SAU KHI THẾ THÂN THỤ BỊ ĐỤNG HỎNG ĐẦU ÓC


Triều Thu đang làm một Omega nhỏ bé đầy dịu dàng yếu đuối ngồi ở bên trong phòng giám sát, Alpha ở trong đó cũng không nhịn nổi mà phải nhìn y vài lần.
Nhưng vì có sự xuất hiện của lão đại ở đây nên cũng thấy rối bối rối.
Chỉ có những đôi mắt vẫn ung dung thản nhiên liếc nhau liên tục.
Bọn họ dùng ánh mắt chết lặng nhìn nhau.
—— Đây là ai?
—— Không biết, chưa từng nhìn thấy....
—— Nhìn nửa dưới khuôn mặt cũng biết được người này đẹp.
—— Nhìn tư thế của lão đại đi, giống như đang cố quan tâm cậu ta đấy...!Đù, chắc không phải là bà chủ đấy chứ?
Vừa nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi bàng hoàng sửng sốt.
Vãi chưởng, suy nghĩ này hơi khủng bố rồi đấy.

Dù sao thì nhìn cái khí thế kia của lão đại, vừa nhìn đã thấy hoàn toàn không có chút nào giống với dáng vẻ lúc làm việc cả.
Bình thường Giản Nhiêu thiết lập quyền uy rất mạnh, thuộc hạ dưới tay hắn cũng không dám đưa ra phỏng đoán nào về cuộc sống của hắn.

Nhưng mà có một vài người được tóc vàng dẫn dắt thì ít nhiều gì cũng bị lây nhiễm đôi chút cái tính nết của hắn ta, rồi bắt đầu lén lút thảo luận về đề tài này.
Điều phải công nhận đầu tiên chính là, dựa theo tần suất một tuần phải 5 trận đánh quyền liều chết như vậy thì chắc chắn rằng hắn sẽ không có làm cái gì kia.
Mọi người đều biết, con người thì không có khả năng có nhiều tinh lực để làm cái này rồi lại làm cái kia đâu.
Triều Thu ngay ngắn ngồi đó quan sát video theo dõi.

Trong quá trình đó, bạch nguyệt quang vẫn thỉnh thoảng nói với y cái gì mà "Phải cẩn thận" "Phải chú ý" gì đó, tuy rằng Triều Thu không thể hiểu được nhưng vẫn nói đồng ý.
Dù sao thì đây cũng là nhân tài trọng yếu, y không muốn tỏ ra dáng vẻ dốt đặc cán mai ở trước mặt nhân tài này.
Có đàn em hết sức lo sợ rót cho y một cốc nước, Giản Nhiêu giương mắt nhìn nhưng không nói gì cả.
Triều Thu qua loa nhấp tạm hai ngụm nước, nghe được Alpha đứng trước màn hình trầm giọng nói: "Tìm được rồi."
Tay hắn chỉ vào trong khoảng không.
"Cái này, có phải không?"
Trên màn hình, Vương Đại Vi đang đứng hóng hớt xem người ta đặt cược trước bàn sòng bạc.
Đôi mắt Giản Nhiêu trầm xuống, cúi đầu nói: "Ngay bây giờ."
Nhanh chóng có người lên tiếng rồi vội vàng dẫn theo bảy tám người rời đi.
*
Có một sòng bạc cỡ nhỏ ở sâu trong sân đấu trường, Vương Đại Vi đang đứng đợi ở ngay chỗ sòng bạc này.
Gã tìm nửa ngày cũng không tìm được lão đại, thật ra cũng không lo lắng lắm, dù sao đối phương cũng là đại lão siêu cấp, phương diện thực lực chắc chắn không có vấn đề gì.
Đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn vẫn còn có tính toán khác.
Ôm theo kiểu suy nghĩ như vậy nên gã đã thả lỏng người rồi đi đến sòng bạc cùng đồng bạn.
Ở sòng bạc thì cái gì cũng có thể đánh cược.


Ít chính là tiền tài trên người, nhiều thì có thể là gia sản, xe RV, nhiều nữa thì thậm chí là cả mạch khoáng, hoang tinh, người, cái gì cũng có thể mang lên bàn đánh cược cả.
Hôm nay, phần lớn ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên một cái bàn.
Chip ở trên bàn đã chất thành núi, tiền đặt cược lúc này đã lên đến hàng trăm triệu.

