SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

Ôm cô bé lên lầu, Thẩm Hàm Chi lại mang một chiếc máy tính bảng khác tới, ngẫu nhiên tìm được một bộ phim hoạt hình Peppa Pig cho cô bé xem, cô bé nhìn Thẩm Hàm Chi, ủy khuất lẩm bẩm: “Chị ơi, em cũng không phải là đứa trẻ mới mấy tuổi.”

Vừa rồi nàng thật sự muốn xem bộ phim truyền hình kia, nhưng mà cô bé không dám nói ra, dù sao thì hình ảnh vừa rồi trên TV cũng thật sự làm người xấu hổ.

Vì vậy, cô bé bị Thẩm Hàm Chi ấn đầu xem Peppa Pig rất lâu, sau đó cô bé mới phát hiện ra chị còn xem nhiệt tình hơn cả mình nữa, đây thật sự không phải là do chị muốn xem đó chứ?

Bữa sáng của hai người đã ăn no đến mức buổi trưa thực sự không ăn được gì, Thẩm Hàm Chi chỉ đơn giản gọi điện xuống lầu, yêu cầu hai dì không cần phải chuẩn bị bữa trưa cho cô và Ôn Cẩn mà mang lên một đĩa salad sữa chua lớn. Cô và cô bé sẽ ăn cùng nhau.

Rất nhanh, Dương Mạn mang salad tới, Thẩm Hàm Chi cùng Ôn Cẩn ngồi ở trên ghế trong phòng ăn salad, trước mặt vẫn còn đang chiếu phim hoạt hình Peppa Pig.

Cô bé hiếm khi được uống sữa chua. Gia đình dì Lưu không có điều kiện tốt, con gái dì phải theo học tại một trường giáo dục đặc biệt tư thục. Tiền học phí hàng năm đã ngốn hết tiền tiết kiệm của dì Lưu và dì còn bí mật nuôi dưỡng nàng, có đôi khi còn mang sữa bò cho nàng, nàng đã thực biết ơn rồi.

Nếu không có dì Lưu, Ôn Cẩn khá chắc chắn rằng dù nàng có thật sự chết ở trên căn gác xép đó thì Ôn gia cũng sẽ không quan tâm đến, nàng đã sớm thất vọng về cha mình.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé có vẻ thích sữa chua, nhẹ nhàng nói: “Nếu em thích thì sau này để họ làm cho em thường xuyên hơn nhé.”

“Em thích.” Ôn Cẩn ngước mắt cười với Thẩm Hàm Chi, lại ăn thêm mấy quả vải nữa.

Cô bé cảm thấy ngọt ngào trong lòng, ngay từ ngày đầu tiên đến đây tay chân luống cuống cho đến bây giờ, cô bé lại không hiểu sao cảm thấy thoải mái, nếu như nàng và chị có thể vẫn luôn giống như thế này thì thật tốt. Cô bé mỉm cười thật ngọt ngào rồi dùng muỗng múc trái cây trên đĩa và ăn.

Đến trưa, Thẩm Hàm Chi thay thuốc ở gót chân cho cô bé, sau khi được nghỉ ngơi một đêm, vết thương ở gót chân của cô bé đã lành rất nhiều, vài chỗ đã hình thành vảy.

“Trước tiên ngủ một giấc đi, vào khoảng hai giờ chiều, chúng ta sẽ cùng nhau đi ra ngoài mua sắm.” Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dặn dò.

Cô bé nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường cách đó không xa, đôi mắt

sáng ngời của nàng tối sầm đi. Nàng kỳ thật không có bất kỳ khái niệm gì về thời gian, lúc ở trên gác mái, nàng chỉ biết trời sáng là ban ngày, trời tối chính là buổi tối, còn cụ thể là mấy giờ thì Ôn Cẩn hoàn toàn không biết, trong phòng của nàng cũng không có đồng hồ.

Cô bé nghĩ tới thái độ của Thẩm Hàm Chi đối với mình, ngập ngừng đưa tay nắm lấy cổ tay Thẩm Hàm Chi: “Chị, chị có thể dạy em cách xem đồng hồ được không?”

