SAU KHI TỪ O GIẢ TRANG B, HẮN MANG THAI CON CỦA LÃO NAM NHÂN HÀO MÔN



Lúc thân thể dẻo dai của thiếu niên nhào vào lồng ngực, Bùi Yến Chu không thể tránh khỏi sững sờ, hắn theo bản năng đưa tay ôm lấy eo cậu, cụp mắt hỏi: "Làm sao vậy?"
Vừa cúi đầu xuống, hắn liền thấy khóe mắt Lâm Ngộ An vẫn còn chút hồng hồng, con ngươi Bùi Yến Chu chìm xuống, hắn sờ sờ khuôn mặt vẫn còn kinh hoảng của cậu, âm thanh trầm thấp đáng tin, khiến người khác an tâm: "Được rồi, không sao nữa rồi, đừng sợ." Hắn nửa ôm cậu trong ngực, bàn tay ấm áp xen vào nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
Hắn cong người, ngang với tầm mắt của Lâm Ngộ An, đưa tay lau giọt nước noiw khóe mắt cậu, ôn nhu nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Lâm Ngộ An lắc lắc đầu, cậu thật sự không phải là muốn khóc, chỉ là hoảng sợ và bất lực nên không khống chế được.
Cậu ngượng ngùng đứng lui ra, theo bản năng nhìn lại phía sau rồi mới giơ tay lên lau mặt, ngượng ngùng nói: "Không có chuyện gì.."
Lâm Ngộ An còn chưa nói xong thì cánh tay đã bị nắm chặt.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy con mắt Bùi Yến Chu thâm trầm, khóe miệng kéo kéo: "Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Ngộ An nhìn lại mới phát hiện dấu hồng hồng trên cánh tay, nhìn trên cánh tay trắng nõn của cậu thấy rất là dữ tợn.

Theo bản năng, Lâm Ngộ An co tay lại, nhìn biểu tình nghiêm túc của Bùi Yến Chu, mở miệng đang muốn giải thích lại nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Lâm Ngộ An quay đầu lại nhìn, thì ra là Tưởng Văn Húc tranh thủ lúc hai người họ nói chuyện mà đã đuổi tới nơi.

Người Lâm Ngộ An cứng đờ, theo bản năng co lại gần Bùi Yến Chu, Bùi Yến Chu nhìn theo tầm mắt cậu, khi thấy người kia sắc mặt khó coi đang nổi giận đùng đùng đi tới, trong con ngươi hắn càng thêm lạnh lùng.

Thì ra là người quen.
Tưởng Văn Húc từ xa liền nhìn thấy hai người đang ôm ấp, anh anh em em, hắn tức đến sắp điên luôn rồi.

Phía dưới đau đớn kịch liệt làm cho ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Ngộ An càng thêm oán độc.

Hắn khom người, khập khễnh đi tới trước mặt hai người, lúc nhìn thấy Bùi Yến Chu, sắc mặt hắn cứng đờ, theo bản năng nhớ tới đau đớn lần trước, có thể là thân thể nhớ đau nhưng hắn đang quá mức phẫn nộ không để ý tới nữa.
Hắn nhìn tư thế thân mật của hai người, cười ha hả: "Tôi nói mà, tôi đã nói mà! Nhìn bộ dáng của hai người chắc chắc đã thông đồng từ sớm đi? Lâm Ngộ An, cậu thật là có năng lực đó!"
Lâm Ngộ An mím môi, nghiêng đầu đi không muốn nhìn Tưởng Văn Húc, Tưởng Văn Húc cười lạnh, nhìn về phía Bùi Yến Chu: "Tôi xem anh cũng rất có tiền, vậy anh có biết không, cậu ấy đồng thời theo mấy người có tiền luôn đấy?"
Lâm Ngộ An nghe thấy lời này, cơn tức càng dâng lên, mở miệng muốn phản bác nhưng Bùi Yến Chu lại xoa xoa sau gáy cậu, không nói gì, làm cho Lâm Ngộ An tỉnh táo lại.
Bùi Yến Chu bình tĩnh nói: "Tay cậu ấy là do ngươi làm?"
Tưởng Văn Húc đầu tiên là sững sờ, lập tức nhìn về vết hồng trên cánh tay trắng của Lâm Ngộ An, khóe miệng không nhịn được nói: "Là tôi làm thì sao chứ?".

