SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

Sau khi Thẩm Hàm Chi và thỏ con ăn sáng xong, cô dẫn cô bé ra ngoài, biệt thự ba tầng của Thẩm Hàm Chi có sân trước và sân sau, hơn nữa diện tích sân trước cũng khá rộng. Sân trước mới xây một hồ bơi với khoảng không gian rộng rãi ở giữa và phần còn lại của bên phải được trồng cây xanh.

Thẩm Hàm Chi dẫn cô bé đi ra sân sau, trong sân sau được trồng rất nhiều hoa cỏ, ngày thường đều là do Tôn Nhiên xử lý, chăm sóc. Khi cô bé nhìn thấy cây cối xanh tươi, hai mắt sáng lên nhìn về phía Thẩm Hàm Chi. Tay còn lại cũng nắm lấy cổ tay Thẩm Hàm Chi lắc lắc: “Chị, sau này em có thể giúp chị chăm sóc những bông hoa và cây này được không?”

Nhìn thấy cô bé có vẻ rất hứng thú với những thứ này, Thẩm Hàm Chi hỏi: “Em thích những thứ này à?”

Cô bé gật đầu, “ Dạ, khi còn ở trang viên Hoa Hồng, em thường xuyên nhìn thấy những người công nhân trồng hoa hồng. Khi còn nhỏ, em cũng hay xem người lớn trồng hoa hồng. Tuy nhiên, sau này em làm sai, nên bố em đã không cho phép em rời khỏi phòng một cách tùy tiện.

Thẩm Hàm Chi đưa tay giúp Ôn Cẩn vén lại phần tóc mái quanh tai nàng, nhẹ nhàng nói: “ Sau này em muốn khi nào đến đây chăm sóc cũng có thể, không cần phải hỏi tôi, nơi này là nhà của em.”

Ngay sau đó, Thẩm Hàm Chi lại gọi Tôn Nhiên đang ở bên kia tưới nước hoa cỏ, "Dì Tôn."

Tôn Nhiên nghe được Thẩm Hàm Chi gọi mình, vội vàng tắt nước, bước nhanh về phía bên này: "Thẩm tiểu thư, cô đang gọi tôi?"

"Ừ, Tiểu Cẩn thích những loại hoa và cây này, sau này sẽ thường xuyên tới sân sau, nếu cô ấy muốn trồng cây gì, khi đến lúc dì hãy dạy cho cô ấy.” Thẩm Hàm Chi cười nói.

"Được, không có vấn đề, Ôn tiểu thư muốn tới bất cứ lúc nào cũng có thể tới." Tôn Nhiên mỉm cười đáp lại.

"Dì Tôn, xin làm phiền dì." Ôn。 Cẩn nở một nụ cười lớn với Tôn Nhiên.

Tôn Nhiên vội xua tay nói: "Không có làm phiền, đây vốn dĩ chính là công việc của tôi."

Bà và Dương Mạn ở lại cũng vì lý do giống nhau. Vốn tính tình của nguyên thân không tốt, nhân phẩm cũng chẳng ra gì, nhưng trên phương diện tiền lương thì lại chưa bao giờ cắt xén của bọn họ. Bởi vì vậy, chỉ cần làm tốt công việc trước mắt, sẽ được trả lương 10.một vạn nhân dân tệ hàng tháng. Tiền lương đều sẽ đúng hạn chuyển vào thẻ.

Thẩm Hàm Chi dẫn cô bé đi một vòng sân sau, sau đó dẫn cô bé vào biệt thự, vừa đi vừa giới thiệu với cô bé: “Tầng một là phòng khách còn có phòng ăn ở bên kia. Hai bên trái và phải đều là phòng cho khách, nhưng bây giờ ở trong đó đều là người làm trong biệt thự. Em đã gặp qua ba người trong số họ, còn có một tài xế và một vệ sĩ. Chúng ta hãy lên lầu.

Thẩm Hàm Chi nói, dẫn theo cô bé tiếp tục đi lên lầu: “Tầng hai bên trái là phòng của chúng ta và phòng làm việc của tôi, ở giữa là phòng trà và đồ uống, nếu em không muốn vào phòng bếp, ở đây cũng có nhiều loại đồ uống. Phía bên phải cơ bản cũng đều là phòng dành cho khách."

