SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Tương Trọng Kính tỏ ra kì quái đến trước mặt Cố Tòng Nhứ, cởi áo khoác đen trên người xuống đưa cho y.

Cố Tòng Nhứ sợ hãi nhận lấy.

Tương Trọng Kính có lẽ biết được trên người sẽ bị máu văng vào nên đã khoác sẵn áo bào của ác long lên, bây giờ trên áo bào đen dính đầy máu, còn bộ áo đỏ của Tương Trọng Kính trái lại không bị dính chút vết bẩn nào.

Cố Tòng Nhứ để áo bào biến thành sương đen tiêu tán, sau đó dè dặt nhìn Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính đang xử lý vết thương trong lòng bàn tay, trong vô tình mắt đối mắt với Cố Tòng Nhứ, hắn nhướng mày nói: “Sao trông ngươi là lạ thế?”

Cố Tòng Nhứ ho khan, nhẹ nhàng hỏi thử: “Báo thù xong rồi?”

Tương Trọng Kính cầm bình thuốc của Mãn Thu Hiệp quẹt lấy một miếng thuốc mỡ bôi lên vết thương, thuận miệng nói: “Chưa xong.”

Cố Tòng Nhứ run lên, sừng rồng cũng vì vậy mà nhú ra.

Tương Trọng Kính bôi thuốc cho mình xong, nhíu mày nói: “Ta tính định dùng máu để vẽ trận pháp, nhốt hắn một trăm hai mươi năm cho bõ, nhưng suy nghĩ lại thì thấy loại người như hắn không xứng để ta lãng phí máu.”

Cố Tòng Nhứ lặng lẽ thở phào một hơi, dè dặt hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn y: “Cái gì mà còn gì nữa không, còn cái gì là còn cái gì, ngươi có thể nói rõ hơn được không?”

Cố Tòng Nhứ thấy hắn có vẻ không có ý định tính sổ những lời uy hiếp lúc trước y đã nói với hắn, ví dụ như là ‘Muốn ăn ngươi’ các kiểu, y vội vàng lắc đầu không dám nói nhiều, sợ càng nói càng làm Tương Trọng Kính vốn đã quên liền nhớ lại.

“Không có, không có gì cả, ta chỉ nói phong long vậy thôi.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính trừng y: “Rồi bây giờ ngươi giải thích cho ta nghe, phong ấn kia là thế nào?”

Cố Tòng Nhứ nhíu mày suy nghĩ, bất giác thốt ra: “Đợi chút, để ta bịa ra đã.”

Tương Trọng Kính: “…”

Cố Tòng Nhứ không quen nói dối, muốn vận dụng bộ não không mấy linh hoạt của mình để qua loa ứng đối hòng qua mặt Tương Trọng Kính, nhưng lại không cẩn thận nói luôn ra suy nghĩ trong đầu.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng híp mắt.

Ác long hơi chột dạ, y biết nếu chuyện y có thể phá vỡ phong ấn bị bại lộ, chắc chắn Tương Trọng Kính sẽ sinh lòng ngăn cách với y, dù sao Tương Trọng Kính đã trải qua kiếp nạn bị bạn chí thân phản bội, vì thế chỉ cần một câu nói dối dù nặng hay nhẹ cũng đủ khiến hắn khép chặt lòng lại, muốn mở ra còn khó hơn lên trời.

Cố Tòng Nhứ vất vả lắm mới làm cho Tương Trọng Kính tin tưởng mình, không thể vì chuyện này mà khiến hắn xa cách mình được.

Một lần bất tín vạn lần bất tin, coi như chân tình thật ý đến mấy đi nữa thì cũng không còn được người ta tin tưởng như ban đầu.

Cố Tòng Nhứ do dự một lát mới cúi đầu, kể ra hết tần tật chuyện linh lực của Vân Nghiễn Lý có thể phá giải phong ấn trói buộc hai người.

Tương Trọng Kính nghi ngờ ‘Ừ?’ một tiếng.

Cố Tòng Nhứ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, sợ sẽ nhìn thấy vẻ lạnh lùng xa cách trên mặt Tương Trọng Kính.

Cố Tòng Nhứ vừa nghĩ đến cảnh tượng bị Tương Trọng Kính đối xử lạnh nhạt thì trái tim y giống như bị lưỡi đao đâm xuyên qua vậy, đau đến mức toàn bộ vảy rồng trên người đều mọc ra hết.

Cố Tòng Nhứ thấp thỏm chờ đợi phản ứng của Tương Trọng Kính giống như đang chờ bị xử trảm.

Là mắng chửi, hay là sự im lặng lạnh lùng?

Ác long chỉ cảm thấy thời gian ngàn năm dài đằng đẵng bị nhốt trong bí cảnh tam độc cũng không sánh bằng thời gian chờ đợi phản ứng của Tương Trọng Kính.