Hắn nhìn Bùi Yến Chu: "Anh có phải là không tin lời tôi nói? Chỗ tôi có mấy bức ảnh, anh xem một chút liền biết."
Hắn vừa nói vứa muốn đưa điện thoại cho Bùi Yến Chu xem: "Trong vòng một tuần, cậu ấy ngồi ba chiếc xe khác nhau trở về.


Anh cho là cậu ấy nhìn thanh thuần như thế là thật sao? Sau lưng, cậu ấy không biết đã bị bao nhiêu lão nam nhân làm, chơi bao nhiêu lần rồi.

Anh xem cậu ta là bảo bối nhưng thực tế thì không biết cạu ta có bao nhiêu ***."
Thư ký Lý lúc này mới vội vã chạy tới, nghe thấy những lời ấy liền nhìn sắc mặt trầm tĩnh của giám đốc, trong lòng càng cảm thấy không tốt.
Bùi Yến Chu giơ tay hất tay Tưởng Văn Húc che trước mặt ra, lại hỏi: "Tay nào của ngươi đánh cậu ấy?"
Mặt Tưởng Văn Húc trầm xuống: "Tôi nói anh có phải là nghe không hiểu tiếng người.."
"Là tay nào?"
Tưởng Văn Húc nghiêng đầu qua chỗ khác cười châm biếm, hỏi ngược lại: "Tay nào ngươi quản được à?" Hắn nhíu mày, không phản đối nói: "Tôi đánh cậu ta đấy, anh có thể làm gì được chứ? Anh có tiền thì làm sao? CÒn có thể tìm người đánh tôi được ư?"
"Tôi nói cho anh biết, dù cho cảnh sát có đến, việc này cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm thì chỉ là tranh cãi tình cảm, bọn họ có thể làm gì tôi được chứ?"
Đều là Beta cũng không cần lo cái gì, nói không chắc được có khi lúc cảnh sát đến thì vết hồng kia đã biến mất, cần gì phải báo cảnh sát đâu.
Mặt Bùi Yến Chu lạnh lùng nói: "Được, thế là cả hai tay."
Tưởng Văn Húc xì một tiếng.
Bùi Yến Chu quay đầu lại nhìn thư ký Lý: "Báo cảnh sát đi."
Tưởng Văn Húc nhíu mày: "Tôi nói anh có phải không nghe hiểu tiếng người phải không? Xem như là báo cảnh sát thì sao chứ? Tôi nói cho anh biết, cuộc nói chuyện lúc nãy tôi đã ghi âm rồi, anh đừng nghĩ có tiền thì làm gì cũng được."
Bùi Yến Chu không hề liếc mắt nhìn Tưởng Văn Húc một cái, chỉ quay đầu lại phân phó: "Báo cảnh sát với tội danh..

âm mưu xâm phạm Omega."
Khuôn mặt Tưởng Văn Húc nhất thời cứng đờ.
"Anh nói lung tung cái gì đó?" Trong nháy mắt hắn liền bùng nổ, chỉ tay vào mặt Lâm Ngộ An nói: "Cậu ta chỉ là một Beta, anh, anh đây là báo án giả.

Tôi cho anh biết anh nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Đến Lâm Ngộ An cũng kinh ngạc nhìn Bùi Yến Chu.

Bùi Yến Chu sờ sừ sau gáy cậu, ra hiệu cậu không cần lo lắng.