Ngồi bên cạnh bàn chính là một thiếu niên mặc áo khoác da, vẻ mặt của cậu ta lúc này cũng đã biến đổi, cho dù cho mặt nạ che lấp thì vẫn có thể nhìn thấy được từ quai hàm đến cổ đều đã trắng bệch hẳn đi.
....
Triều Viễn thật sự không ngờ, vậy mà bản thân lại có ngày rơi vào tình cảnh như thế này.
Người hầu ở bên cạnh đã hơi run rẩy, thấp giọng thúc giục cậu ta: "Tam thiếu, chúng ta phải tiếp tục hạ chip."
"Hạ nữa?" Triều Viễn trừng mắt nhìn gã, cắn răng nói, "....!Đã trăm triệu rồi!"
Triều gia mặc dù có tiền, nhưng cũng không thể bị cậu chơi lãng phí đến mức như vậy —— phía trên cậu ta vẫn còn có một anh cả Triều Phong nữa, bỏ qua người anh thứ hai không đáng nhắc đến kia thì phần gia sản này cũng không có khả năng đổ thẳng vào trên đầu cậu ta.

Mấy trăm vạn thì Triều Viễn còn có thể lấy ra được, nhưng đến hàng trăm triệu như này....!Cho dù cậu ta là Triều gia Tam thiếu gia đi chăng nữa thì cũng không có khả năng gánh vác được.
"Vậy cũng phải nắm chặt lấy chứ," người hầu càng thấp giọng nói, gần như chỉ còn lại khí âm mỏng manh, "Tam thiếu, nếu không lấy ở chỗ này thì chúng ta không thể sống sót đi ra khỏi đây được đâu...!Thủ đoạn của bọn họ không phải là thứ mà chúng ta có thể chịu được!"
Mồ hôi Triều Viễn rơi nhễ nhại, ngẩng đầu lên nhìn một vòng xung quanh.
Trừ người đàn ông có hình thể cường tráng ở đối diện thì những người khác đều là Alpha thuần túy, đáy mắt từng người đều hàm chứa vẻ tàn nhẫn.
Có vẻ như chỉ cần cậu ta nói ra câu từ bỏ trong một giây thì giây tiếp theo sẽ bị người ta kéo thẳng xuống.
Người hầu vẫn nói: "Đứt tay gãy chân đều chỉ là thứ yếu, nếu ngay cả tim gan thận cũng lấy ra thì mới chết người....."
Ngực Triều Viễn phập phồng vài cái, nói: "Đừng có nói nữa!"
Tay cậu ta vẫn còn đang run rẩy, cuối cùng vẫn thò tay chạm vào một tấm chip khác.
—— Theo tình hình trước mắt bây giờ, cậu ta muốn trốn thoát cũng không thoát nổi.
Chỉ có thể tiếp tục.
Trong lòng cậu ta lúc này tràn ngập hối hận.

Ban đầu đội theo dõi kia nói rằng cái người rất mạnh mà cậu ta hỏi thăm kia ở ngay trong đấu trường ngầm này, chỉ có thông qua sòng bạc này mới có thể nhìn thấy mặt của người nọ.

Với niềm khao khát tuyệt đối với đại lão, cậu ta đã quyết định đến nơi này thử một lần xem sao.
Không nghĩ rằng đến thử một lần, thế mà lại dồn ép bản thân đến hoàn cảnh như này.
Cậu ta không còn nhiều tiền nữa.
Nhưng nếu rút lui....
Mồ hôi trên trán cậu ta túa ra mãnh liệt hơn.
Vương Đại Vi ở cạnh cũng nhận ra chút manh mối, không nhịn được nói với đàn em: "....!Có phải người này bị lừa không?"
Đã đến mức như vậy rồi mà hình như vẫn còn dám liều chết thêm chip nữa.

Tay già đời như bọn gã vừa nhìn thấy đã biết chắc chắn đối thủ đã kết minh đồng lõa hết cả rồi.

Vậy là định lừa hết sạch tiền của cậu ta.
Đàn em cũng gật đầu, thâm trầm nói: "Cái này đều là thủ đoạn lúc trước của chúng ta...."
Cũng đã một năm rồi, mấy thủ đoạn lừa đảo thấp kém như thế này mà vẫn có người bị mắc mưu.
Lại còn gì mà thế chấp gan với chả thận, đã đến thời đại này rồi, chữa bệnh ai lại dùng những thứ này, đòi mấy loại cơ quan nội tạng kiểu này thì có ma thèm dùng —— chắc chắn người này chưa từng trải qua xã hội hiểm ác.
Triều Viễn chưa từng trải qua xã hội hiểm ác vẫn còn đang run tay.