Có điều nhanh chóng bên phía đối diện truyền tới tiếng cười đặc trưng của Tương Trọng Kính: “Linh lực của Vân Nghiễn Lý có thể phá giải phong ấn trói buộc ta và ngươi, như vậy nói rõ phong ấn này có liên quan đến linh lực của Vân Trung Châu.”

Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt, ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.

Tương Trọng Kính nhíu mày suy nghĩ vấn đề này: “Nhưng mà cũng không đúng, theo lý mà nói, kiếp trước ta chưa từng đến Vân Trung Châu, làm sao có thể dùng linh lực của Vân Trung Châu tạo ra trận pháp được?”

Cố Tòng Nhứ đứng đực mặt tại chỗ, nhìn Tương Trọng Kính đang chăm chú suy nghĩ, bỗng chốc niềm vui mừng to lớn ập thẳng vào đầu làm sừng rồng của ác long biến thành màu hồng phấn.

Tương Trọng Kính vẫn nói tiếp: “Nếu vấn đề không nằm ở Vân Trung Châu thì là nằm ở linh lực, ừm, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi đến Vân Trung Châu… Ưm!”

Cố Tòng Nhứ đột nhiên hóa thành rồng nhỏ vui vui vẻ vẻ quấn lên người Tương Trọng Kính, thân rồng mười tám khúc hết quấn chặt lên eo lại quấn chặt lên cánh tay thành một mớ lộn xộn.

Ác long vừa quấn quýt vừa dùng sừng rồng cà cà lên mặt Tương Trọng Kính, trong thụ đồng tràn ngập ý cười, thật sự rất giống chó bự nhìn thấy xương— ngay cả sói tuyết cũng không giỏi vẫy đuôi như y.

Tương Trọng Kính dở khóc dở cười, ngọ nguậy rút một cánh tay ra, bất đắc dĩ nói: “Sao tự nhiên vui vẻ thế?”

Hắn đâu có nói lời nào dỗ dành rồng nhỏ đâu.

Cố Tòng Nhứ không đáp, xem Tương Trọng Kính là cây cột quấn thêm vài vòng nữa.

Thân thể của Tương Trọng Kính rất chi là nhạy cảm, bị quấn một vòng là đã làm hai chân hắn mềm nhũn ra huống chi là nhiều vòng như vậy, hắn rốt cuộc không nhịn được đỏ mặt cố gắng đẩy cái đầu rồng đang cà cà bên má ra, thở hắt ra một hơi rồi nói: “Đi xuống!”

Tương Trọng Kính cảm thấy nói như vậy có hơi hung dữ, hắn khẽ ngừng một chút rồi chỉnh giọng lại sao cho dịu dàng: “ Ngoan, đừng quậy nữa.”

Cố Tòng Nhứ theo bản năng quấn thêm một vòng, nghe thấy giọng nói cực kỳ dịu dàng của Tương Trọng Kính thì đột nhiên nhận ra bản thân lòng Tương Trọng Kính là hoàn toàn khác biệt.

Nếu không thì Tương Trọng Kính đã hấp chín y từ lâu.

Cố Tòng Nhứ nghĩ như vậy càng thêm phấn khích, quấn quấn đến nỗi suýt chút nữa phát tác kỳ giao hoan.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng xoa đầu Cố Tòng Nhứ để y ngoan ngoãn đi xuống, nhưng trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt của ác long, đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành.

Ánh mắt bây giờ của Cố Tòng Nhứ…

Giống như đúc ánh mắt lần trước y cắn cổ hắn trong kỳ giao hoan.


Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính e sợ lại đụng phải thứ gì đó kì quái, hắn nhanh tay lẹ mắt xô mạnh đầu rồng ra, làm cho toàn bộ thân thể của Cố Tòng Nhứ trượt bay ra ngoài.

Ác long bị đẩy ra không xa, nhanh chóng ổn định lại cơ thể, ở giữa không trung hóa thành hình người rồi từ từ đáp xuống.

Cố Tòng Nhứ nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

Tương Trọng Kính bực bội tằng hắng, nói: “Không có gì, ta… Ta phải đi xem coi Tố Nhất có ở đây không?”

Có điều bản thân hắn thừa biết, nếu Tố Nhất ở trong miếu thì đã sớm đi ra ngăn cản trước khi cấm chế bị phá vỡ.

Tương Trọng Kính nói lảng sang chuyện khác, quay mặt tránh né tầm mắt nóng bỏng không tự biết của Cố Tòng Nhứ, vội vàng đi vào đống phế tích tìm người.

Cố Tòng Nhứ đuổi theo, nói: “Ta giúp ngươi.”

Tương Trọng Kính không từ chối, chỉ là bước chân càng nhanh hơn.