Nhìn cũng không nhìn Tưởng Văn Húc, chỉ nói: "Còn có, xúc phạm danh dự và nhân phẩm của Omega."
Thư ký Lý gật đầu, đẩy mắt kính một cái, cầm điển thoại lên báo cảnh sát.
Tưởng Văn Húc nhìn điệu bộ của bọn họ vẫn nghĩ không ra chuyện cười này là gì, có chút hoảng nói: "Anh đây là điên rồi sao?"
Bùi Yến Chu nhìn ngón tay gần trong gang tấc của hắn, đôi mắt híp híp, một tay nắm chặt tay Tưởng Văn Húc, hơi dùng lực một chút, chỉ thấy Tưởng Văn Húc thay đổi sắc mặt.

Gào lên một tiếng đau đớn.


Tay của Tưởng Văn Húc không thể bình thường lại nhìn gioownsg như bị gãy rồi.
Sắc mặt Tưởng Văn Húc tái nhợt, đâu đến không nói nên lời: "Anh anh anh.."
Bùi Yến Chu liếc mắt nhàn nhạt nhìn hắn, ôm lấy Lâm Ngộ An đi về phía biệt thự đồng thời liếc thư ký Lý một cái.
Thư ký Lý lĩnh hội, vừa lúc bảo an nghe thấy động tĩnh chạy tới, liền không cần nhiều lời, trược tiếp đưa Tưởng Văn Húc đi, không hề chú ý sự giãy dụa của hắn.
* * *
Tay Lâm Ngộ An bị Bùi Yến Chu nắm, đưa đến một cái biệt thự, cả người vẫn không có phản ứng gì.

Mãi đến lúc bị ấn vai ngồi xuống ghế salon, trong tay bị nhét thêm chén trà, cậu mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
"Bùi tiên sinh.." Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Yến Chu.
Bùi Yến Chu gật đầu ra hiệu: "Cậu uống nước đi."
Lâm Ngộ An nghe lời mà nhấp một ngụm, lát sau lại nói: "Bùi tiên sinh, ngài..

thật sự báo cảnh sát sao?"
Bùi Yến Chu gật đầu.
Lâm Ngộ An rầu rĩ nói: "Vậy lát nữa cảnh sát đến.."
"Không cần lo lắng, mọi chuyện đã có Lý Nhuệ xử lý rồi."
Dì giúp việc trong nhà đúng lúc bưng lên một đĩa điểm tâm, Bùi Yến Chu đẩy cái đĩa lại gần cậu: "Ăn một ít đi!"
Lâm Ngộ An có chút câu nệ cầm lấy một miếng bánh, cắn một miếng rồi nhai từ từ.
Con ngươi Bùi Yến Chu hơi rủ xuống, nhìn vào cánh tay của Lâm Ngộ An: "Tay cậu còn đau không?"
"Hả?" Lâm Ngộ An cúi đầu nhìn tay mình, vết tích trên cánh tay đã sớm biến mất.

Cậu lắc đầu: "Kỳ thực nhìn có chút dọa người thế thôi chứ cũng không đau lắm, đã không sao rồi ạ."
Bùi Yến Chu không nói gì, trầm mặc một hồi, mới nói: "Người vừa nãy, là người yêu cũ của cậu à?"
Lâm Ngộ An đang ăn điểm tâm liền dừng lại, một lúc sau mới gật gật đầu.
Bùi Yến Chu nói: "Có thể hỏi tại sao lại chia tay không?"
Lâm Ngộ An cười cười: "Có gì mà không được chứ," tay cậu nắm lại: "Là do hắn bắt cá nhiều tay."
Bùi Yến Chu trầm mặc chốc lát, "ừ" một tiếng: "Ánh mắt hắn đúng là có vấn đề."
Lâm Ngộ An không nhin được cười khúc khích.
Bùi Yến Chu nhìn cậu, ngón tay fiaatj giật, nói tiếp: "Rất tốt."
"Cái gì cơ?" Lâm Ngộ An nghi hoặc hỏi.
Bùi Yến Chu nói: "Tôi là nói, thấy rõ bộ mặt thật của hăn sớm một chút, thật tốt." Hắn dựa lưng vào ghế sofa, hai tay đặt trên đầu gối, tư thái lười biếng, nhẹ nhàng nói: "Việc này chứng tỏ là khi chọn đối tượng phải cẩn thận, không thể chỉn nhìn mặt, dù sao cậu cũng không biết dưới gương mặt kia là người hay là quỷ, có phải không?"

Lời hắn nói như là gia trưởng đang giáo dục con cháu trầm mê sắc đẹp của tra nam, Lâm Ngộ An không tránh khỏi đỏ mặt, ấp úng nói: "Tôi không phải là vì hắn lớn lên đẹp.."
Bùi Yến Chu trầm mặc, áy náy nói: "Xin lỗi!"
"Chủ yếu là tôi không nhìn ra đực ngoại trừ guwogn mặt kia ra thì hắn có gì tốt đẹp." Khuôn mặt Bùi Yến Chu thành khẩn, ánh mắt chân thành, cả người tự phụ tao nhã, hoàn toàn nhìn không ra là hắn đang nói xấu người khác.
Lâm Ngộ An thực sự nhịn không được cười lên một tiếng, nguyên bản đang bình tĩnh cũng vui vẻ hơn một chút.

Cậu hỏi: "Tại sao Bùi tiên sinh lại ở đó thế?"
Ngón tay Bùi Yến Chu dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai: "Trên lầu hai có ban công, tôi đọc sách ở đó, vừa lúc nhìn thấy cậu đi ra ngoài."
Lâm Ngộ An sững sờ: "Cho nên, ngài liền tới tìm tôi?"
Bùi Yến Chu gật đầu.
Lâm Ngộ An cắn môi: "Sao lúc đó ngài không gọi tôi chứ?"
Bùi Yến Chu nhấp một ngụm trà, nói: "Lúc đó tôi tưởng mình nhìn nhầm."
Lâm Ngộ An cầm chén trà, trong lòng nhất thời không biết nên cảm thấy như thế nào.

Lại nhớ buổi sáng hôm nay, cậu từ chối lời mời của Bùi tiên sinh mà hiện tại Bùi tiên sinh chỉ vì nhìn thấy bóng lưng của mình liền đuổi theo, còn giúp mình việc lớn như thế.

Cho dù thật sự không thể nhận lời, trong lòng Lâm Ngộ An cũng không tránh khỏi có chút hổ thẹn.
Lông mi Bùi Yến Chu gom lại, che đậy ý cười trong con ngươi.

Hắn gõ nhẹ miệng chén, giống như tùy ý hỏi: "Cậu thì sao? Sao cậu lại ở chỗ này?" Hăn dừng một chút, nhớ tới lời cậu nói trước đó: "Đến tìm bạn sao?"
"Vâng..

Cũng tính là như thế đi." Lâm Ngộ An gãi đầu một cái: "Tôi tới đây để học vẽ."
"Học vẽ?" Bùi Yến Chu có chút kinh ngạc, nhưng có lẽ hắn nhớ tới bức tường mà cậu vẽ cho Giang Biệt lúc trước quả thật không sai, trong lòng cũng hiểu rõ một chút.
"Đúng thế..

Tôi biết một..

thầy giáo ở đây, mỗi tuần, tôi đều đến học vẽ cùng hắn.

Lúc ngài nhìn thấy tôi là tôi vừa mới học xong chuẩn bị trở về."
Thầy giáo dạy vẽ..

Bùi Yến Chu âm thầm nhớ kỹ trong lòng, lại nói: "Cậu thíc vẽ à?"
Động tác uống trà của Lâm Ngộ An dừng lại, lông mi khẽ run rẩy, hàm hồ nói: "Vâng, có chút thích ạ!"
Bùi Yến Chu thấy cậu không muốn nói nhiều cũng thuận theo không có hỏi nữa.
Một lát sau, Lâm Ngộ An thả chén trà xuống, liếc nhìn trời bên ngoài, chậm rãi đứng dậy tạm biệt: "Bùi tiên sinh, hôm nay cảm ơn ngài đã giúp đỡ, vậy tôi..


về trước nhé?"
Bùi Yến Chu nhấc mắt: "Bây giờ cũng muộn rồi, cậu muốn đi khả năng không tiện lắm."
Lâm Ngộ An nhìn hắn một chút, Bùi Yến Chu bình tính nói: "Hôm nay, tài xế có việc nên đã lái xe đi.

