SAU KHI XUYÊN THÀNH NHÀ GIÀU SỐ MỘT, TÔI THÀ GÃY KHÔNG CONG


Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Gió nhẹ thổi qua, nắng sớm bắt đầu xuất hiện.
Chu Ký Tình mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên chiếc giường mềm mại, gió có phần lớn, song sa trắng tung bay, phất vào trên mặt hắn, che khuất phần lớn tầm mắt hắn.
Hắn cau mày kéo song sa trên mặt xuống, đầu óc có chút hỗn độn nghĩ, tại sao song sa trong phòng là màu trắng?
Đang lúc hắn nghi hoặc, chân như bị ai cào ngứa, cảm giác tê dại làm hắn phản xạ có điều kiện co chân.
Bởi động tác quá nhanh, gót chân hắn đụng vào ván giường, bộp một tiếng, rất là vang, kỳ lạ là hắn không hề cảm thấy đau.
"Làm gì vậy? Sao lại đột nhiên co chân?"
Giọng của Nhiếp Miểu từ phía dưới truyền đến, Chu Ký Tình ngẩn ra, tầm mắt hắn hạ xuống, phát hiện Nhiếp Miểu chỉ mặc một cái quần lót đen, ngồi dưới chân hắn, một chân hắn đã mặc vớ, đang đạp lên đùi Nhiếp Miểu, khoảng cách phi thường gần với khu vực ái muội.
Giờ phút này trong khớp tay rõ ràng của Nhiếp Miểu, đang cầm một chiếc vớ bông xám nhạt, muốn bắt lấy chân hắn, đeo vớ cho hắn.
"!"
Chu Ký Tình bị kinh hách, hắn toát một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng bò lên giường, kéo khoảng cách với Nhiếp Miểu.
"Thầy Nhiếp! Cậu làm cái gì?" Chu Ký Tình hoảng loạn không thôi, theo nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Nhiếp Miểu, "Cậu, cậu sao không mặc quần áo?!"
"Thầy Nhiếp?" Nhiếp Miểu nhướng mày, cả người không còn nhu hòa, hiện rõ vẻ kiệt ngạo cùng bất ki, "Cưng kêu như vậy sao?"
* Kiệt ngạo bất ki: hình dung người không bị thúc ép, phóng đãng tản mạn, tính tình quật cường.
Chu Ký Tình cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không thể nói ra.
Hắn không dám quay đầu lại, hầu kết lên xuống, nuốt nước bọt để giảm bớt khẩn trương: "Tiểu, Tiểu Miêu, cậu mặc quần áo vào trước."
Nhiếp Miểu cười nhạo ra tiếng: "Tiểu Miêu? Thì ra cưng thích cách gọi này? Thôi, Tiểu Miêu thì Tiểu Miêu."
Nhiếp Miểu đứng lên, bắt chước mèo quyến rũ, dùng thân xác của Nhiếp Miểu bò lên giường, xoa xoa sống lưng cứng đờ của Chu Ký Tình.
Gã dán ngực trơn bóng trắng nõn lên người Chu Ký Tình, hơi thở nóng bỏng đảo quanh ốc tai của Chu Ký Tình: "Bé khách trọ của anh, khát vọng đáy lòng cưng không phải cái này sao? Đừng thẹn thùng, chúng ta tiếp tục..."
Chủ nhà biến thái?!
Chu Ký Tình kinh hãi, nhưng giờ phút này tay của tên biến thái đã từ áo sơ mi chui vào, như con rắn giảo hoạt, chen vào từ lưng quần hắn.
"Cưng xem, không phải cưng rất muốn sao?"
Ngay khi tên chủ nhà biến thái này sắp đụng tới hắn, Chu Ký Tình siết chặt cổ tay gã, dùng sức một chút, giữ chặt cánh tay đang sờ soạng hắn, dưới tầm mắt kinh ngạc của chủ nhà biến thái, Chu Ký Tình bẻ tay đó sau lưng, đầu gối chống cột sống gã.
"Tên biến thái này!" Chu Ký Tình mắng gã, hai mắt một màu đỏ tươi, "Cút khỏi thân thể Tiểu Miêu!"
Chủ nhà biến thái không hề cảm thấy đau đớn, mặc dù bị đè nặng, bị uy hiếp, gã cũng không chút hoang mang: "Bé khách trọ, hầu hạ anh thoải mái thì mới được yêu cầu, làm sao cưng còn không hiểu?"
Giọng nói vừa dứt, một sợi dây thừng xuất hiện trong hư không, lấy tốc độ lôi đình trói cả người Chu Ký Tình lên.

Chủ nhà sau khi không còn áp chế bò dậy, vuốt gáy vặn vẹo, nhếch miệng cười với Chu Ký Tình bị trói không thể động đậy, sau đó lôi người lên trên.
Dây thừng kia tùy tâm chủ nhà biến thái mà động, cột Chu Ký Tình thành chữ đại (大) trên giường.

Sau đó gã xoay người ngồi trên eo bụng Chu Ký Tình, trên cao nhìn xuống Chu Ký Tình: "Ngoan một chút, anh khiến cưng vui sướng."
Nói rồi cả người ngồi dịch về phía sau.
Chu Ký Tình lại một lần nữa cảm thấy bị sỉ nhục, đặc biệt là thứ đồ của hắn còn không chịu khống chế, tại loại thời điểm này có phản ứng.
"Nhìn đi, không phải cưng cũng muốn sao? Làm sao cứ một hai phải phản kháng?"
Chủ nhà biến thái vừa nói, vừa lột quần của Chu Ký Tình, Chu Ký Tình bị làm nhục phẫn nộ đỏ cả mắt, hắn như hung thú bị trấn áp, phản kháng không được, chỉ có thể rống mắng: "Đừng chạm vào tôi! Cút ngay ——"
*
Cả người Nhiếp Miểu đầy mồ hôi, ôm lấy Chu Ký Tình trong cơn ác mộng, y hung hăng nói: "Mượn! Đừng nói gấp đôi, gấp mười lần tôi cũng mượn!"
β bị sự dữ tợn của Nhiếp Miểu dọa sợ, nó như hệ thống chính mượn tích phân mua đạo cụ, đồng thời lắp nói: "Hai nghìn chín trăm chín mươi chín tích phân, đạo cụ đi vào giấc mộng, tức khắc sử dụng."
Khi lời vừa dứt, Nhiếp Miểu trực tiếp mất ý thức, lảo đảo đè trên người Chu Ký Tình.
*
Nhiếp Miểu đi vào giấc mơ của Chu Ký Tình, đột ngột xuất hiện ở Tương Giang lão viện, trong phòng khách y từng ngủ.
Thấy một thằng chó đẻ, nhìn chằm chằm mặt y, cưỡi trên người Chu Ký Tình muốn làm chuyện vô sỉ.
Cảm giác khó chịu đột nhiên đi vào giấc mộng lập tức bị tức giận rửa sạch, Nhiếp Miểu đại mã kim đao tiến lên, một tay bóp lấy gáy thằng chó đẻ kia, dùng sức kéo, sau đó một chân đạp lên cơ thể thứ chó trần truồng kia: "Bò ra cho ông!"
* Đại mã kim đao: hình dung hào sảng, khí phái lớn.
Thợ săn bị ném xuống đất, cả người có chút choáng.
Nhiếp Miểu mặc kệ gã, nhanh chóng cởi trói dây thừng cho Chu Ký Tình, ôm mặt hắn nói: "Không sao rồi không sao rồi ——"
Chu Ký Tình đỏ hoe mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt Nhiếp Miểu, thấy sâu trong đó, là nhu hòa hắn quen thuộc, hắn đột nhiên bổ nhào, ôm lấy eo Nhiếp Miểu, như đứa bé bị bắt nạt bên ngoài, ôm lấy tự tin của nó.
"Thầy Nhiếp, Nhiếp Tiểu Miêu..." Giọng Chu Ký Tình gọi Nhiếp Miểu toàn là nghẹn ngào, "Tôi rất ghê tởm, rất ghê tởm, rất ghê tởm."
Nhiếp Miểu nghe hắn nói chuyện, mặc dù ở trong mộng, cũng cảm thấy tim tan nát.
Bé con của hắn, là thật sự khó thể chịu đựng.
Nhiếp Miểu hôn hôn đỉnh đầu hắn, vỗ lưng hắn, dỗ hắn: "Không sao rồi, không sao ——"
Bộp bộp bộp ——
Chủ nhà biến thái đứng lên, còn vỗ tay.
Nhìn chằm chằm mặt Nhiếp Miểu, cười đến xấu xa: "Thật làm người ta cảm động, anh hùng cứu mỹ nhân, chậc chậc chậc, chỉ là anh em, có cái gì cho mày tự tin, để mày cho rằng, tao ở đây, mày có thể làm anh hùng?"
Nhiếp Miểu ôm Chu Ký Tình, nghiêng đầu liếc nhìn chủ nhà biến thái một cái, cười nhạo lên tiếng: "Thằng chó kia, mày ở trong mộng của người khác bốc phét, là ai cho mày mặt mũi?"
Nói rồi, y lại nói với Chu Ký Tình: "Chu Chu, làm gã cút đi, đây là trong mơ của cậu, cậu nói mới tính."
Chủ nhà biến thái cười khanh khách lên: "Vậy thử xem, bé khách trọ của anh, nhìn xem cưng có thể làm anh cút đi không."
Gã chậm rãi đi về phía trước, đầu gối áp vào giường mềm mại, gã hướng về phía Chu Ký Tình đang gác cằm trên vai Nhiếp Miểu, vươn tay, muốn sờ mặt Chu Ký Tình.
Nhưng nửa đường bị Nhiếp Miểu tát một cái rút ra: "Có một số người, không phải mày có thể chạm vào, lăn cho ông."
"Về phần có thể hay không...!Đương nhiên là có thể."
Chu Ký Tình cực kỳ tin tưởng Nhiếp Miểu, hắn đứng dậy khỏi vòng tay Nhiếp Miểu, vai lưng thẳng tắp, không còn chật vật và phẫn nộ như trước.

Mặt mày hắn nghiêm nghị, như sương tuyết hồng mai, ngạo cốt tranh tranh.
* Ngạo cốt tranh tranh: chính trực, kiên trinh.
Lạnh lùng nhìn chủ nhà biến thái, giống như nhìn con chuột dưới cống, khinh thường bẩn thỉu.
Chủ nhà biến thái quỳ một gối trên giường mềm mại, tay như gió cuốn, nhằm vào cổ áo của Chu Ký Tình, ý đồ kéo Chu Ký Tình xuống vũng bùn, nhưng còn chưa đụng đến người, liền nghe Chu Ký Tình nói: "Ra ngoài, cút ra ngoài."
Một cổ lực bài xích, khiến thân hình tên chủ nhà biến thái không duy trì được, gã không thể tin nhìn Nhiếp Miểu, cái gì cũng chưa kịp nói, thân thể đã như pha lê vỡ thành bột mịn.
Nhiếp Miểu nghĩ thầm, có cái gì kỳ đâu, tao đi vay nặng lãi, đặc biệt mua đạo cụ, còn không thể đuổi mày khỏi mộng chắc?
Chẳng qua chuyện này Nhiếp Miểu không nói với Chu Ký Tình, y sờ sờ cái ót Chu Ký Tình, ôn hòa cười nói: "Hiện tại không sao rồi, giờ chúng ta đều có thể tỉnh, tôi ở ngoài chờ cậu, nha?"
Chu Ký Tình gật đầu, nhìn Nhiếp Miểu biến mất khỏi giấc mơ của mình.
Hắn có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như Nhiếp Miểu tại sao lại vào được mộng của hắn, tại sao lại biết rõ tình huống hơn hắn?
Nhưng hắn không có tinh lực để cẩn thận tự hỏi, bởi vì chủ nhà biến thái bị hắn đuổi ra khỏi mộng cảnh, nhưng phản ứng dưới thân hắn không hề biến mất.
Ngược lại có được bừng bừng sức sống.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, lụa trắng tung bay, Chu Ký Tình nhớ ban ngày Nhiếp Miểu ở trong căn phòng này, mặc quần áo cho hắn, cũng trong toilet của phòng ngủ này...!Chu Ký Tình chợt cảm thấy có dòng điện chạy qua tay, tê tê dại dại, mang theo chút nhột nhạt.
Hắn khẽ rũ mày, phát hiện tay mình đã bất tri bất giác đặt ở hạ thân, hắn như bị sét đánh, nhanh chóng dời tay đi, rồi sau đó vô lực ngã vào giường mềm mại, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Âm thầm báo với chính mình, không thể!
Tỉnh khỏi mộng thì tốt rồi, tỉnh rồi sẽ không có loại phản ứng xấu hổ này...
Hắn tự thôi miên mình, tỉnh dậy khỏi mộng.
Khi mở mắt, nghe thấy tiếng nước xôn xao từ phòng tắm.
Có người đang tắm vòi sen?
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua giường bên kia, Nhiếp Miểu không ở, vậy tiếng nước...!Nhiếp Miểu trong phòng tắm tắm rửa!
"α!" Chu Ký Tình đột nhiên gọi α, "Tôi, Nhiếp Miểu, tôi với cậu ấy, tôi với cậu ấy hiện tại vẫn đang trao đổi thân thể sao?"
α hoảng sợ, cho rằng Chu Ký Tình muốn hỏi làm sao Nhiếp Miểu đi vào giấc mơ được.
Chuyện này Nhiếp Miểu cũng không bảo β cho nó một lời giải thích, nó đang lo lắng có nên nói dối không, đã nhận được một câu hỏi này của ký chủ.
α không thể hiểu được, nó khô khan nói: "Đương nhiên..."
Lời còn chưa nói xong, Chu Ký Tình đã đỏ bừng cả khuôn mặt, từ trên giường nhảy xuống, đi thẳng đến phòng tắm.
—— Nhiếp Miểu, tự tắm rửa cho cơ thể hắn.
Rõ ràng bọn họ đã đồng ý rằng, rửa mặt, mặc quần áo, đều nhắm mắt làm cho đối phương.
Soạt ——
Chu Ký Tình đột nhiên kéo cửa phòng tắm, mới từng bước một vào trong, khoái cảm từ sâu trong linh hồn truyền đến khiến chân hắn mềm nhũn.
May là đỡ cửa, bằng không phải mất mặt đến quỳ xuống đất.

Tiếng nước xôn xao gần bên tai, Chu Ký Tình thật vất vả áp xuống cảm giác vui sướng, thoải mái từ sâu trong linh hồn, ngẩng đầu lại thấy Nhiếp Miểu đang xối nước lạnh dưới mái đầu xù xù, y một tay chống trên mặt tường gạch men bóng loáng, một tay nắm nơi nào đó.
Đối diện với tầm mắt của Chu Ký tình, Nhiếp Miểu có chút xấu hổ, nhanh chóng buông nơi nào đó càng thêm phản ứng khá lớn, xoay đầu xù xù, khô khốc nói: "Chu Chu à? Cậu làm sao, làm sao vào được?"
Nhiếp Miểu từ trong mộng trở về, phát hiện nơi có phản ứng còn chưa hạ xuống, nếu đổi làm ngày thường, y khẳng định không buông tha cơ hội lần này, thân cận với Chu Ký Tình một chút.
Nhưng vừa rồi ở trong mộng, y nhìn thấy thằng chó đẻ kia khinh nhục Chu Ký Tình, cũng không muốn ở chuyện gì trong lúc này, sợ Chu Ký Tình chán ghét.
Nên mới lặng lẽ đứng dậy, đến phòng tắm muốn xối nước lạnh, áp xuống thứ bừng bừng sức sống.
Nước lạnh dội vào vài phút, Nhiếp Miểu lạnh muốn chết, tiểu huynh đệ nên thế nào, vẫn thế ấy, y mới vừa dùng tay, Chu Ký Tình đã xông vào.
Chu Ký Tình nhìn thân thể của mình cũng không cảm thấy xấu hổ gì, chỉ là thấy cái nơi bừng bừng sức sống kia...!Đều không cần Nhiếp Miểu giải thích, Chu Ký Tình liền biết đó là chuyện như thế nào, đừng nói mặt, bây giờ cả cổ hắn cũng đỏ.
Hắn ba bước gộp hai đi đến trước mặt Nhiếp Miểu, giơ tay che kín đôi mắt Nhiếp Miểu, trong thẹn còn có cả ảo não: "Đừng nhìn." Hơi tạm dừng, hắn áp trán lên vai Nhiếp Miểu, rầu rĩ nói, "Xin lỗi."
Chu Ký Tình không phải đồ ngu, thông qua liên kết sự thật cùng ban ngày, hắn đã biết tình huống hiện tại của Nhiếp Miểu, đều là do mình tạo thành.
Hắn chào cờ trong mộng, thân thể hắn sẽ có phản ứng tương ứng.
Nhưng hiện tại thân thể của hắn, bị Nhiếp Miểu dùng.
Nhiếp Miểu thấy hắn không phải chán ghét, mà là xấu hổ, ngụm khí trong lòng cũng lỏng, y giơ tay vỗ vỗ gáy Chu Ký Tình, ném nồi thay Chu Ký Tình: "Xin lỗi cái gì? Đây đều là chuyện tốt tên khốn kia làm, gã sử dụng đạo cụ với cậu, đây đều là gã sai, có liên quan gì đến cậu? Cậu không sai, không cần xin lỗi tôi."
Chu Ký Tình không nói lời nào.
Hắn cảm thấy chào cờ, không liên quan đến chủ nhà biến thái kia, là chính hắn làm mộng xuân.
Nhưng nói đúng sự thật, lại có chút khó có thể mở miệng, hắn chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Nhiếp Miểu nhìn cổ Chu Ký Tình đỏ lên, hơi tự hỏi, ho khan một tiếng, nhỏ giọng thì thầm bên tai Chu Ký Tình: "Nước lạnh không dập được hỏa khí này, cậu muốn tự mình giải quyết không?"
Chu Ký Tình: "..."
Hắn đương nhiên chỉ có thể tự mình giải quyết, bằng không phải để Nhiếp Miểu giải quyết thay hắn?.

đam mỹ hài
*
Chu Ký Tình ấn Nhiếp Miểu trên vách tường bóng loáng, dòng nước ấm xối từ trên đầu xù xù xuống.
Đại khái là nghe Chu Ký Tình thở dốc, suy nghĩ của Nhiếp Miểu cũng có chút phiêu.
"Thầy, thầy Nhiếp." Chu Ký Tình phát hiện cơ thể hiện tại mình dùng, thân xác của Nhiếp Miểu cũng chào cờ, hắn mặt đỏ tai hồng, mang theo thở dốc nói, "Cậu, cậu cũng tự mình giải quyết chút đi."
Nhiếp Miểu bị ấn trên tường gạch men sứ nhếch khóe môi, y thở dốc nói: "Được, thưa sếp."
*
Hai người phát tiết xong, đều không còn tinh lực nghĩ thêm cái gì, sau khi ra khỏi phòng tắm, hai người chui vào trong chăn riêng, ngủ một giấc đến bình minh.
Nhiếp Miểu tỉnh lại trước, y xoay người nhìn Chu Ký Tình ngủ đến cực kỳ quy củ, thở một hơi dài.
β nghi vấn: "Ký chủ, cậu thở dài vì nợ ngập đầu sao? Hệ thống chính vẫn tương đối khoan dung, tuy nói cậu mượn 5555 tích phân, gấp đôi yêu cầu trả 11110 tích phân, nhưng thời gian hoàn trả vẫn khá dài, chủ hệ thống cho ba tháng lận."
Đạo cụ đi vào giấc mộng, tốn 2999 tích phân, đạo cụ triệt tiêu xâm nhập mộng lại dùng 2556 tích phân.
Để cứu Chu Ký Tình, Nhiếp Miểu mắc nợ 11110 tích phân.
Chẳng qua đây đều không phải lý do Nhiếp Miểu thở dài, y cười nhạo một tiếng: "Tên kia, mày cho rằng dựa vào chút tích phân mày cắt xén kia, trong ba tháng tao có thể có 11110 tích phân?"
β nói lắp một tiếng: "Tôi tôi...!Tôi không có."
Nó phi thường chột dạ.
Nhiếp Miểu cũng mặc kệ tâm nó có chột dạ không, làm kinh doanh nhiều năm như vậy, Nhiếp Miểu có tính toán chi li khắc trong xương cốt.
"Cảnh cáo một lần nữa, hoặc là, đổi tích phân trước kia lại cho tao, hoặc là mày trả tiền nợ cho tao, bằng không tao tuyệt đối có thể tìm cách báo cáo mày."

β hiểu biết Nhiếp Miểu, đây chính là một nhân vật tàn nhẫn, hơn nữa chờ tương lai tích phân nhiều, quyền hạn của Nhiếp Miểu liền rất cao, nếu Nhiếp Miểu thật sự muốn báo cáo nó, là khẳng định có đường khác đi.
Dưới tình huống này, β lựa chọn bán thảm: "Ký chủ, tôi không có nuốt tích phân của cậu, trái lại tôi còn điền không ít tích phân đâu, bằng không đạo cụ trao đổi thân thể, cũng không phải 69 tích phân là có thể mua được.
Nhiếp Miểu làm lơ β bán thảm, trong căn phòng không mấy sáng sủa, y nhìn chằm chằm đường nét khuôn mặt Chu Ký Tình.
Đây là mặt của mình, cơ bản không khác mấy diện mạo của y trước kia.
Nhưng nghe tiếng hít thở, xác định trong thân xác này chính là Chu Ký Tình, Nhiếp Miểu liền cảm thấy thỏa mãn với thân xác này, đẹp đến không được.
"Ký chủ." β phát hiện Nhiếp Miểu chăm chú nhìn Chu Ký Tình, nó quyết định gãi đúng chỗ ngứa, thả một đợt rắm cầu vồng, "Tôi thấy độ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, dường như ngài hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ lẫn nhau, cho phép tôi chính thức chúc mừng ký chủ, nhận được một vạn tích phân."
Nhiếp Miểu nghe lời này, ý cười muốn nén cũng không được.
Mặc dù vừa rồi y thở dài mấy phen vì cái hỗ trợ lẫn nhau này.
Nhưng tiến thêm một bước thân cận với Chu Ký Tình, làm tâm tình Nhiếp Miểu rất chi là sung sướng.
"Từ từ." Nhiếp Miểu vừa định cảm khái một chút lo lắng của mình, nhưng thình lình phản ứng lại tích phân theo như lời β nói, y nheo đôi mắt lại, "Một vạn tích phân?"
β: "Ách...!Ký chủ, cậu từng nghe qua thật thà được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị chưa."
Nhiếp Miểu cười khẩy: "Tao có thể nằm lòng luật lao động."
Đây là bày tỏ không chịu bỏ qua như vậy, β cắt đất đền tiền, cắn răng phân bổ 1110 tích phân của mình sang cho Nhiếp Miểu, đồng thời phải đáp ứng Nhiếp Miểu về sau kêu thì phải đến, thành thật nghe lời.
"Ký chủ, hiện tại cậu cũng có tích phân, có phải nên trả tích phân nợ cho hệ thống chính không?" β thật cẩn thận hỏi, nó có chút lo lắng Nhiếp Miểu cảm thấy nó còn tích phân, nghĩ cách để nó trả giùm.
"Gấp cái gì?" Nhiếp Miểu xùy một tiếng, y bảo β mở cửa hàng tích phân, "Tìm món đồ giá cả phù hợp, đạo cụ hệ phòng ngự, công kích cũng cần."
β: "???"
"Ký chủ, tôi thật sự không còn tích phân! Cậu không thể để tôi trả đâu!"
Nhiếp Miểu nhìn không được bộ dạng keo kiệt bủn xỉn của β, chậc một tiếng: "Bản thân tao trả, còn ba tháng lận, mày gấp cái gì? Hiện tại gấp không được chậm trễ là làm sao làm thằng chó bắt nạt bé con nhà tao đẹp mặt!"
Phải phòng bị một chút, tốt nhất là cho Chu Ký Tình một bộ phòng cụ.
Vừa định, lông mi Chu Ký Tình khẽ run, hắn sắp tỉnh.
Nhiếp Miểu nói: "Rồi, mày tìm đi, tìm được trực tiếp mua, sau đó tròng lên người bé con nhà tao.

Không thể để ẻm biết được."
β: "..."
*
Chu Ký Tình ngủ một giấc đến rạng sáng, không biết có phải vì được phóng thích hay không, hắn ngủ đặc biệt ngon, khi mở mắt không có một chút khó chịu.
Mặc kệ là tinh thần hay là thể chất, đều có cảm giác nhẹ nhàng.
Chính hắn cũng không biết vì duyên cớ gì, bình thường tỉnh lại hắn sẽ lập tức rời giường, nhưng hôm nay phản ứng đầu tiên của hắn là nghiêng đầu xem người bên cạnh.
Trong phòng thiếu sáng, hắn thấy cách mình chưa đầy hai mươi phân, nằm một người.
Là Nhiếp Miểu, y còn chưa tỉnh.
Đại khái là ngủ tương đối gần, Chu Ký Tình có thể cảm giác được hơi thở của Nhiếp Miểu phả trên mặt hắn, tựa như còn mèo con hồi nhỏ nuôi, cảm giác lông mèo xẹt qua, có chút ngứa, nhưng lại có chút thoải mái.
Khi trong đầu hiện lên cái từ thoải mái này, Chu Ký Tình không khỏi đỏ lỗ tai.
Đêm qua, dưới dòng nước ấm áp, cũng rất thoải mái...!Theo ký ức, Chu Ký Tình chịu không nổi, xoay người ngồi dậy, hắn vỗ vỗ mặt mình, đánh tan phần gợn sóng và ái muội kia.
"α, khởi động máy." Chu Ký Tình đứng dậy vào toilet, một bên súc miệng, một bên nghe α chào hỏi, "Tôi muốn biết, tối hôm qua Nhiếp, Nhiếp Miểu tại sao có thể vào trong giấc mơ của tôi."
======.


Bình luận

Truyện đang đọc