Toàn bộ ngôi miếu giờ đã trở thành đống đổ nát, hai người tìm lòng vòng một hồi vẫn không thấy Tố Nhất đâu.

Tương Trọng Kính bất đắc dĩ đành phải vòng trở về chỗ Túc Tàm Thanh.

Vết thương trên người Túc Tàm Thanh đã được linh lực chữa lành, chỉ là cánh tay bị đâm đã hoàn toàn bị phá hủy kinh mạch, không còn dùng kiếm được nữa.

Gã im lặng ngồi dựa vào tảng đá, cụp mắt nhìn dây tua rua đeo trên chuôi kiếm, không biết đang suy nghĩ gì.

Tương Trọng Kính đi tới lạnh nhạt nói: “Tố Nhất đâu?”

Túc Tàm Thanh ngẩng đầu hờ hững nhìn hắn, nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết?”

Tương Trọng Kính không đáp, vẫn lặp lại câu hỏi: “Tố Nhất ở đâu?”

Túc Tàm Thanh lạnh lùng nhìn hắn một hồi lâu mới nhấc tay trái lên chỉ cái hang sau miếu: “Ở đó.”

Tương Trọng Kính có được câu trả lời nhưng không đi vội, trái lại tỏ ra hứng thú nhìn Túc Tàm Thanh, nói: “Ta mới phát hiện, hình như ma khí trên người ngươi ít đi một chút thì phải?”

Túc Tàm Thanh im lặng không lên tiếng.

“Là muốn giúp Tố Nhất che giấu?” Tương Trọng Kính từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: “Không cần ngươi nói ta cũng có thể đoán ra, ma khí trên người ngươi là bị Tố Nhất lấy đi.”

Lúc này Túc Tàm Thanh mới phản ứng, gã nhìn dây tua rua treo trên chuôi kiếm của mình, nhỏ giọng nói: “Có thể loại trừ ma khí trên cơ thể, không có gì là không tốt.”

Trong mắt Tương Trọng Kính lóe lên ý cười: “Đúng là loại trừ ma khí không có gì không tốt, nhưng nếu thứ mà hắn lấy đi không phải ma khí, mà là mạng của ngươi thì sao?”

Túc Tàm Thanh bỗng ngước mắt nhìn hắn.

Tương Trọng Kính thở dài không nhìn Túc Tàm Thanh nữa, quay lưng đi tới chỗ hang động.

Cố Tòng Nhứ nhíu mày nhìn hang động giống như bị bỏ hoang cách đó không xa: “Ngươi tin hắn thật à? Lỡ như bên trong có mai phục thì sao?”

Tương Trọng Kính đá lông nheo: “Không phải có ngươi ở bên ta à?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ vô thức ‘A’ một tiếng, trực tiếp bụm ngực lùi về sau một bước, y có cảm giác như bị mũi tên đâm trúng ngực.

Tương Trọng Kính sợ hết hồn nói: “Ngươi sao thế?”

Cố Tòng Nhứ xoa ngực, vốn nghĩ mình bị mũi tên vô hình bắn trúng lẽ ra phải rất đau, nhưng y lại cảm thấy có một dòng nước ấm chợt phun trào trong ngực, truyền đi khắp tứ chi bách hài, làm cho cả người y ấm hẳn lên.

Tương Trọng Kính: “Canh Ba? Tòng Nhứ?”

Cố Tòng Nhứ lắc đầu: “Không sao.”

Tương Trọng Kính thấy vẻ mặt y hồng hào đầy sức sống không giống như bị khó chịu, lúc này mới yên lòng nghĩ có lẽ y bị ngáo.

Trước hang động toàn là cỏ khô trông có vẻ lâu rồi không có người lui tới, Tương Trọng Kính vừa đi vừa điều khiển u hỏa đốt sạch cỏ khô trước mặt, dọn ra một con đường sạch sẽ.

Gió núi thổi vào cửa hang tạo ra âm thanh rít rít giống như tiếng khóc oan thán của cô hồn dã quỷ.

Tương Trọng Kính bình tĩnh bước vào cửa hang đen nhánh, Cố Tòng Nhứ thấy hắn có vẻ không sợ bóng tối, đang định lên tiếng hỏi nhưng chỉ nói ra một chữ: “Ngươi…”

Tương Trọng Kính giống như mèo xù lông khẽ nhảy cẫng lên, mặt mũi xanh lét bám chặt vào người Cố Tòng Nhứ, u hỏa cảm nhận được nỗi sợ hãi của hắn nên run rẩy dữ dội.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ liên tục vỗ sau lưng hắn để trấn an, giọng nói trầm thấp vang vọng khắp hang động: “Không sợ, không hề đáng sợ chút nào.”

