S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Cuộc điện thoại với Triệu Tước đã đưa tới cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một nhân chứng vô cùng quan trọng, nhưng mà, vấn đề là …

“Cái gì gọi là không thể nói cho bọn tôi biết chú ở đâu chứ hả?!” Triển Chiêu cầm lại điện thoại trong tay Bạch Ngọc Đường, muốn cùng Triệu Tước tranh luận một chút.

Triệu Tước bất đắc dĩ, “Ta đang ở căn cứ bí mật!”.

Triển Chiêu càng tò mò, “Căn cứ bí mật đó ở đâu?”.

“Trong nhà của ta!” Triệu Tước phản lại, “Rất bí mật!”.

Triển Chiêu bó tay, “Rất bí mật sao Tần Nghiên Phân biết được?”.

“Vì có người quen nói cho cô ấy biết, người cô ấy nhờ giúp đỡ bọn ta có quen.” Triệu Tước trả lời.

“Ai thế?”.

“Bí mật!”.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nghiến răng với cái điện thoại.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đoạt lấy điện thoại, hỏi, “Sao bọn tôi gặp được bà ấy?”.

“Ta để Bạch Diệp đưa cô ấy đến chỗ mấy đứa.” Triệu Tước đáp.

Bạch Ngọc Đường khẽ ngẩn người, “Chú không đi cùng à?”.

Triển Chiêu nhướn mày, hiếu kỳ áp tai vào nghe.

Triệu Tước ở đầu bên kia thoáng trầm mặc một chút, sau đó nở nụ cười, từ trong ống nghe truyền đến giọng nói vui vẻ, “Mấy nhóc đây là nhớ ta sao?”

Bạch Ngọc Đường xấu hổ, nhìn sang Triển Chiêu..

Triển Chiêu nói lảng, “Chú bận gì à?”.

Triệu Tước cười, “Bận chơi cái này vui lắm, xong sẽ đi tìm mấy nhóc.”.

Triển Chiêu lầm bầm, “Ai cho lão đến chứ.”.

Triệu Tước lại cười thêm mấy tiếng, “Bạch Diệp nói nửa giờ nữa sẽ chở người tới SCI, có điều …”

“Có điều gì?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hai mắt nhìn về một chỗ cách đó không xa.

Chỉ thấy Trần Mật đã ra ngoài, tựa ở một bên xe hút thuốc, toàn thân toát ra vẻ nặng nề, lại pha chút uể oải.

“Có kẻ rất lợi hại đang truy sát cô ta.” Giọng của Bạch Diệp vang lên, “Các cậu muốn bảo vệ người an toàn có lẽ sẽ tốn không ít công sức.”.

“Lợi hại đến mức nào?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ..

“Ừm … Nói thế nào nhỉ, thuộc kiểu không phải con người.” Bạch Diệp cố gắng sắp xếp lại ngôn từ.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, trong đầu không hiểu sao chợt hiện lên hình ảnh thây khô mà Trình Mộc giả trang thành … Còn có đứa bé tập kích Trầm Bác xong mất tăm mất tích, cùng với thây khô quái dị biến mất trên bờ tường.

“Cô ấy nói có thể phối hợp điều tra, nhưng có một điều kiện.” Bạch Diệp nói..

“Điều kiện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi..

“Cô ấy nói, không thể để cho Trần Mật và Trần Du biết sự tồn tại của mình.” Bạch Diệp nói..

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu ở bên cạnh cũng nghe được, cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, rồi đồng thanh, “Vì sao?”

“Cô ấy nói như thế là tốt nhất.” Bạch Diệp trả lời..

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu, nhưng hiển nhiên, Tần Nghiên Phân có lẽ không biết rằng Triển Chiêu đã từ trong ký ức của Trần Mật tìm được bà ấy rồi.

“Vậy bọn tôi hiện tại quay về cảnh cục.” Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp nói chuyện xong thì cúp máy.

Xa xa, Trần Mật còn đang hút thuốc đờ ra, trong tay là laptop của Triển Chiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình chụp Tần Nghiên Phân.

Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu, “Làm sao bây giờ?”.

Triển Chiêu hỏi ngược lại Bạch Ngọc Đường, “Cậu thấy sao?”.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Cậu là nhà tâm lý học, cậu quyết định đi.”.

Triển Chiêu nhún vai, “Vấn đề tình cảm kiểu này vượt xa khỏi phạm trù tâm lý học rồi.”.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đi về phía Trần Mật.

Triển Chiêu ở một bên nhìn..

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường tới bên cạnh xe, nói nói vài câu gì đó với Trần Mật.

Trần Mật khẽ nhíu mày, dường như đang lo lắng gì đó, cuối cùng, hắn gật đầu..

Triển Chiêu lấy điện thoại di động ra, lách cách gõ rồi gửi đi một tin nhắn, sau đó cất trở về, híp mắt cười gian.

“Cậu cười cái kiểu này chắc là đùa dai thành công rồi hả?”.

Lúc này, Công Tôn xách theo một thùng dụng cụ đi ra.

Triển Chiêu liền hỏi, “Thi thể thế nào rồi anh? Xác định được ai chưa?”.

“Thi thể đó đã chết ít nhất 20 năm rồi.” Câu trả lời của Công Tôn ngoài dự liệu của Triển Chiêu.

“20 năm? Không phải nãy nói có 3 năm sao!” Triển Chiêu cảm thấy khó tin, “Vậy hẳn phải thối rữa hết chỉ còn mỗi xương thôi à?”

“Xử lý hong khô rất tốt.” Công Tôn nhún vai, “Kỳ thực không sử dụng chút thủ đoạn thì đúng là tra không ra, lần này là ý kiến chuyên môn của Hân Hân.”.

Triển Chiêu khẽ sửng sốt..

Lúc này, Mã Hân cầm một túi plastic đi tới, bên trong là một ít vải vóc đã mục rữa.

“Vì sao phán đoán thi thể đã chết từ 20 năm trước thế?” Triển Chiêu hỏi.

Mã Hân đưa cái túi trong tay cho Triển Chiêu, trả lời, “Trang phục kiểu này từ chất vải, phẩm vị hay phong cách thiết kế, đều là thứ mà chỉ có người từ 20 năm trước mới mặc thôi.”.

Triển Chiêu kinh ngạc..

“Còn nữa a.” Mã Hân lấy ra một túi khác đưa cho Triển Chiêu, “Anh xem tờ biên lai này, tìm được trong túi quần của thi thể đó.”.

Triển Chiêu nhìn thật kĩ, là một biên lai mua mắt kính, đơn vị mua là một đại học nào đó, phí dụng là 25 đồng, thời gian là … năm 1987.”.

Triển Chiêu nhíu mày, không phải vì con số thời gian quá mức xa xôi kia, mà là tên đơn vị thanh toán tiền … Đây là trường đại học năm đó Tần Nghiên Phân theo học, cũng chính là trường mà Trầm Bác dạy học hồi đó, vậy vị này là ai? Sinh viên hay giảng viên?.

“Người chết là nam, khoảng 45 tuổi.” Công Tôn nói tiếp.

“Vậy có thể là giảng viên.” Triển Chiêu nói, “Anh hai không phải mới ột cái máy quét hình khung xương ra được hình ảnh nguyên trạng sao? Kêu Tương Bình dùng hình đó so sánh với hình của nhân viên công chức ở trường này, sau đó tra xem có quan hệ gì với Trầm Bác không.”

Công Tôn gật đầu, “Anh cũng nghĩ thế, có điều cái máy đó cũng quá đáng ghét!”.

Triển Chiêu tò mò, “Sao thế a?”.

Công Tôn đẩy đẩy gọng kính, “Nó chỉ quét được xương thôi, không chịu quét người sống!”.

Triển Chiêu giật giật khóe miệng, hứng thú dã man của Công Tôn quả nhiên lại tái phát..

Lúc này, Triển Chiêu đến hiện trường nhìn thoáng qua, phân tích tâm lý của chủ nhân gian phòng một lát, rồi vội vã cùng Bạch Ngọc Đường trở lại cảnh cục.

Lúc mọi người về đến văn phòng SCI thì thấy Bạch Diệp và Mã Hán cùng Triệu Hổ đứng ở trước cửa nói chuyện phiếm, tình cảnh này nói thế nào nhỉ, ừm, có chút quái dị..

Bạch Ngọc Đường và mọi người ra khỏi thang máy, Bạch Diệp chỉ chỉ bên trong cánh cửa, “Cô ấy tới rồi, tôi đi trước.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, nói cáo biệt Bạch Diệp.

Bạch Diệp nhìn hai người một chút, không hiểu sao cảm thấy động tác vẫy tay tạm biệt mình của bọn nhóc trông rất thuận mắt … Rồi, Bạch Diệp lắc đầu, đi vào thang máy..

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, biểu tình của Bạch Diệp trước khi rời khỏi thật là khó hiểu nha.

“Mọi người nói chuyện gì mà vui vẻ dữ vậy?” Mã Hân hiếu kỳ đi tới hỏi Mã Hán và Triệu Hổ..

“Nga, Tiểu Mã ca hỏi thăm tình hình Eleven.” Triệu Hổ lanh mồm lanh miệng, “Anh thì hỏi xem bọn họ dạo này đang bận cái gì.”

“Eleven có liên lạc với bọn họ hả?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ..

“Có a.” Triệu Hổ chỉ chỉ vào Mã Hán đang mở một cái hộp ở trong phòng, “Eleven còn gửi thứ đó ở chỗ Bạch Diệp, nói là quà sinh nhật tặng cho Tiểu Mã ca.”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn nhanh nhanh đi gặp Tần Nghiên Phân, nhưng máu nhiều chuyện cũng trỗi dậy, Eleven tặng Tiểu Mã ca cái gì thế nhỉ?

Hai người nhìn nhìn một chút, chỉ thấy Mã Hán từ trong hộp lấy ra một sợi dây bằng đồng có treo lủng lẳng một viên đạn.

Mã Hán lắc lắc cái dây, khóe miệng khẽ nhếch.

Triệu Hổ bà tám, “Tiểu Mã ca, đó là đạn gì á?”.

Mã Hán trả lời, “Viên đạn này là từ rất lâu trước đây … Lâu lắm rồi.” Chỉ nói có thế, rồi đeo sợi dây vào cổ, thu hộp, tâm tình không tệ tiếp tục bận bịu việc của mình.

Mọi người vuốt cằm nhìn Mã Hán —— cảm giác, có cố sự a có cố sự!.

Bạch Ngọc Đường khẽ ho khan một tiếng, chọt a chọt Triển Chiêu, rồi chỉ vào cánh cửa đang khép hờ của phòng nghỉ cách đó không xa.

Triệu Hổ nói, “Vừa rồi Bạch Diệp đưa một dì đến.” Nói rồi, bĩu môi về phía tư liệu của Tần Nghiên Phân trong máy tính của Tương Bình —— chính là cô đó.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu..

Hai người đi tới, Triển Chiêu đưa tay đẩy nhẹ cửa ra, tình cảnh lúc này … có chút vi diệu..

Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, vô cùng gầy nhưng có khí chất, hơn nữa nét mặt rất tinh xảo, ngồi ở sô pha, Giẻ Lau đang tựa vào bà, hưởng thụ những cái vuốt ve.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, bộ dáng nhu thuận này của Giẻ Lau, là do có thể cảm giác được quan hệ huyết thống giữa bà ấy và Trần Mật sao?

Tần Nghiên Phân ngẩng đầu, nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường..

Hai người đi vào, Tần Nghiên Phân đưa tay chỉ chỉ cửa, “Có thể đóng vào không?”.

Ngoài cửa, tất cả mọi người đang xếp hàng dọc hai bên tường đồng loạt thở dài thất vọng..

Lúc này, chợt thấy Trần Mật đi tới trước cửa văn phòng SCI.

Tần Âu nhìn hắn, lại nhìn về cửa phòng nghỉ.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đi tới cửa, nhẹ nhàng đóng lại..

Mọi người lại đồng loạt nhìn sang Trần Mật.

Hắn vừa lúc thấy được cánh cửa phòng nghỉ đóng lại, nên không có vào, chỉ ngồi chờ trước cửa văn phòng.

Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày.

Triệu Hổ khẽ huých Mã Hán, “Sao lại như vậy a?”.

Bạch Trì cũng rất thắc mắc, “Mẹ sao lại không muốn gặp con của mình chứ?”.

“Chắc là có lý do.” Mã Hán nói..

Lạc Thiên thấy Trần Mật ngồi một mình ở cửa, đành hỏi, “Có cần ai đó đến an ủi hắn một chút?”.

Mọi người đây đó nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn Tần Âu, ý là —— có mỗi anh thân với người ta nhất thôi.

Tần Âu cũng có chút bất đắc dĩ, sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó, dáo dác nhìn xung quanh, rồi thắc mắc, “Từ Liệt đâu?”

Tất cả mọi người đơ ra, sau đó cùng nhau nhìn về cửa phòng nghỉ.

Tương Bình nói, “Lúc nãy hình như cậu ta nói đến phòng nghỉ ngủ một giấc.”.

Tất cả mọi người trừng mắt nhìn —— Từ Liệt vốn muốn ngủ trên sô pha, nhưng vừa nằm xuống thì bị Giẻ Lau khi dễ đuổi xuống, vì thế tức giận ôm gối vòng ra tấm nệm phía sau sô pha.

“Vì vậy …” Tất cả mọi người ăn ý quyết định không nên quấy rối giấc ngủ của người ta làm gì, tiếp tục bận việc của mình thôi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn người phụ nữ vô cùng bình thường ở trước mặt.

Bạch Ngọc Đường rót cho Tần Nghiên Phân một ly nước, rồi ngồi xuống cạnh Triển Chiêu, quyết định lần này chỉ ngồi nghe thôi, để Triển Chiêu nghiên cứu nội tâm của bà ấy là được rồi.

Triển Chiêu quan sát Tần Nghiên Phân một lúc, rồi hỏi, “Cô là mẹ ruột của Trần Mật và Trần Du?”.

Phía sau sô pha, Từ Liệt vốn đang ngủ, chậm rãi mở mắt..

“Đúng vậy.” Tần Nghiên Phân nhẹ nhàng gật đầu..

“Năm đó vì sao cô bỏ rơi hai anh em họ?” Giọng nói của Triển Chiêu rất nhu hòa, ngữ khí cũng bằng phẳng, hiển nhiên chỉ là đang tìm hiểu tình hình chứ không có ý trách cứ.

Tần Nghiên Phân trầm mặc một hồi, thấp giọng nói, “Lúc đầu là vì thân phận của cha chúng, bọn tôi không thể công khai quan hệ, cho nên lúc sinh bọn nhỏ xong …”.

Ở cửa phòng làm việc SCI, điện thoại của Trần Mật đột nhiên vang lên, hắn lấy ra nhìn, phát hiện là Từ Liệt gọi.

Đúng ra, với tâm tình của Trần Mật hiện tại hẳn sẽ chẳng buồn tiếp máy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại ấn nút nghe, song song đó, đầu dây bên kia không truyền đến giọng của Từ Liệt, mà là tiếng nói có chút nhỏ nhẹ, nhưng vô cùng rõ ràng của phụ nữ, “Vì thế lúc sinh thằng bé xong, tôi nói dối rằng con mình đã chết, còn nó là con của cha nó và Dư Phượng, sau đó giao ột người bạn nuôi nấng.”

“Vậy về sau thế nào? Vì sao vẫn không chịu nhận hai anh em họ?” Triển Chiêu thắc mắc.

“Ban đầu chỉ là muốn giấu diếm mọi người, chờ cha bọn trẻ rửa tay chậu vàng rồi sẽ về sống cùng nhau. Những năm này, lúc rảnh tôi vẫn tới thăm Tiểu Mật, nhưng mà Tiểu Du, tôi lại chưa từng đoái hoài đến, may mà còn có ông nội của con bé … Nói chung, tôi với cha bọn trẻ năm đó vừa ích kỷ, lại ấu trĩ… Chờ đến lúc bọn tôi muốn bù đắp, thì đã không còn kịp rồi.” Tần Nghiên Phân thở dài..

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không muốn nghe chuyện này lắm, cha mẹ vứt bỏ con cái là bi kịch thời nào cũng có rồi, chẳng có gì mới mẻ mà nghe, huống chi lại là người quen của mình.

Vì vậy, hai người thầm muốn chuyển đề tài sang vụ án lần này.

“Cô có phải là F không?” Triển Chiêu hỏi.

Tần Nghiên Phân cười cười, trả lời, “Phải, mà cũng không phải.”.

“Là sao a?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh.

“Tất cả tao ngộ của tôi, đều là vì F này.” Tần Nghiên Phân thở dài một tiếng, “Tất cả đều do cái hạng mục kia.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chăm chú nghe..

“Hơn 20 năm trước, khi tôi mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, có một ngày, giáo sư của tôi tìm tôi và một số sinh viên khác, cùng nhau nghiên cứu một hạng mục.” Tần Nghiên Phân nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Chúng tôi đào được một thứ, mở nó ra.”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lại hỏi, “Vật gì vậy?”.

Tần Nghiên Phân đột nhiên nở nụ cười, cười đến thê lương, “Hộp Pandora.”.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều khẽ nhíu mày..

“Cái hộp đó, cướp đi hạnh phúc của tất cả chúng tôi.” Tần Nghiên Phân thở dài, từ trong cái túi đặt một bên, lấy ra một cái hộp được bọc giấy, đặt lên bàn trước mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường..

Hai người ngẩn ra, đều nhìn chằm chằm vào nó.

Tần Nghiên Phân gật đầu, “Chính là nó.”.

Nói rồi, Tần Nghiên Phân mở lớp giấy bên ngoài, để lộ một cái hộp sắt đã gỉ sét loang lổ, hiển nhiên đã nhiều năm lắm rồi, mở ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn vào thứ trong hộp, đều ngây ngẩn cả người.

————-

*Hộp Pandora:

“Theo thần thoại Hy Lạp, nàng Pandora là người phụ nữ đầu tiên trên mặt đất. Nàng được ban cho sắc đẹp từ nữ thần Aphrodite, tài năng âm nhạc từ nam thần Apollo. Khi nàng xuống trần gian, các vị thần trên đỉnh Olympus đã tặng cho nàng một chiếc hộp với điều kiện là không được mở chiếc hộp đó ra. Pandora ngây thơ nhưng cũng đầy trí tò mò. Nàng đã mở chiếc hộp và tất cả những hạt giống xấu xa trong đó đã khiến bất hạnh ngập tràn khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh, …”

(Giải thích về hộp Pandora trong “Đàn bà bao giờ cũng đúng” – Di Li)

Bình luận

Truyện đang đọc