“Tầng 3 có một phòng chiếu phim lớn, tôi thường xem phim ở đây. Phòng tập thể hình cũng ở đây, bên trong có đầy đủ các loại trang thiết bị, phòng còn lại là phòng trẻ em, sẽ dùng làm phòng giải trí cho tiểu bảo bảo ở trong tương lai.” Thẩm Hàn Chi cười giải thích, xem như dẫn cô bé đi thăm quan làm quen với biệt thự.

Cô bé khi nghe thấy có em bé thì vành tai đỏ bừng, dì Lưu nói rằng sau khi nàng và chị ngủ chung với nhau, thì không bao lâu sau sẽ có em bé.

Nghĩ đến đây, cô bé gần như xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, Thẩm Hàm Chi nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô bé, có chút không hiểu nguyên do nhưng cô vẫn vòng tay qua eo cô bé, ôm cô vào trong lòng ngực, "Làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ nữa rồi? Em thích thẹn thùng như vậy à?”

Cô bé vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, rầm rì không nói nên lời. Nàng thấy bây giờ mình đã bạo dạn hơn trước kia khi được chị ôm nàng còn phải nhìn xem sắc mặt của chị, nhưng bây giờ lại chỉ ôm chị như thế này.

Cô bé lén nhìn Thẩm Hàm Chi, liền nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đang cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười. Cô bé càng xấu hổ vùi khuôn mặt nhỏ vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, không dám thò đầu ra.

Thẩm Hàm Chi bật cười nhìn về phía trong lòng ngực tiểu cô nương, cảm thấy trước cấp hài tử uy điểm đường ăn đi, nói không chừng nàng buổi chiều liền làm không được người.

Thẩm Hàn Chi cười nhìn cô bé trong lòng mình, nghĩ bụng nên cho đứa bé ăn kẹo trước, có lẽ buổi chiều nó sẽ không thể làm người được.

Ngay sau đó, cô một tay vòng qua eo cô bé, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Có phải chân lại không có sức hay không? Tôi ôm em đến phòng khách. Chúng ta sẽ học cách xem TV vào buổi sáng.

“Em tự đi được mà, chị.” Cô bé nhỏ giọng đáp lại, âm thanh còn không có lớn hơn tiếng thỏ con ăn cỏ.

Thẩm Hàn Chi cười lắc đầu, đem cô bé đẩy ra khỏi vòng tay của mình, sau đó tiện đà cúi người xuống bế cô bé theo chiều ngang.

Cô bé không nghĩ tới Thẩm Hàm Chi lại trực tiếp ôm lấy mình, nàng hoảng sợ ôm chặt lấy cổ Thẩm Hàm Chi, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi chỉ cảm thấy trên vai mình có hơi ấm, đó chính là hơi thở ấm áp của thỏ con. Hơi thở của nàng không ngừng đập vào đó, khóe môi của cô hơi cong lên, cảm nhận được niềm vui khi nuôi dưỡng một chú thỏ con.

Thẩm Hàm Chi bước đi vững vàng, chậm rãi bế cô bé xuống tầng một, cô cố ý ghé sát vào tai thỏ con trêu chọc: “Chúng ta đến rồi.”

Cô bé hơi nhấc người lên, nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Dương Mạn đứng ở cách đó không xa, hình như đã nhìn thấy bọn họ, cô bé lại đỏ mặt, vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hàm Chi: “Chị, dì Dương, đang nhìn chị đang ôm em."

Trong giọng nói của cô bé mang theo chút hoảng sợ, nhưng Thẩm Hàm Chi cũng không quan tâm lăm, nhẹ nhàng an ủi nàng: “Không sao đâu, chúng ta là vợ vợ hợp pháp, tôi ôm em không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa, Tiểu Cẩn của nhà ta không phải lúc nào cũng đứng được, tôi không ôm thì sao được?

Thẩm Hàn Chi không nói gì thì không sao, nhưng khi cô nói xong, cô bé càng trở nên giống như một con chim cút bị nấu chín, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, không dám nói nữa.

Thẩm Hàm Chi thấy cô bé ngượng ngùng, đặt cô bé lên ghế sofa, để cho nàng ngồi vững, bản thân lúc này mới đi lại ngồi bên cạnh cô bé. Cô bé cảm thấy mình đã ngồi vững vàng, lúc này mới chậm rãi mở mắt nhìn Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi đã mang hai chiếc điều khiển từ xa tới, giải thích cho cô bé: “Muốn xem TV thì phải sử dụng cả hai chiếc điều khiển từ xa này."

