SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

Thẩm Hàm Chi đang nằm trên giường của cô bé chơi điện thoại di động, khi nhìn thấy cô bé đi ra, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy cô bé đang mặc chiếc váy ngủ hình con thỏ nhỏ màu trắng mà cô mua lúc chiều. Nàng vốn dĩ đã có làn da trắng nõn được chiếc váy này làm cho nổi bật, nàng thực sự trông giống một con thỏ trắng nhỏ.

Chỉ là tóc của cô bé còn chưa được sấy khô, hiện tại vẫn còn ướt và nhỏ giọt. Cô bé thỉnh thoảng dùng khăn lông trong tay lau đi chỗ tóc nhỏ giọt, “Chị ơi, em đã tắm xong rồi."

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của thỏ con, đôi mắt Thẩm Hàm Chi hơi cong lên, cô đứng dậy nói với cô bé: “Đi thôi, tôi giúp em sấy tóc."

Cô bé sửng sốt trong giây lát. Nàng chưa bao giờ sử dụng máy sấy tóc khi sống trên gác mái tối hôm qua là bởi vì nàng bị thương ở chân mà không tắm bởi vậy nên nàng không biết máy sấy tóc là gì. Bất quá chị đã nói với mình như vậy, nên cô bé đã ngoan ngoãn đi theo Thẩm Hàm Chi vào phòng tắm.

Thẩm Hàm Chi đi vào lấy chiếc máy sấy tóc treo trên tường, giải thích với cô bé: “Đây là máy sấy tóc, sau này nếu tóc em không khô thì có thể dùng cái này để sấy khô. Tuy nhiên, đừng để miệng máy sấy quá gần tóc, nếu không em sẽ bị bỏng em đứng đàng hoàng, để tôi sấy cho em.

Vừa nói xong Thẩm Hàm Chi vừa dẫn cô bé đến trước mặt, để cho cô bé ngồi lên ghế trong phòng tắm, còn cô thì đi lấy máy sấy tóc bắt đầu sấy tóc cho cô bé, cô bé có mái tóc mềm mại, đầu ngón tay của Thẩm Hàm Chi đang xuyên tới xuyên lui trong mái tóc đen. Cô thực sự có một loại ảo tưởng rằng mình đang nuôi một đứa con gái.

Cô bé ngoan ngoãn ngồi ở đó, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Thẩm Hàm Chi, đôi mắt sáng ngời nhìn vào Thẩm Hàm Chi mỉm cười.

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con ngoan ngoãn, thỉnh thoảng vuốt ve đỉnh đầu của thỏ con, "Tóc thật mềm, giống như lông của một con thú nhỏ vậy, sao chỗ nào của Tiểu Cần nhà tôi cũng dễ thương như vậy?"

Tai cô bé đỏ bừng vì được Thẩm Hàm Chi khen ngợi. Cô bé đưa tay nắm lấy làn váy của Thẩm Hàm Chi, ngọt ngào gọi Thẩm Hàm Chi: “Chị.”

"Như thế nào? Em xấu hổ sao? Em thực sự trông giống một chú thỏ con khi mặc bộ đồ ngủ này." Thẩm Hàm Chi vừa trêu chọc cô bé vừa sấy tóc cho cô bé.

"Chị, chị có phải thích thỏ con hay không?" Ôn Cẩn đỏ bừng vành tai hỏi.

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên, “Đúng vậy, tôi thích thỏ trắng nhỏ.”

Cô bé nhìn chiếc váy ngủ hình con thỏ trắng nhỏ của mình và trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nếu nàng mặc chiếc váy ngủ hình thỏ trắng nhỏ, khẳng định chị sẽ càng thích mình hơn.

Sau khi chạm vào tóc cô bé lần nữa để chắc chắn rằng nó đã khô, Thẩm Hàm Chi lúc này mới đem máy sấy tóc treo lên, cúi người xuống bế cô bé lên.

Cô bé hoảng sợ ôm chặt lấy cổ Thẩm Hàm Chi, cọ vào vai Thẩm Hàm Chi với ánh mắt sáng ngời nhìn vào Thẩm Hàm Chi, chị giống như rất thích ôm mình như thế này, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng bản thân Ôn Cẩn cũng rất là thích.

Thẩm Hàm Chi dứt khoát bế cô bé lên giường, cô cũng tự mình leo lên giường, trên đầu giường có một chiếc đệm da mà cô mang theo, Thẩm Hàm Chi dựa vào nơi đó, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh để ra hiệu cho cô bé đi lại đây.

Cô bé nhớ lại những lời dì Lưu nói trước đó, cho nên tối nay chị muốn ôm nàng đi ngủ rồi sao? Chị sẽ hôn và chạm vào chính mình chứ? Nghĩ đến đây, mặt cô bé đều đỏ bừng.

Nhìn thấy cô bé ngồi đó không nhúc nhích, Thẩm Hàm Chi cười nói: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Không có.” Cô bé nhanh chóng phủ nhận, vội vàng di chuyển đến vị trí bên cạnh Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi cảm thấy như vậy không được thuận tiện, dứt khoát duỗi tay ra ôm lấy cô bé đặt xuống đùi mình, sau đó cô nhìn thấy mặt cô bé đỏ bừng, trước đây cũng không phải là chưa từng ngồi lên đùi mình, thỏ con này cũng quá dễ xấu hổ đi.

Ôn Cẩn được Thẩm Hàm Chi bế lên trên đùi, cả người nàng đều cảm thấy mềm nhũn, chỉ còn sức dựa vào trong lòng của Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi giúp cô bé duỗi thẳng mái tóc có phần lộn xộn, một tay vòng qua eo cô bé, tay kia cầm điện thoại di động bắt đầu giải thích với cô bé.

“Trước tiên chúng ta thiết lập mở khóa bằng vân tay, đặt tay lên đó và nhấn vài lần.” Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng nói.

Cô bé rất nghe lời, đặt ngón tay cái bên phải của mình lên đó và ấn vài lần.

"Được rồi, bây giờ chúng ta nói về cách sử dụng cơ bản nhất. Chức năng cơ bản của điện thoại di động là gọi điện. Em xem, tôi đã nhập số điện thoại di động của tôi cho em rồi, chính là số này.” Thẩm Hàm Chi nói, đưa điện thoại di động của mình kèm theo chữ "vợ" đã được ghi trên số điện thoại.

Cô bé không nhận ra nên tò mò chỉ vào đó, ánh mắt nhìn vào Thẩm Hàm Chi: “Chị, đây là chữ gì?”

Ánh mắt Thẩm Hàm Chi lóe lên, khóe môi cong thêm một chút, "Hai chữ này chính là "vợ". Tôi không phải vợ em sao? Cho nên tôi ghi chú chữ "vợ" vào số điện thoại di động của mình.”

Cô bé nghe thấy tiếng vợ, ngượng ngùng trực tiếp đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàn Chi nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô bé, trêu chọc: "Sao vậy? Vừa mới nghe thấy vợ liền cảm thấy xấu hổ sao?"

"Chị, xin đừng nói nữa." Cô bé nói với giọng điệu mềm mại và ngoan ngoãn, còn mang theo vài phần cầu xin.

Nhìn thấy thỏ con thật sự ngượng ngùng, Thẩm Hàn Chi lúc này mới từ bỏ, cười nói: “Được rồi, không nói nữa, chúng ta tìm xem những chức năng khác đi, phần mềm này là để nghe nhạc, còn đây là phần mềm xem video phim truyền hình, em muốn xem cái nào chỉ cần nhấp vào là được...”

Bởi vì cô bé không biết chữ Hán hay bính âm, bởi vậy Thẩm Hàm Chi chỉ nói với cô bé một số phần mềm hữu ích, đồng thời tải xuống ứng dụng Anipop để cho cô bé chơi khi buồn chán.

“Chính em thử xem." Thẩm Hàm Chi đưa điện thoại cho cô bé.

Ôn Cẩn cầm điện thoại di động, trước tiên tự mình xem qua danh bạ, sau đó lại ấn vào xem phần mềm xem video, cô bé học rất nhanh, lúc này cô bé cũng học được cách tìm được bộ phim truyền hình yêu thích của mình trong đó.

Thẩm Hàm Chi đặt chiếc gối mềm mại ra sau lưng, ôm cô bé rồi nhích xuống phía dưới, nằm ở trên giường cùng xem phim với cô bé.

Cô bé cũng cảm giác được mình bị ôm xuống, bất quá nàng vẫn được Thẩm Hàm Chi ôm trong ngực. Ôn Cẩn ngước mắt lên nhìn Thẩm Hàm Chi, ánh mắt sáng ngời, chẳng lẽ tối nay chị thực sự sẽ ôm mình ngủ sao?

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé đang nhìn mình, liền đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của cô bé, giải thích: “ Nằm xem sẽ thoải mái hơn, tôi sẽ xem cùng em.”

“Dạ.” Cô bé lại rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi cọ cọ, nàng thích được ở cùng chị.

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ trắng nhỏ trong lòng mình với đôi mắt hơi cong, ai có thể từ chối một chú thỏ con ngoan như vậy chứ?

Ôn Cẩn hơi cụp mắt xuống. Nàng lướt xem những bộ phim truyền hình trong phần mềm video, thấy một bộ trong số đó trông rất quen thuộc, đó là bộ phim mà trước đây chị không cho phép nàng xem.

Ôn Cẩn mím môi, cuối cùng vẫn là bấm xem phim truyền hình đó, nàng rõ ràng đã là người lớn, nhìn người ta hôn ôm nhau cũng không sao, hơn nữa nếu xem nói không chừng nàng còn có thể học hỏi được kinh nghiệm. Bản thân nàng vẫn luôn không biết làm thế nào để thân cận chị.

Thẩm Hàm Chi cũng không biết Thỏ con đã suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ tưởng rằng đó là một bộ phim truyền hình mà Thỏ con đã ngẫu nhiên bấm vào, vì thế một bên ôm lấy Ôn Cẩn, một bên xem phim với Ôn Cẩn.

Lúc đầu, cốt truyện vẫn không có gì nổi bật, chỉ là một bộ phim tình cảm lãng mạn trong khuôn viên trường. Chỉ là khoảng thời gian sau, Thẩm Hàm Chi cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô vẫn luôn cảm thấy hai nữ chính trong phim trông quen quen, giống như bộ phim truyền hình cô từng xem ở phòng khách trước đó!

Quả nhiên, trong mười phút của tập phim đầu tiên, trong đó có một cô gái được gọi là đàn chị đã kéo em gái khoá dưới vào trong phòng thiết bị, hơn nữa còn khóa trái cửa lại, ngay sau đó người đàn chị kia đã đè em gái khoá dưới trên cửa hôn.

Thẩm Hàm Chi mở to mắt xem. Có phải trên thế giới này tất cả phim truyền hình đều kích thích như vậy không? Đây là điều mà thỏ trắng nhỏ có thể nhìn thấy sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hàm Chi: Thỏ trắng nhỏ cũng không thể xem cái này!

Bình luận

Truyện đang đọc