Tương Trọng Kính nhanh chóng bình tĩnh lại, buồn bực đẩy Cố Tòng Nhứ ra, nói: “Ngươi đừng nói chuyện bất tử như vậy.”

Dọa người ta hết hồn.

Cố Tòng Nhứ bị đẩy ra không hiểu sao hơi mất mát, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được.”

Hai người tiếp tục đi tới, Cố Tòng Nhứ nín thở đi được hai bước bỗng nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của Tương Trọng Kính quơ quơ, bày tỏ mình có chuyện muốn nói.

Tương Trọng Kính quay đầu nhìn y: “Sao thế?”

Cố Tòng Nhứ lúc này mới thở ra, nói: “Ngươi thật sự tin lời của Túc Tàm Thanh, cảm thấy Tố Nhất sẽ ở trong này?”

Tương Trọng Kính gật đầu: “Hắn không có lý do gạt ta.”

Cố Tòng Nhứ trừng hắn: “Nếu hắn muốn báo thù thì sao?”

“Báo thù gì chứ?” Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn y: “Hắn phế một cánh tay của ta, giờ ta cũng phế một cánh tay của hắn, hắn có tư cách gì báo thù, lấy đâu ra mặt mũi báo thù?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ nhíu mày, vẫn lo lắng nói: “Nhưng mà hắn, xấu xa.”

Tương Trọng Kính nghe mà cảm thấy giống như đứa trẻ giận dỗi mắng người ‘xấu xa’, suýt chút nữa cười ra tiếng: “Không sao, tin ta, ta rất hiểu rõ hắn.”

Cố Tòng Nhứ buồn thiu gật đầu.

Tương Trọng Kính sâu xa nói: “Rồi bây giờ, ngươi có thể lấy móng vuốt ra khỏi eo ta được chưa?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ sợ Tương Trọng Kính chặt móng vuốt của mình như chặt chân gà, y lập tức lấy tay của mình ra, rồi còn nhét vào trong tay áo không để lộ ra một ngón tay nào.

Tương Trọng Kính thản nhiên liếc mắt không nói gì, tiếp tục đi tới.

Hang động không hề sâu, đi được khoảng mười bước thì không gian xung quanh dần dần rộng ra, phía trước thấp thoáng có một ngọn nến đang cháy.

Quả nhiên nơi này có người.

Cố Tòng Nhứ sợ Tương Trọng Kính lỗ mãng xông tới, đang định khuyên hắn cẩn thận hành động thì thấy Tương Trọng Kính trực tiếp đẩy u hỏa bay tới trước, ngọn lửa phút chốc hóa thành rồng lửa gào thét một tiếng rồi vọt tới khúc quẹo.

Bên trong truyền ra tiếng nổ đùng đùng, Tương Trọng Kính vẫn không thấy bóng dáng của Tố Nhất đâu, hắn thản nhiên tấn công mà không sợ hang động sẽ sập xuống.

Cố Tòng Nhứ kinh ngạc há miệng nhìn.

Tương Trọng Kính suy nghĩ một lát, cảm thấy phía trước vẫn còn nguy hiểm, lại nâng tay lên không quá thành thạo tung ra một luồng linh lực cực ác liệt.

Vụ nổ lần này hơi lớn, ngay cả hang động đều bị chấn động đến mức đá vụn rơi lả tả như mưa, có một tảng đá khá lớn mắt thấy sắp rơi trúng đầu Tương Trọng Kính nhưng bị Cố Tòng Nhứ nhanh tay lẹ mắt đấm vỡ.

Tương Trọng Kính tin tưởng Cố Tòng Nhứ vô điều kiện, hắn cũng không thèm nhìn tảng đá đáng thương bị vỡ vụn kia mà thong thả đi xuyên qua chỗ đất đá còn đang cháy âm ỉ sau cú nổ, đi tới nơi sâu nhất trong hang động.

Nơi sâu nhất trong hang động đã bị u hỏa và linh lực nổ tung tóe thành đống hỗn độn, dù có người ở đây cũng sẽ bị nổ banh xác không còn mảnh vụn, nhưng Tương Trọng Kính lờ mờ cảm thấy nếu Tố Nhất thật sự ở đây thì e rằng hai đòn tấn công này sẽ không hoàn toàn giết được hắn, thậm chí ngay cả thương nặng cũng không thể.

Tương Trọng Kính còn đang suy nghĩ thì đã đi tới khúc quẹo, tầm mắt nhìn sang đống đổ nát bên trong.

Tố Nhất mặc tăng bào màu trắng, nửa người bị lửa thiêu còn chưa tắt, đang nằm sóng soài ra đất phun máu tươi, hơi thở thoi thóp.

Tương Trọng Kính: “…”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Ủa ủa ủa?

Bình luận

Truyện đang đọc