Còn tôi, hienj tại tôi cũng không tiện đưa cậu trở về."
"Không đúng." Lâm Ngộ An vội vàng lắc đầu: "Tôi có thể gọi taxi đến cổng biệt thự mà."
Bùi Yến Chu nhíu mày: "Câu, một cái Omega, buổi tối một mình..

thật sự là không an toàn."
Lâm Ngộ An nghĩ đến tin tức buổi tối Omega đi một mình thì sẽ như thế nào, nhất thời cũng không biết làm sao mà cắn cắn môi dưới.

Bùi Yến Chu nhìn cậu, lại nói: "Trong biệt thự có mấy cái phòng khách, nếu cậu không ngại thì có thể ở lại đây nghỉ ngơi một đêm."
Đôi môi Lâm Ngộ An giật giật, có chút không quá tình nguyện.

Chủ yếu vẫn là do không khí quỷ dị lần trước làm cho cậu ý thức được sự khác biệt giữa Alpha và Omega.
"Này không tiện lắm đi.." Cậu nói.
"Trong phòng khách, đồ đạc cần thiết đều đủ cả.." Bùi Yến Chu nhìn Lâm Ngộ An có chút chống cự, bỗng nhiên nói sang chuyện khác: "Thật ra thì tôi tính sáng mai đến bệnh viện sớm để lấy kết quả."
Vừa nhắc tới kết quả, trong nháy mắt tinh thần Lâm Ngộ An liền tỉnh táo, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Yến Chu.
"Chuyện này tôi còn chưa kịp nói với cậu." Bùi Yến Chu xoa xoa mi tâm, khổ não nói: "Tôi đã liên hệ với bệnh viện rồi, bên kia hẹn ngày mai có thể đến lấy kết quả."
"Nếu không có gì ngoài ý muốn thì tôi định sáng mai tới trường đón cậu, chỉ là vừa lúc gặp cậu, tôi chỉ muốn cậu ở đây nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta cùng nhau đi bệnh viện.

Như thế, cậu có thể nghỉ ngơi thêm một lát." Dù sao bệnh viện và trường học cũng khoogn tiện đường.
Hắn ngước mắt nhìn Lâm Ngộ An vẫn còn đang xoắn xuýt, cực kỳ quan tâm mà nói tiếp: "Nói vậy nhưng nếu cậu không đồng ý thì tôi cũng không miễn cưỡng.

Tôi liền bảo lão Lưu đưa cậu về.

Một mình cậu đi về không an toàn, tôi không yên tâm.."
"Không cần." Lâm Ngộ An theo bản năng ngắt lời hắn, cậu luôn không thích làm phiền người khác, có thể đề nghị của Bùi Yến Chu..
Cậu cắn răng, nhắm mắt nói: "Quần áo cái gì tôi cũng không đưa theo.."
"Vừa lúc.." Bùi Yến Chu cười nói: "Nơi này hẳn vẫn có quần áo cậu có thể mặc được."
Lâm Ngộ An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bùi Yến Chu.
Bùi Yến Chu giải thích: "Này là đồ lúc trước tôi mua cho em họ, chỉ là tôi vẫn chưa đưa cho nó, vẫn đang để ở đây."
"Hình dáng cậu và hắn không khác biệt nhiều lắm, chắc là không có vấn đề gì đâu."
Lâm Ngộ An nhất thời yên lặng không nói.
Bùi Yến Chu mỉm cười, rất thân sĩ mà hỏi ý kiến cậu: "Cậu có cần tôi giúp cậu sửa sang lại phòng khách một chút không?".


Bình luận

Truyện đang đọc