Cậu chậm chạp tăng thêm chip, nhìn thấy đối phương lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý, "Đặt lớn."
Nhỏ.....!nhỏ.....!nhỏ.....
Triều Viễn nhìn chằm chằm như bệnh thần kinh, vô cùng hy vọng xúc xắc ở trong sẽ xoay ra số nhỏ —— nhưng cố tình sự việc lại không như cậu ta mong muốn, khi xúc xắc dừng lại, rõ ràng đó là một số "lớn"!
Trước mắt Triều Viễn hoàn toàn biến thành màu đen.

Cậu ta cố gắng dựa người vào bàn để không bị lộ biểu hiện đầy hoảng sợ ra ngoài.
Vương Đại Vi đứng ở một bên cũng nhìn không nổi nữa.
Cái khác không nói đến, có vẻ như ánh mắt của thiếu niên này cũng không được tốt cho lắm thì phải —— vừa lúc nãy đối phương còn động tay vào trên cốc xúc xắc, rõ ràng đến mức như vậy, thế mà thiếu niên này lại không nhìn thấy được!
Dê béo cũng không béo ú đến như vậy đâu chứ? Cảm giác chẳng khác gì thằng đần luôn.
Gã không khỏi nhìn trái nhìn phải.
Đấu trường thi đấu này còn quản lý rất nghiêm ngặt, dựa theo chiều hướng này, lập tức sẽ có người quản lý đến đây để bắt mấy tên lừa đảo này đi.
"Bọn họ thảm thật đấy."
Đàn em cũng đồng ý gật đầu, "Thảm ghê thảm ghê.
Hai người đứng xem với tâm thế hóng hớt, quả nhiên, rất nhanh sau đó đã có một đám người phụ trách quản lý mặc tây trang thống nhất đi đến.
Khi đối phương đi tới, Vương Đại Vi còn vô cùng có lòng nghiêng người nhường bước, tránh việc làm chậm trễ hiệu suất công tác của người ta.
Từ khi thấy người quản lý đến, mấy tên lừa đảo còn thấy hơi hoảng hốt, ánh mắt chớp nháy đầy cảnh giác bất an.
Cũng chỉ có mỗi Triều Viễn đang đặt toàn bộ thể xác và tinh thần lên trên canh bạc thì mới không chú ý đến.
Ai ngờ vừa nghiêng đầu một cái, mấy người mặc đồ đen đột nhiên xoay người —— bắt Vương Đại Vi lại.
Vương Đại Vi: ".....?"
Quần chúng vây xem: ".....???"
Quần chúng vây xem không nhịn được nói: "Bắt sai người ư....."
Người lừa đảo vừa rồi cũng đâu phải người này nhỉ?
"Bắt tôi làm cái gì?" Vương Đại Vi cũng vô cùng mờ mịt, lớn tiếng chỉ vào người đang ngồi đánh bạc kia, "Anh phải bắt hắn chứ!"
Ông đây cũng đâu có làm gì!
Vương Đại Vi rất mờ mịt vô tội, lại còn đúng lý hợp tình.
Bị một đám quần chúng bẻ lái khét lẹt như vậy, người đến bắt cũng thấy sửng sốt: "....!Hả?"
Cũng không thể trách bọn họ hồ đồ.