Thẩm Hàm Chi thấy cô bé mềm mại gọi mình, cô dứt khoát ngồi xuống giường một lần nữa, kiên nhẫn giải thích với cô bé: “Điều chúng ta đang nói bây giờ là một ngày có 24 giờ. Em hãy nhìn từng ô vuông trên đồng hồ có tổng cộng 12 ô. Kim đồng hồ ngắn chuyển động một vòng có nghĩa là 12 tiếng đã trôi qua..."

Bởi vì cô bé không biết chữ nên Thẩm Hám Chi chỉ có thể đưa ra một lời giải thích đại khái, sau đó dạy cho cô bé cách đếm cơ bản nhất. Cô bé thực sự đã bị nhà họ Ôn lừa, bị nhốt trong căn gác mái chật hẹp đó hơn một mười mấy năm trong căn gác chật hẹp, nàng ngây thơ như một đứa trẻ.

Ôn Cẩn nhìn chằm chằm đồng hồ cách đó không xa, nhưng vẫn có chút không nhớ rõ. Nàng hơi cụp mắt xuống, có chút tự trách bản thân, chị đã nói với nàng lâu như vậy, nhưng mà có một số chỗ nàng vẫn không hiểu.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé thất vọng, từ phía sau nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Chờ buổi chiều chúng ta trở về chị lại dạy cho em học đếm, sau khi học xong em sẽ có thể xem được đồng hồ. Đều là lỗi của chị, cứ nói về nó bằng cách chỉ tay như thế này thì cũng quá trừu tượng.

“Không phải lỗi của chị.” Cô bé nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàm Chi, rõ ràng là vấn đề của chính nàng, sao có thể trách chị được?

Nhìn thấy dáng vẻ mềm mại của cô bé, Thẩm Hàm Chi đưa tay chọc vào lúm đồng tiền nhỏ bên phải của cô bé, cười nói: “Tiểu Cẩn của chúng ta thật đáng yêu, còn có lúm đồng tiền nho nhỏ nữa, đừng có nghĩ về những điều không vui đó nữa nhé, được không? Chị bảo đảm em có thể học những điều này rất nhanh. Sáng nay chúng ta đã học được cách sử dụng TV rồi phải không?”

Ôn Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cũng không để ý đến Thẩm Hàm Chi đang nói gì nữa, nàng thấy Thẩm Hàm Chi đang sờ lên má lúm đồng tiền của mình, vành tai nàng đỏ bừng lên, cũng đã sớm quên mất sự thất vọng khi nãy, đôi mắt lén lút nhìn Thẩm Hàm Chi. Chị ấy thích lúm đồng tiền nhỏ của mình sao?

Cô bé không dám nói nữa, cũng không dám nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm Chi, bất lực đan hai tay lại, ngoan ngoãn chờ đợi động tác tiếp theo của Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi chỉ là muốn để cho cô bé thả lỏng một chút, thấy cô bé có vẻ đã tốt hơn, Thẩm Hàm Chi dùng ngón trỏ của bàn tay phải theo thói quen xoa xoa má lúm đồng tiền của cô bé, lúc này còn chưa đã thèm mà thu tay lại. Tiểu Cẩn của họ thật sự không hổ danh là nữ chính. Ngay cả má lúm đồng tiền nhỏ cũng đều đáng yêu như vậy.

"Mỗi ngày học một chút, những thứ đó em đều có thể nhanh chóng nắm vững, chúng ta không vội, nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa tôi sẽ đến đây đánh thức em." Thẩm Hàm Chi nhéo nhéo lòng bàn tay của cô bé, dịu dàng dỗ dành, nhìn thấy trên mặt cô bé không còn vẻ mặt không vui nữa, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Sau khi Thẩm Hàm Chi rời đi, cô bé cảm thấy chỗ Thẩm Hàm Chi vừa nhéo từng chút nóng lên, lúm đồng tiền nhỏ trên mặt bên phải ngứa ngáy, nàng cuộn mình trong chăn, nghĩ đến cảm giác Thẩm Hàm Chi vừa chạm vào mình, nàng xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng.

Ngay sau đó, cô bé nhớ tới hình ảnh lúc sáng nhìn thấy trên TV, cho nên hai người phụ nữ trên TV kia chắc chắn cũng là một cặp! Cũng giống như mình và chị, điều đó có nghĩa là sau này chị cũng sẽ hôn mình như vậy phải không?

Chỉ nghĩ đến đây, cô bé liền mềm mại ngã xuống giường, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Thẩm Hàm Chi vừa mới dịu dàng đùa giỡn với nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc