SAU LY HÔN TÔI ĐƯỢC NAM CHÍNH CƯNG CHIỀU


Ngày lễ cưới của Lộ Dao và Nhậm Hào cuối cùng cũng đã đến, mọi người trong thành phố, có thư mời đều đổ xô đến dự tiệc.
Ngọc Uyển Quân và Khương Phong Dũng cùng Hoàng Minh và Bạch Anh cùng đi chọn lễ phục.

Tuy không phải là phù dâu và phù rể nhưng cũng ít ra phải ăn mặc sao cho chặt chém được những người có mặt ở đó!
Thay xong lễ phục, cả bốn người đến thẳng tiệc cưới, bỗng dưng ánh mắt Ngọc Uyển Quân nhíu lại, nhìn về phải đối diện đường.

Khương Phong Dũng thắc mắc nhìn theo hướng cô đang chú ý, anh hỏi nhỏ:
_ Quân Nhi, em đang nhìn gì vậy?
_ Hình như em vừa nhìn thấy Chu Linh Nhi.
_ Sao có thể? Người giống người thôi, mau đi thôi!
Ngọc Uyển Quân thấy anh nói cũng có lí nên xem như mình nhìn nhầm! Nhưng nếu cô ta thật sự quay về thì cô cũng sẽ có cách khiến cô ta mãi mãi không thể quay lại nữa!
Bữa tiệc rất đông khách, nhiều người còn đến bắt chuyện với anh, cô xem như tàn hình tạm thời.

Bạch Anh cũng không ngoại lệ, Hoàng Minh cũng được mọi người đến bắt chuyện, cô ấy cũng như cô.
Thế là hai cô gái tự trò chuyện với nhau thôi! Những món ăn được bày trên bàn cũng được hai người này để mắt đến.

Các món ăn được đặt làm riêng từ đầu bếp nổi tiếng, trang trí cũng rất chi là bắt mắt và thu hút người ăn.
Ngọc Uyển Quân đi đến đi lui, lựa được rất nhiều món để vào dĩa, tiện tay cầm thêm ly nước cam lại bàn ngồi.

Bạch Anh cũng rất nhanh đã theo sau, ánh mắt chỉ bị đồ ăn cầm trên tay thu hút.

Khương Phong Dũng và Hoàng Minh, tuy đang bàn chuyện nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người phụ nữ của mình.

Chỉ sợ ai đó ring nàng đi mất thôi!
Ngọc Uyển Quân chăm chú ăn phần của mình, lâu lâu mới nhìn Bạch Anh nói vài câu, chủ yếu là chuyện của Lộ Dao và Nhậm Hào.
Đang trò chuyện với Bạch Anh, một người đàn ông với dáng vẻ nghiêm túc, lịch sự đi đến bắt chuyện.

Bạch Anh không quan tâm vì đâu phải bắt chuyện với cô ấy!
Ngọc Uyển Quân quan sát hắn ta, sau đó lại cúi đầu ăn tiếp.

Người đàn ông không kiên nhẫn đã lên tiếng trước:
_ Vị tiểu thư này, không biết tôi có được vinh hạnh lần bạn nhảy của cô hay không?
_ Không.
Ngượng ngùng với cách trả lời phũ phàng của Ngọc Uyển Quân, hắn ta không bỏ cuộc, lên tiếng giới thiệu bản thân.
_ Tôi là Lãnh Hàn, vừa đến đây cùng em trai Lãnh Thiên.

Cô giới thiệu về bản thân mình được không?
_ Có chồng rồi!
Bạch Anh ngồi đối diện chỉ biết cười nhưng với câu nói vừa rồi đã khiến cô ấy không nhịn được mà cười ra tiếng.

Lãnh Hàn ngượng ngùng đến không thể lên tiếng, định nói thêm gì đó đã nghe tiếng nói lạnh lùng của anh chồng vang lên:
_ Vậy chúng ta ngoại tình có được không?

_ Được nha! Ai cũng không được nhưng anh là ngoại lệ.
Lãnh Hàn nhìn Khương Phong Dũng khẽ gật đầu, sau đó nhìn Ngọc Uyển Quân trách móc:
_ Cô gái, cô có chồng rồi thì sao lại đi ngoại tình chứ? Nếu như anh ta có thể thì tôi cũng thế!
_ Anh trai, tôi ngoại tình với chồng tôi, anh lấy tư cách gì mà ý kiến?
_ Ngoại tình với chồng?
Khương Phong Dũng nhìn vẻ tinh nghịch của Ngọc Uyển Quân mà không kiềm lòng được, đi đến ngồi cạnh cô, hôn nhẹ lên má cô một cái thật kêu.
Ngọc Uyển Quân không ngại ngùng mà còn thích thú nữa! Lãnh Hàn thấy vậy chỉ biết lặng lẽ rời đi, dồn bao nhiêu là cơm cho* cho hắn, ở lại chỉ làm bản thân mất mặt thêm.
Bạch Anh cũng không muốn ở lại nên đã nói một tiếng rồi rời đi! Lúc quay lại đã không nhìn thấy Hoàng Minh đâu nữa, cô ấy ra khỏi bữa tiệc để tìm anh.
Lúc đi ngang qua hoa viên, cô vô tình thấy được Chu Linh Nhi đang nói chuyện với một nhân viên khách sạn.

Cuộc đối thoại không quá lớn nhưng do cô ấy đứng khá gần nên đã nghe rõ mồn một, cộng với dạ phục tối màu nên người khác nhìn vào sẽ rất khó thấy được!
_ Một lát cô mời người đàn ông này đến phòng này cho tôi! Nhất định phải cho anh ấy uống gói thuốc mê này trước.
_ Nhưng, lỡ như có người phát hiện thì phải làm sao?
_ Cô yên tâm, thuốc này chỉ tác dụng trong vòng ba mươi phút.

Sau khi anh ấy tỉnh lại thì kế hoạch của tôi cũng đã hoàn thành rồi!
_ Vậy được, tôi đi trước đây!
Nhân viên khách sạn lần theo đường sau mà rời đi.


Chu Linh Nhi nhìn theo bóng lưng của cô gái kia mà mỉm cười đắc ý, giọng nói lạnh lùng vang lên giữa màn đêm.
_ Hoàng Minh, em quay lại là để có được anh, nếu em không thể đường đường chính chính ở cạnh anh thì chút thủ đoạn này cũng chẳng là gì đối với em cả! Chỉ cần kế hoạch này mà thành công, thì cho dù có là Khương Phong Dũng hay Ngọc Uyển Quân cũng không thể làm gì được em.
Chu Linh Nhi nhìn lại xung quanh xem có người hay không rồi mới yên tâm rời đi! Bạch Anh đi ra từ bụi cây, nhìn theo bóng lưng của Chu Linh Nhi mà lắc đầu bất lực.
Khi yêu vào thì ai cũng trở thành người ích kỷ, không ai muốn người bên cạnh mình có mối quan hệ mập mờ với người phụ nữ hay người đàn ông khác!
Bạch Anh, cô ấy cũng vậy, tuy cô là người đến sau nhưng ngay từ đầu Hoàng Minh chỉ xem Chu Linh Nhi là bạn.

Còn cô ấy mới thật sự là được anh ta yêu, nếu như Chu Linh Nhi không phân biệt được giữa tình yêu và tình bạn thì hôm nay cô ấy sẽ cho cô ta thấy được cái sai của bản thân mình!
Bạch Anh quay lại bữa tiệc, Hoàng Minh thấy cô ấy đi vào đã chạy đến lo lắng hỏi:
_ Tiểu Bạch, em đã chạy đi đâu thế hả? Anh lo cho em chết đi được!
_ Em đi dạo, trong đây ngột ngạt như vậy, em chịu không được!
_ "Nói đúng hơn là em tìm anh.

Nhưng cũng nhờ vậy mà em biết được một kế hoạch của kẻ nào đó! Cũng vì chuyện đó mà em biết được rằng, em yêu anh sâu đậm thế nào! Hoàng Minh, em sẽ không để cho chúng ta hiểu lầm nhau!"
Bạch Anh vẫn còn muốn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nhưng đã thấy người nhân viên vừa rồi cầm ly nước đi đến.

Bạch Anh vội cầm ly nước đưa cho Hoàng Minh, nhẹ nhàng bảo:
_ Minh, anh uống chút nước đi, uống rượu nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.
_ Được, nghe em.
Người phụ nữ kia cứ tưởng Bạch Anh sẽ cầm uống nên muốn ngăn cản, nhưng lại thấy hành động cô ấy đưa cho Hoàng Minh nên ngừng động tác của mình lại.
Hoàng Minh vừa uống xong đã nghe người phụ nữ kia lên tiếng, giọng kính trọng chuyên nghiệp đến lạ.
_ Hoàng thiếu, có người mời anh đến phòng này trò chuyện một lát.

Đây là thẻ phòng.
Hoàng Minh nhíu mày nhìn Bạch Anh, không muốn nhận nhưng Bạch Anh đã mở miệng khuyên anh:

_ Anh nhận đi, biết đâu lại là chuyện gì đó quan trọng thì sao?
_ Vậy được, anh đi rất nhanh sẽ quay lại.
Hoàng Minh vừa rời đi, người phụ nữ kia cũng muốn theo sau nhưng đã bị Bạch Anh gọi lại, giọng nói thay đổi ba trăm sáu mươi độ, tự nhiên ngồi xuống ghế.
_ Trong đây là mười ngàn tệ và một đoạn ghi âm về chuyện vừa rồi ở hoa viên.

Tôi cho cô chọn, nếu như chọn tiền thì số tiền này sẽ tự động nhân đôi lên và cô phải giúp tôi một chuyện.

Nhưng nếu cô chọn đoạn ghi âm thì luật sư sẽ đến làm việc cùng cô.
Ngọc Uyển Quân và Khương Phong Dũng nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì cả! Chỉ đợi Bạch Anh giải quyết người phụ nữ kia xong rồi hẳn hỏi sau.
Người phụ nữ đã đứng không vững nữa rồi, tay chân run rẩy không thể phát ra tiếng.

Mặt đã tái xanh, môi mím chặt lại nhìn Bạch Anh, giọng nói run sợ khó nghe:
_ Bạch...!Bạch tiểu thư, tôi sẽ giúp cô.

Cô đừng tố cáo tôi là được, tôi còn hai con nhỏ không ai chăm.
_ Vậy được, nửa tiếng sau tôi muốn cô xuất hiện ở căn phòng vừa rồi!
_ Được, được, tôi sẽ đến mà.
Người phụ nữ rời đi, Bạch Anh uống một ngụm nước rồi nhìn hai vợ chồng đang hóng chuyện mà chẳng hiểu chuyện gì! Cô ấy lên tiếng nhưng không giải thích, chỉ mỉm cười nói:
_ Hai người rồi sẽ hiểu, cho hai người xem kịch hay của người quen.
Khương Phong Dũng nhìn Ngọc Uyển Quân khó hiểu, chỉ biết ngồi chờ cùng Bạch Anh tận nửa tiếng đồng hồ.

Lại rất muốn xem kịch hay mà Bạch Anh nói là do ai diễn..


Bình luận

Truyện đang đọc