảnh này sẽ được xuất hiện trên các mặt báo của chuyên mục giải trí trong nước trong vài ngày tới.

Tuy nhiên, ngay khi hai người mới từ từ bước lên thảm đỏ được bao quanh bởi bạn bè và fans, một tiếng vang lớn phá vỡ bầu không khí hạnh phúc ngọt ngào — —
Một bóng người mặc tây trang trắng từ trên trời rơi xuống, lao thẳng xuống thảm đỏ gần bậc thềm — — khoảng cách dường như đã được tính toán kỹ lưỡng.

Ngay sau đó, máu còn tươi hơn cả thảm đỏ lan ra, bộ tây trang trắng tinh bị nhiễm máu thịt cũng đỏ lên.

Theo ánh mắt có thể biết được, là một người sống đã tự kết liễu cuộc đời mình một cách tàn nhẫn nhất.
“A a a a a a a a — —”
Tất cả khách mời và fans đến tham dự hôn lễ bị kích thích đều la hét chói tai, phóng viên truyền thông chuyên nghiệp phản ứng ngay lập tức, chen lên phía trước chụp ảnh không ngừng.
Chỉ có người Thẩm gia vây quanh Thẩm Dục là nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đều thay đổi.

Mẹ Thẩm — người từ trước đến nay luôn sống trong nhung lụa cao nhã đoan chính hung hăng đẩy ngã một phóng viên, lảo đảo đi vào đám đông.
Một lúc sau, một tiếng kêu thê lương truyền đến trong tiếng chụp hình và đèn flash: “Tiểu Mộ — —”
* * * * *
【 Đào Mộ kia thật ghê tởm, dù có chết cũng không chịu buông tha cho tiểu vương tử nhà chúng ta, trong ngày hôn lễ lại nhảy lầu tại khách sạn, khiến vương tử nhà chúng ta sợ mới mức hôn mê nhập viện.

Tại sao tác giả lại viết tình tiết như vậy, quả thực là đường trộn với phân! 】
Ai, ai đang nói chuyện vậy?
【 Pháo hôi ác độc sao! Tác dụng chủ yếu là thúc đẩy tình tiết, nếu không có nhân vật như vậy, cuốn truyện này chẳng khác nào ngọt sủng văn não tàn, một chút sóng gió cũng không có.

Bây giờ đã chết gần hết, cuốn truyện này sắp đến hồi kết rồi.

Có chút luyến tiếc.


Pháo hôi ác độc...!Thúc đẩy tình tiết...!Là đang nói cậu sao?
【 Thực ra, nghĩ kỹ lại thì tính cách của Đào Mộ cũng khá tốt.

Ngay cả khi hắn chén ghét vương tử cũng đều xử sự thô bạo cứng rắn.

Hơn nữa mỗi lần đều gãi trúng chỗ ngứa, chẳng những làm cốt truyện đặc sắc hơn, còn khiến tình cảm công thụ tiến thêm một bước.

Quả thực chính là thần trợ công.

Thành thật mà nói tôi hơi luyến tiếc để pháo hôi này offline a.


Đây là...!Cái gì...
* * * * * *
Vào ngày 7 tháng 7 năm 2008, Hoàng Điếm.
Trời nắng nóng không một ngọn gió.

Cố tình mấy năm nay lại thịnh hành phim cổ trang, trang phục diễn vừa dày vừa nặng, khăn trùm đầu cũng che kín mít, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, quần áo màu trắng cũng bị mồ hôi lưu lại vệt ướt.

Tư vị quả thật là.
“Này, cậu nghe gì chưa? Tiểu diễn viên quần chúng đóng thế Thẩm Dục, hôm qua đã đánh đạo diễn Lưu.”
Trong một phòng vệ sinh công cộng ở Hoành Điếm, nam diễn viên quần chúng liếc nhìn buồng vệ sinh trống rỗng, không kiềm chế được nói chuyện phiếm.
“A? Không phải chứ.” Một diễn viên quần chúng khác vẻ mặt kinh ngạc, đại kinh tiểu quái nói: “Đạo diễn Lưu chính là đạo diễn casting của bộ phim này đó.

Nghe nói là thân thích của đạo diễn Trần.

Một diễn viên đóng thế như hắn sao lại dám đắc tội phó đạo diễn, không muốn đóng phim ở đoàn này nữa sao?”
Vừa nói, hắn vừa lắc đầu tiếc nuối: “Haizz! Người mới a, tuổi trẻ khí thịnh, chỉ là quá bốc đồng.”
“Chắc là coi thường người khác chứ gì?” Diễn viên quần chúng giáp cười nhạo: “Tôi nói cho cậu biết, người mới này không tầm thường đâu.

Tôi nghe nói sau khi hắn đánh người còn chụp ảnh đạo diễn Lưu lại.


Uy hiếp đạo diễn Lưu nếu còn dám làm chuyện xấu sẽ phát tán bức ảnh lên mạng.

Đạo diễn Lưu sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu lạy hắn.

Cậu chưa thấy đâu, sáng hôm nay đạo diễn Lưu còn cố ý sắp xếp phòng nghỉ cho hắn.

Tuy là phòng nghỉ chung nhưng tốt hơn chỗ chúng ta nhiều.

Người mới bây giờ, thủ đoạn thật lợi hại!”
“Không thể nào?” Diễn viên quần chúng ất nửa tin nửa ngờ: “Tiểu tử kia không phải vừa tốt nghiệp cao trung sao? Mới 18 tuổi, bằng tuổi với nam diễn viên chính.

Có thể nghĩ ra nhiều mưu mô như vậy sao?”
“Ngươi không biết chuyện này sao?” Diễn viên quần chúng giáp chia sẻ bát quái với đồng sự cười nhạo, theo bản năng hạ thấp âm lượng, thần thần bí bí nói: “Tôi nghe nói tiểu tử kia là cô nhi, từ nhỏ đã làm công ở bên ngoài, chỗ nào cũng làm qua.

Nghe nói còn từng làm việc ở hộp đêm cao cấp.

Cậu nghĩ xem, với gương mặt này của hắn mà lại đến nơi hỗn loạn kia...”
Diễn viên quần chúng ất gật đầu ngầm hiểu rõ.

Nghĩ đến gương mặt tuấn mỹ ngũ quan thâm thúy đầy tính công kích của Đào Mộ, không biết có phải là do ghen ghét hay do cái gì khác, hắn hơi khó chịu hùa theo: “Theo như cậu nói, nếu tiểu tử này đã trà trộn vào hộp đêm thì chắc gì đã sạch sẽ.

Nếu như vậy vì sao lại không đáp ứng đạo diễn Lưu?”
Diễn viên quần chúng giáp xì một tiếng, hắn cao hơn diễn viên quần chúng ất một cái đầu, nhìn từ trên cao xuống nói: “Cậu ngốc thật hay giả vậy? Tôi đã nói rồi, chỉ bằng gương mặt của tiểu tử kia, muốn tìm dạng kim chủ gì mà không được? Hắn sao có thể chấp nhận con hàng như Lưu mập? Với lại theo tôi thấy, tiểu tử kia hẳn là trai thẳng, chưa chắc nguyện ý đi theo con đường này.

Nếu người ta nguyện ý xuống biển thì cũng sẽ tìm một phú bà.

Nếu dỗ được trên giường, không chừng người ta sẽ nâng hắn lên làm nam chính — —”
“Ầm!”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động lớn, cánh cửa buồng vệ sinh phía trong cùng bị người dùng sức đá văng, đập vào vách tường nạm gạch men sứ bắn rồi ngược trở về.

Hai diễn viên quần chúng sợ tới mức run cầm cập, làm nước tiểu bắn lên cả trang phục.
“Ai đó? Mẹ nó muốn hù chết lão tử — —” Chưa kịp nói xong, hai người nhìn thấy bóng người bước ra từ phòng WC, xấu hổ trợn tròn hai mắt, buột miệng nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Vội vàng trở về qua đầu thất a*!” Đào Mộ cười khẽ, giọng nói lười biếng bất cần đời.

Đôi mắt đen láy không chút để ý lướt qua hai người, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười nghiền ngẫm: “...!Nếu không tại sao vẻ mặt mấy người lại như nhìn thấy quỷ vậy.”
*Đầu thất: Theo kinh Địa Tạng, thần thức của một người sau khi chết hầu hết đều phải trải qua giai đoạn trung gian.

Ngày thứ 7 sau khi con người mất đi được gọi là "đầu thất".

Cứ tính lần lượt theo thứ tự tổng cộng là bảy bảy 49 ngày và cứ hết 7 ngày được tính là một "tuần thất".
Chàng trai 18 tuổi vốn nên là trong sạch như bát nước đun sôi để dưới ánh mắt trời*.

Nhưng quanh thân Đào Mộ luôn có một cổ lệ khí không nên xuất hiện ở tuổi này.

Thế nên dù cậu chỉ mỉm cười đứng đó cũng đủ để hai diễn viên quần chúng tự xưng là kiến thức rộng rãi phải vâng vâng dạ dạ không dám hé răng — — như thể đứng ở trước mặt họ không phải là con người, mà là một con báo đốm hoang dã có thể sẽ cắn đứt đầu họ bất cứ lúc nào.
*Bát nước sôi tượng trưng cho thiếu niên 18 tuổi đầy nhiệt huyết, mà nước sôi vốn đã nóng còn được đặt dưới mặt trời, tạo cảm giác càng nóng hơn.

Theo mình là vậy (◍•ᴗ•◍).
Mỹ lệ, mạnh mẽ, tính công kích cực cao.
“Cậu, cậu đừng làm xằng làm bậy!” Nghĩ đến thủ đoạn đối phó Lưu mập của Đào Mộ, hai diễn viên quần chúng chợt đau tim, căng da đầu nói: “Tôi nói cho cậu biết, đoàn phim ghét nhất người gây chuyện...”
Còn chưa nói xong đã thấy Đào Mộ lướt qua họ đi đến bồn rửa tay, cúi đầu rửa tay.

Sau đó — — không thèm nhìn họ một cái đã xoay người đi ra ngoài.
Hai diễn viên quần chúng nhìn nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, như được sống lại.
Diễn viên quần chúng giáp khởi đầu cuộc nói chuyện phun một ngụm nước miếng xuống đất, hùng hùng hổ hổ nói: “Có cái gì đặc biệt hơn người đâu, giả vờ lợi hại cũng chỉ là diễn viên quần chúng thôi.”
“Đúng vậy, cái thứ gì vậy chứ! Cùng là 18 tuổi, tiểu vương bát đản này kém xa tiểu thiếu gia họ Thẩm kia.” Một diễn viên quần chúng khác không phục phụ họa theo: “Đáng đời cả đời cũng chỉ làm thế thân cho Thẩm Dục.”.


Bình luận

Truyện đang đọc