Đầu tiên, mọi người ở đây đều đeo mặt nạ, mặt nạ thì nhiều ít gì cũng có điểm giống nhau, bọn họ cũng không có kỹ năng vừa gặp là không quên của Giản đại lão, không thể chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, chỉ dựa theo mỗi nửa khuôn mặt lộ ra bên dưới; thứ hai, thân hình của hai người này cũng có chút tương tự nhau, quần áo lại cũng kha khá giống nhau, hơn nữa ở đây tập trung đông đúc người, ánh đèn còn lờ mờ, không dễ dàng để nhận ra được; thứ ba.....!đó là Vương Đại Vi nhìn qua có vẻ rất đúng lý hợp tình.
Dựa theo vẻ mặt này, thần thái này —— đúng lý hợp tình đến mức khiến bọn họ sinh ra ảo giác "Có phải bắt sai người hay không".
Nói như vậy, bọn họ cũng không thể chỉ ra và xác nhận người này làm chuyện sai trái, trong lòng cũng thấy hoảng hốt.
Mà ban nãy Vương Đại Vi còn chủ động sáp về phía mấy người bọn họ.
Một thái độ kiểu "Ngu chưa, mày bắt nhầm người vô tội là bố mày rồi đấy".
.....
Chỉ với kiểu thái độ như này, lại thêm có quần chúng hóng hớt mồm năm miệng mười chứng minh, ngay lập tức khiến cho mấy người đến bắt giữ thấy hoang mang.
Trong lúc bọn họ đang hoảng hốt thì mấy tên lừa đảo kia thật ra cũng đang vô cùng chột dạ, đến tiền đặt cược cũng không cần, ném thẳng xúc xắc lên bàn, bỏ chạy.
Vừa chạy, đám người mặc đồ đen đã theo bản năng mà lập tức đuổi theo, quần chúng hóng hớt còn vô cùng nhiệt tình chỉ cho bọn họ: "Hai người, hai người đó đó!"
Sau một hồi rượt đuổi như thế, cả Vương Đại Vi và người anh em đều bị rớt lại phía sau.
Vương Đại Vi cùng người anh em đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của bọn họ mà tấm tắc.
"Những người trẻ tuổi bây giờ," gã cảm thán, "Làm việc thật không đủ độ tin cậy mà."
"Đúng thế," đàn em đi theo cũng cùng chung ý tưởng, cũng lớn tiếng nói, "Đi làm việc mà đến người cũng bắt sai được."
Thật sự khiến cho người ta chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Nào có giống như chúng ta," Vương Đại Vi nói, "Nhưng mà kiểu tận tụy với công việc được như chúng ta thì cũng không thể tìm được mấy đâu nhỉ?"
Đàn em cũng khoác lác với gã: "Vĩ đại được như anh Vương thì lại càng hiếm có!"
Vương Đại Vi xoa cái đầu hạt dẻ ngắn ngủn của mình rồi ha ha cười.
Gã lấy điện thoại ra, lại đột nhiên sửng sốt, "Ôi, lão đại bảo chúng ta đứng bên ngoài chờ cậu ấy."
Đàn em: "Vậy đi thôi."
Hai người nhân lúc hỗn loạn này, chậm chạp thoang thả đi ra khỏi đấu trường.
Chỉ còn lại Triều Viễn đang ngồi ở cạnh bàn ngẩn người.
Thực ra thì cậu ta vẫn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ là như thế nào.
Tại sao cái đám người kia đột nhiên lại chạy thế?
Tại sao mà người hầu cùng đối thủ của cậu ta đột nhiên bị người ta đuổi theo?
Triều Viễn mờ mịt một lúc lâu, điều duy nhất cậu cảm thấy may mắn chính là người đã rời đi rồi, ván bài này cũng tan rã, hàng trăm triệu cậu ta vừa mới thua đột nhiên lại đảo ngược về ví cậu ta.
Tuyệt vời! Lúc về sẽ không bị anh cả đánh gãy chân!
Nghĩ lại cũng khiến cho người ta phải vui mừng đến phát khóc!
Cậu ta lén lút chuồn khỏi bàn đánh bạc này, xen lẫn vào trong đám người, bỗng nhiên lại mơ hồ nghe thấy có tiếng người phát ra từ trong một góc hẻo lánh: "Phòng theo dõi? Lão đại ở trong đó làm gì?....!Cài gì Omega cơ?"
Tim Triều Viễn chấn động mạnh mẽ.
Cậu ta vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ chính của mình khi tới đây, chính là tìm chủ nhân sau màn của đấu trường thi đấu này, nghe nói hắn ta chính là vị đại lão thần bí của khu 9.
Lúc này đã biết được nơi mà người đó đang ở, cậu ta làm sao có thể buông tha được cơ chứ?
Triều Viễn mò mẫm qua lại ở chỗ này vài lần, cuối cùng cũng xác định được vị trí đại khái của phòng giám sát.

Đáng tiếc gần đó có canh phòng, cậu ta không thể lại gần được, chỉ có thể ngồi chồm hỗm phía xa xa để quan sát, chờ đợi vị đại lão mà bản thân tha thiết mơ ước bước ra từ bên trong đó.
Chờ đợi một lúc, đợi đến tận khi hai bắp đùi của cậu ta đều tê dại thì mới có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng người bị vây xung quanh ở phía xa xa, đang đi tới đây.

Những người đó đều khom lưng cúi đầu với hắn, hiển nhiên là cực kỳ cung kính.
Triều Viễn suýt chút nhảy dựng lên tại chỗ.
Cậu ta nhìn chằm chằm không thèm chớp mắt lấy một cái: không chạy đi đâu được, chắc chắn là đây rồi.

Trừ bỏ đại lão chân chính ở đây ra thì còn có ai khác đáng giá để nhóm người này nịnh bợ như này hả?
—— Đợi người đi đến gần, cậu ta liền bổ nhào về phía trước, biểu đạt quyết tâm khát vọng muốn gia nhập cùng với bọn họ, khiến cho đối phương có thể tiếp nhận chính mình.
Đương nhiên, Triều Viễn dự định sẵn sàng cho việc hy sinh tôn nghiêm lúc nhất thời này của mình, dù sao thì vì ước mơ, tất cả mọi thứ đều xứng đáng ——
Có....
Được....
Đầu óc Triều Viễn đột nhiên trống rỗng.
Dường như cậu ta vừa bị ai đó dùng búa tạ nặng 1800 cân đập thẳng xuống, trong chốc lát chỉ có thể chết lặng đứng đó không nói ra được một lời nào.
Đó không phải là anh hai không ra hồn của cậu ta sao?
Không không không, người này sao có thể là anh hai được.....
Anh hai cậu không phải là một Omega sao?
Anh hai cậu ta sao lại ở chỗ này được?
Hàng trăm ngàn câu hỏi vì sao cứ lởn vởn trong đầu Triều tam thiếu, cậu di chuyển vài bước theo bản năng, nhìn thái độ khách khí lại còn tôn kính của mấy người mặc đồ đen kia đối với Triều Thu, cậu chỉ cảm thấy thế giới quan của mình nát bét.
Ngay cả mảnh vụn cũng không còn luôn.
Trong lòng cậu ta đột nhiên nổi lên một suy nghĩ vô cùng hoang đường.
....!Đại lão mà vừa nãy mấy người đó nói, chắc không phải là chỉ Triều Thu đấy chứ?
A ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha —— Sao có thể!
Triều Viễn đã nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này của chính mình.
Điều này sao có thể cơ chứ —— một Alpha như cậu ta muốn gia nhập còn hết sức khó khăn gian khổ, huống chi là Omega.
Triều Thu, đại lão thần bí?
Chắc chắn hai cái này không có xíu xiu quan hệ nào với nhau cả!
Triều Thu này, có chỗ nào giống người sẽ làm đại lão chứ!
Cậu ta theo sát Triều Thu từ xa xa, chuẩn bị rình xem đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì.

Kết quả Triều Thu vừa đi ra khỏi cửa đấu trường thi đấu ngầm thì ngay lập tức có hai Alpha thân thể cường tráng áp sát đến, kêu một tiếng: "Lão đại!"
Triều tam thiếu: "!!!!!!!"
[25/04/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai: Trừ lão đại của bọn họ ra thì còn có ai có thể khiến cho bọn họ phải khom lưng cúi đầu như vậy....
Đàn em: Có chứ, chẳng hạn như vợ của lão đại.
Em trai:......???
-----
Nếu hai người Triều Triều và đại lão bắt đầu làm.
Triều Triều: Đã chuẩn bị tốt mọi giai đoạn công việc, đã tìm hiểu học tập đầy đủ cách tiến hành, đã mua tất cả các dụng cụ cần thiết, nói rõ hết việc cần làm trong vòng 7 ngày này với Omega của chính mình.
Đại lão: Cái gì cũng không làm.
Triều Triều: Chủ động an ủi, chủ động ôm một cái, chủ động hôn nhẹ....
Đại lão: Cái gì cũng không làm.
Triều Triều: Phần mở đầu đã chuẩn bị hoàn hảo hết, chỉ chờ đợi bước cuối ——
Đại lão chờ đợi thời cơ để xoay người: Làm.
Triều Triều:??????.


Bình luận

Truyện đang đọc