Ôn Cẩn gật đầu, nhớ lại những gì đã xảy ra ở Trang viên Hoa Hồng, lúc mới tới nơi này, nàng có thể ra khỏi căn gác mái một ngày trong tuần để chơi, cho nên nàng đã từng xem những thứ như tivi, cũng biết rằng bên trong sẽ chiếu ra hình ảnh. Nhưng mà đó là khi còn nhỏ nàng mới chỉ xem nó vài lần. Đến sau này, cha và mẹ kế rất hiếm khi cho nàng ra khỏi gác mái nên nàng đương nhiên là không có cơ hội tiếp xúc với những thứ như tivi nữa.

" Dạ." Cô bé nhìn hai chiếc điều khiển từ xa, sau đó lại nhìn thấy những chữ viết dày đặc trên đó, có chút rụt rè nhéo nhéo ngón tay. Nàng không biết những chữ đó, nếu sau này khi chị ấy dạy nàng mà nàng vẫn không biết được thì phải làm sao bây giờ? Ôn Cẩn có chút sợ hãi, nàng đã quen với sự dịu dàng của chị, nàng không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của chị.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé đang lo lắng, nghiêng người ôm cô bé vào lòng, dịu dàng nói: “Nếu em muốn bật TV thì trước tiên hãy dùng chiếc điều khiển từ xa lớn hơn này để bật TV...”

Thẩm Hàm Chi nói chuyện rất nhỏ nhẹ cũng rất có sự kiên nhẫn. Trong lúc này, cô đều trả lời tất cả các câu hỏi của cô bé. Thực ra cũng không có kỹ năng nhấn nút TV gì, không biết chữ cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ cần nhấn phím điều hướng là đủ. Thẩm Hàm Chi để cho cô bé tự mình làm thử.

Ôn Cẩn cầm lấy điều khiển từ xa, cảm thấy rất mới lạ. Đầu tiên nàng nhấn công tắc màu đỏ của điều khiển từ xa lớn, sau khi TV bật sáng hoàn toàn, giao diện menu xuất hiện, lúc này nàng mới dùng điều khiển từ xa nhỏ chuyển kênh theo sự chỉ dẫn của Thẩm Hàm Chi. Chỉ dẫn một lúc sau, cô bé đã sử dụng rất thành thạo, nàng có chút kiêu ngạo nhìn về phía Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi ánh mắt hơi cong lên, khen ngợi: “Tiểu Cẩn thật lợi hại, em đã sử dụng rất thành thạo, chúng ta liền tìm một kênh nào đó để xem một lát đi."

Thẩm Hàm Chi chuẩn bị cùng cô bé xem TV một lúc, cô bé liền ngẫu nhiên chuyển kênh và tìm một bộ phim thần tượng để xem. Thẩm Hàm Chi cũng ngồi bên cạnh cô bé và bắt đầu xem.

Trước đây cô bé chưa bao giờ xem phim truyền hình nên tìm một bộ phim thần tượng để xem. Lúc đầu, hai nhân vật nữ chính trong phim chỉ nắm tay và hôn lên mặt nhau. Chờ đến khi bộ phim chuyển đến cảnh hai người về đến nhà, hình ảnh đột nhiên không thể diễn tả được. Từ ngoài hiên, hai người đã bắt đầu vứt bỏ quần áo, ôm nhau hôn nhau.

Cô bé mặt đều đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại xem không chớp mắt. Nàng chưa bao giờ xem phim truyền hình, cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào táo bạo như vậy.

Thẩm Hàm Chi ho nhẹ một tiếng, hoảng loạn tắt TV, bế cô bé lên, dặn dò cô bé như một bà mẹ già: “Tiểu Cần, em vẫn còn nhỏ, không thể bị dạy hư, hôm nay chúng ta đừng xem nữa.”

“Chị, em lớn rồi.” Cô bé không hiểu tại sao chị lại tắt TV, bất quá nàng chưa kịp suy nghĩ đã bị chị ôm lên lầu.

Thẩm Hàm Chi bước lên lầu, trong lúc đi cô vẫn còn đang suy nghĩ, TV ngày nay có thể đừng táo bạo như vậy có được không? Thỏ trắng nhỏ

vẫn còn trong sáng như vậy, làm sao có thể xem những thứ đó được chứ! Cô rầu thúi ruột vì thỏ trắng nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc