S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Phát hiện ra án kiện cùng Kiều Vĩ Minh có quan hệ, tâm tình mọi người trở nên rất phức tạp, không thể nói được đó là loại tâm tình gì, có chút vui vẻ, bởi vì hắn kỳ thực không hề ít điểm đáng ngờ, bất quá cũng có chút lo lắng, bởi vì sự góp mặt của hắn làm án kiện càng trở nên phức tạp hơn.

“Diễn đàn kia còn hoạt động không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tương Bình nhún nhún vai, “Hứa Trung đã bị kick rồi, nhưng tôi đã kiểm tra được những bài nói chuyện của hắn trên đó, phát hiện ra vài thứ rất thú vị đó.”

“Nga?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau rồi cùng đi tới bàn vi tính, thì thấy máy in đang loạt xoạt in những bài nói chuyện đó ra.. Triển Chiêu cầm tờ giấy lên nhìn qua, nhíu mày.

“Diễn đàn này đều là người xấu a.” Bạch Trì cũng cầm tấm giấy lên nhìn, rồi lập tức buông ra, “Hừ… Bụng toàn thứ xấu xa!”

“A…” Lạc Thiên cũng nhịn không được nở nụ cười, “Nhìn này, giết người phóng hỏa mà bọn họ xem là chuyện thường tình a.”

“Tra cái diễn đàn này cho tôi, xem có thêm manh mối gì không.” Bạch Ngọc Đường nói với Tương Bình.

“Rõ.” Tương Bình vừa xao bàn phím vừa trả lời, “Tôi vẫn đang làm đây.”

“Chúng ta mang thứ này đi hỏi Hứa Trung, xem có tra thêm được gì không đi.” Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, rồi cầm tờ giấy kia quay lưng đi lại phòng thẩm vấn. Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng thần thần bí bí của Triển Chiêu, biết con mèo này đã nghĩ ra gì đó rồi liền nhanh chân đi theo vào.

Triển Chiêu đem tờ giấy đặt ở trước mặt, vừa nhìn vừa cười.

Hứa Trung ban đầu vô cùng buồn bực khi thấy Triển Chiêu cứ ngồi đó cười cười, Triển Chiêu sau đó cầm tờ giấy lên vừa đọc vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch a, cậu nếu thấy một đứa bé rơi xuống nước thì cậu sẽ làm sao?”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Tất nhiên là cứu nó a.”

“Cậu đoán xem những người này nói gì?” Triển Chiêu cười cười hỏi.

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận lấy.

“Cậu xem chỗ này.” Triển Chiêu chỉ vào vài đoạn bình luận, “Một người nói, mặc kệ thôi, tôi rất lười cứu, thích nhìn nó chết đuối hơn. Người khác nói, ném cho nó tảng đá. Lại có người nói, cứ đứng đó chờ cho nó chết dần thôi… Cái này càng thú vị hơn, đứng chờ nó chìm hẳn rồi gọi điện cho cha mẹ, sau đó nhìn vẻ mặt thống khổ của bọn họ.”

Bạch Ngọc Đường đọc xong cười không nổi.

Triển Chiêu nhìn lại tờ giấy vài lần rồi cười nhạt, “Tôi thấy cái đám Trời Sinh Người Xấu này thật ra chỉ là một đám nhát gan đang cố biện minh ình.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng là toàn thể loại hèn nhát”.

Triển Chiêu đem những đoạn chuyện phiếm này ném tới trước mặt Hứa Trung, vô cùng nhẫn tâm cười nhạo hắn, “Các ngươi cũng quá ngu xuẩn rồi, đúng là nạn nhân của chứng hoang tưởng cực độ, đã nhát gan không dám thực hiện nghĩa vụ với xã hội thì thôi đi, đừng mượn cớ này nọ, cái gì mà Trời Sinh Người Xấu, có bản lĩnh thì hãy làm như Hitler đi, đừng trốn ở một xó làm loạn rồi cứ tưởng mình là ma vương tái thế.”

Bạch Ngọc Đường nhịn cười, thầm nghĩ đừng thấy Công Tôn kia cay nghiệt là thế, Triển Chiêu đây mà đã bực lên thì cũng đanh đá chẳng kém Công Tôn đâu, aiz miệng lưỡi này ….

Nhìn qua Hứa Trung, sắc mặt đã ửng đỏ, hiển nhiên là đang áp chế cơn phẫn nộ.

Triển Chiêu thấy đâm chọt chưa đủ đô, liền chuẩn bị đâm tiếp cú tiếp theo. Anh đưa tay chỉ chỉ đống văn kiện trên bàn rồi nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, cậu biết không, những người suốt ngày ra rả đống từ ngữ bại hoại này, rõ ràng là những kẻ vô dụng, không có dũng khí, còn dám nói rằng trời sinh không giống người bình thường, kỳ thực là do không có cách nào hòa nhập với xã hội hiện tại. Những kẻ này hầu hết đều có sự nghiệp thất bại, cuộc sống khó khăn, theo tôi thấy, bọn họ còn không bằng một đám học sinh trung học suốt ngày chìm đắm trong game online mà hoàn toàn quên sạch những giá trị tốt đẹp của cuộc sống đời thường.”

“Ngươi không có quyền nói như vậy!” Cơn tức giận của Hứa Trung không thể kìm nén được nữa, “Các người tưởng cứ suy nghĩ theo lối truyền thống đó thì đúng sao? Đảng Quốc xã của Hitler năm đó đã làm cho hệ tư tưởng của chúng ta ngày một phát triển đó! Thế giới này bình đẳng, có người tốt tất có người xấu, dựa vào cái gì mà kỳ thị chúng ta!”

Triển Chiêu thấy buồn cười, liếc Ngọc Đường, “Thế giới bình đẳng mà được giải thích theo cách này à? Thúi thật! Vậy cậu lấy người làm gì, lấy heo không phải cũng thế sao, vì có những kẻ như thế này,nên mới có gian thi (1), biến thái cũng càng ngày càng nhiều!”

“Này chỉ là một loại hành vi!” Hứa Trung cãi cố, “Bản thân con người vốn vô tội! Đều là do trời sinh …”

“Trời sinh cái gì?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng liếc hắn một cái, “Im ngay cái mớ ngụy biện của anh đi, ai trời sinh cũng muốn giàu không muốn nghèo, mỗi người đều đi ăn cướp sao? Ai vừa nhìn thấy có kẻ không vừa mắt, thì đều có thể giết người? Này cũng quá nực cười đi.”

“Tôi… Các người không cho phép.” Hứa Trung nổi giận đùng đùng, “Tôi nói cho các người biết, thế giới này đang từ từ cải biến, cho nên ngày càng nhiều người nhận ra thật ra mình là người trời sinh ra đã xấu.”

Triển Chiêu cười nhạt, “Thật không, vậy chuyện anh muốn đi bắt cóc thì sao? Cũng là do Trời Sinh Người Xấu này dạy đúng không? Xem ra đám người các anh không thể nào sống có ích hơn được, anh xem, kết cục cuối cùng của anh không phải là ngồi tù mọt gông sao?”

“Không… Không liên quan đến bọn họ, phương pháp của bọn họ một điểm cũng không sai!” Hứa Trung hung tợn nói, “Nếu không phải vận khí tôi không tốt, các người căn bản là không có cách nào phát hiện ra!”

“A.” Triển Chiêu lắc đầu cười, “Vận khí của anh không tốt à? Theo tôi thấy vận khí của anh tốt lắm rồi đấy.” Nói xong thu hồi tư liệu, cùng Bạch Ngọc Đường đứng lên rời khỏi phòng thẩm vấn.

“Xem ra chính là cái diễn đàn kia xui khiến hắn.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói.

“Ừ.” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Chủ mưu phía sau rất có thể là ở ngay trong diễn đàn này, đợi Tương Bình tra ra được các cuộc nói chuyện khác trong đó xem có liên quan đến những người chết khác hay không… Nói không chừng đó là một đầu mối lớn.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu nghĩ có lý, hai người về tới phòng làm việc liền nói Tương Bình bắt đầu tra đầu mối.

Tương Bình đã in ra thật nhiều văn kiện, những người khác đều đang ở bên trong kiểm tra.

“Đội trưởng, vài vụ chết người do tai nạn hình như cùng diễn đàn này có quan hệ a” Mã Hán cầm lên một xấp văn kiện.

“Đúng vậy.” Triệu Hổ cũng vừa xem vừa nói, “Cái án giết người ngụy trang bằng tai nạn xe cộ này cũng mới diễn ra không lâu, cách thức này cùng những mánh khóe trên diễn đàn kia khá giống nhau a.”

“Đúng a.” Bạch Trì nhớ rất kỹ án tử này, “Một đôi vợ chồng đều đã chết, kết luận là sự cố ngoài ý muốn.”

“Xem ra cần phải vào diễn đàn này nghiên cứu một chút.” Bạch Ngọc Đường nói với Tương Bình, “Cậu tìm cách tham gia diễn đàn đó đi, coi chừng câu được cá lớn đó.”

“Được.” Tương Bình tìm tư liệu xong liền quyết định trà trộn vào trong diễn đàn nọ.

Mọi người vất vả cả buổi chiều mới tập trung được dữ liệu, sau khi kết luận xong thì, đại đa số những vụ chết người ngoài ý muốn đều có liên quan đến trang web này.

“Quả nhiên có quỷ a.” Bạch Ngọc Đường cầm kết quả điều tra nhìn đi nhìn lại.

“Trước Ngải Hổ đã từng nói số người tự sát trong tháng này đột ngột tăng cao, Tiểu Bạch, có muốn tra một chút không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, gọi Vương Triều cùng Trương Long đến chỗ Ngải Hổ xin ít tư liệu.

Sau đó, tất cả mọi người đều vội vã đi làm nhiệm vụ.

Sắp đến giờ tan tầm, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên, Bạch Ngọc Đường lấy ra nhìn thì thấy trên màn hình một chữ “Mẹ” thật to lắc qua lắc lại, Bạch Ngọc Đường xém nữa quên mất đêm nay mình còn một nhiệm vụ vô cùng trọng đại, liền nhanh chân chạy ra ngoài cửa tiếp điện thoại, “Mẹ…”

“A …” Bạch Ngọc Đường còn chưa nói xong, điện thoại đã bị một cánh tay của ai đó vươn ra cướp mất.

Triển Chiêu hiếu kỳ đi theo thì thấy Bạch Cẩm Đường không biết đã đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường từ lúc nào, đang cầm trong tay điện thoại của anh, “Mẹ.”

Đầu dây bên kia dội đến âm thanh ngọt như đường của Bạch ma ma, “A, Cẩm Đường nha, muốn mẹ buồn chết à, Ngọc Đường đã nói với con chưa, đêm nay dẫn Công Tôn về nhà ăn cơm nha.”

“Vâng.” Bạch Cẩm Đường gật đầu.

“Vậy các con khi nào trở về a? Bảo Trì Trì tới luôn nha, còn có Dương Dương nữa, nói là bà rất nhớ nhóc, gọi nhóc ấy tới ăn.” Bạch Cẩm Đường nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút, “Mấy giờ?”

Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ, “Nửa tiếng nữa.”

Bạch Cẩm Đường trả lời Bạch ma ma, “Nửa tiếng nữa con về.”

Bạch ma ma cười nói, “Mẹ làm toàn món con thích đó, nhớ đến sớm một chút nha, moazzzzz

…”

Bạch Cẩm Đường có chút bất lực đem điện thoại trả lại cho Bạch Ngọc Đường, “Anh đi lấy xe, chờ ở dưới lầu.” Nói rồi quay lưng đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhịn không được hiếu kỳ hỏi,”Anh hai, mỗi lần mẹ gọi điện cho anh đều làm điệu bộ đó sao?”

Trên mặt Bạch Cẩm Đường thoáng có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn hai người, “Không làm thế với hai đứa à?”

Hai người cùng nhau lắc đầu, Bạch Cẩm Đường sắc mặt khẽ đổi, xoay người xuống lầu.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, cậu được nhặt về phải không? Mẹ cậu rõ ràng thương anh hai hơn!”

Bạch Ngọc Đường vươn tay bóp gáy Triển Chiêu dúi vào lòng mình, “Mèo thối!”

“A nha!” …

Nửa giờ sau, mọi người tập hợp ở dưới lầu.

Vốn muốn mang cả Trì Trì theo, nhưng Bạch Trì sợ đến mức cùng Triệu Trinh bỏ trốn, muốn mang Dương Dương theo, nhưng Dương Dương đang cùng Hân tỷ tỷ ăn tối, cuối cùng, chỉ có mỗi Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn.

Trên đường trở về nhà, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vô cùng hồi hộp, thế nhưng Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường lại tỏ ra rất bình thường, một điểm cũng không để ý.

Xe chạy tới dưới lầu, mọi người xuống xe, Bạch Ngọc Đường lo khóa xe lại, Triển Chiêu túm lấy tay áo anh, “Tiểu Bạch, cậu xem Công Tôn mang theo gì thế?”

Bạch Ngọc Đường cũng tò mò liền xoay mặt lại nhìn, thì thấy Công Tôn xách trên tay một cái túi thật lớn, không biết bên trong là những thứ gì nữa.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn một chút, “Cha … Có thể nhét cả cỗ thi thể vào ấy chứ.”

Triển Chiêu liếc sang, Bạch Ngọc Đường thở dài vươn tay ôm vai Triển Chiêu, “Ai… Sợ cái gì, ký lai chi tắc an chi (2), bọn họ mà đã động tay động chân thì làm thế nào được? Không phải còn có ba cậu sao, còn có hai bà mẹ, không có việc gì đâu.”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Thật ra tôi nghĩ Công Tôn kinh nghiệm phong phú, nói không chừng sẽ có tuyệt chiêu gì đó.”

Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt, “Hảo mong chờ a.”

Sau đó mọi người lên lầu, chuông cửa vừa kêu lên một tiếng đã có người ra mở cửa, Bạch Cẩm Đường đứng ở phía trước, cửa vừa mở liền có một bóng người lao ra ôm lấy Bạch Cẩm Đường, hôn chụt lên má anh một cái, “Cẩm Đường, con cuối cùng cũng về, ẹ thơm miếng nào!”

Mọi người chưa kịp hoàn hồn đã thấy trên má Bạch Cẩm Đường xuất hiện một dấu son môi, vị tỷ tỷ trẻ tuổi đứng trước mặt kia chính là mẹ của bọn họ …

Triển Chiêu nheo mắt nhìn một lúc lâu, rồi xoay mặt liếc Ngọc Đường, nghiêm túc nói, “Cậu được nhặt về chắc rồi!”

Bạch Ngọc Đường bất lực.

“Công Tôn!” Bạch ma ma đi tới kéo Công Tôn đến gần, “Lại đây ngồi nào.”

Công Tôn rất lễ phép trưng ra một nụ cười mê người, “Bác gái nhìn thật trẻ.”

“Ai nha… Sao lại là bác gái, gọi mẹ nghe chưa.” Bạch ma ma được Công Tôn gãi đúng chỗ ngứa, vươn tay vỗ vỗ Bạch Cẩm Đường, “Con biết không, mẹ con khi còn trẻ thích nhất chính là kiểu người nhã nhặn lịch sự thế này đó, hận nhất là kiểu của ba ba con, vừa cộc lốc vừa khô khan!” Vừa nói vừa kéo mọi người vào trong đã thấy Bạch Duẫn Văn cùng Triển Khải Thiên đang ngồi trên sô pha, Triển ma ma như trước đang ở trong bếp hỗ trợ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn chào hỏi xong liền nhanh chóng vọt vào trong bếp.

“Mẹ, tình hình thế nào?” Triển Chiêu hỏi mẹ mình.

Triển ma ma nhướn nhướn mày, “suỵt” một tiếng với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đừng làm phiền.” Vừa nói vừa đưa ỗi người một phần cơm, “Bưng ra ngoài đi.”

Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn đứng ở trước mặt Bạch Duẫn Văn cùng Triển Khải Thiên, Triển Khải Thiên cười, “Cẩm Đường.”

“Chú Triển.” Bạch Cẩm Đường chào, rồi quay qua nhìn lão ba của mình, gọi một tiếng, “Ba.”

“Ừ.” Bạch Duẫn Văn gật đầu.

Triển Khải Thiên đứng lên đi tới cạnh Bạch Cẩm Đường cùng anh hàn huyên vài câu, sô pha bên này chỉ còn lại hai người, Công Tôn cùng Bạch Duẫn Văn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ở trước cửa phòng bếp, tay bưng tô cơm vừa ăn vừa nhìn.

Bạch Duẫn Văn ngẩng đầu nhìn Công Tôn, Công Tôn rất bình tĩnh cười với ông rồi chào một tiếng “Bác trai.”

Bạch Duẫn Văn gật đầu, trên dưới quan sát Công Tôn một chút rồi nói, “Ngồi đi.”

Công Tôn thoải mái ngồi xuống bên cạnh Bạch Duẫn Văn, không đợi Bạch Duẫn Văn mở miệng đã từ trong túi xách ra một cái hộp đưa cho Bạch Duẫn Văn, “Cháu và Cẩm Đường chuẩn bị chút lễ vật, không biết bác có thích không.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— lễ vật? Đi tuần trăng mật mang về sao?

Bạch Duẫn Văn tiếp nhận nhìn qua, thì thấy đó là một chai rượu vang Étiquette 50 năm (3), Bạch Duẫn Văn nhìn chai rượu một chút, giãn giãn chân mày, phun một câu, “Cảm ơn.”

=o=… Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— họ Công Tôn đâm trúng chỗ ngứa của Bạch lão gia rồi! Đã là rượu vang, còn là loại lão ba mình thích nhất.

Bạch Duẫn Văn vừa buông bình rượu ra, Công Tôn lại đưa qua một cái hộp gì đó. Bạch Duẫn Văn giật mình, nhận lấy rồi mở ra nhìn thì thấy đó là một hộp xì gà Cu Ba COHIBA (4). Bạch Duẫn Văn nhướn nhướn đôi mày, trên mặt bất giác xuất hiện môt nụ cười, gật đầu, “Ừ.”

=o=, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau,chọc trúng lần hai rồi, Bạch ba ba đã bắt đầu dao động.

Buông xì gà, Công Tôn lại lấy từ trong túi ra… là gậy đánh Golf …

Bạch Duẫn Văn nhận lấy, mỉm cười gật đầu, sau đó, hai người từ rượu vang tới xì gà, từ xì gà tới gậy đánh golf, rồi từ gậy đánh golf tới cần câu cá… Sau còn hẹn nhau đi câu, cuối cùng, Bạch Duẫn Văn phán, “Sao lại là bác trai? Gọi ba đi!”

Công Tôn cười kêu một tiếng, “Ba~.”

=o=… Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường há to miệng… Lợi hại a, Công Tôn trong vòng nửa giờ đã hạ gục Bạch lão gia nổi tiếng bảo thủ nhất cảnh cục! Đương nhiên, chi tiền mua lễ vật này nọ khẳng định là Bạch Cẩm đường a.

Trầm mặc một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, ba cậu thích gì?”

Triển Chiêu vừa há mồm, chưa kịp nói thì Triển ma ma từ phía sau đã vươn tay kéo Bạch Ngọc Đường qua một chỗ nói, “Ngọc Đường, ta nói cho con!”

Triển Chiêu đen mặt.

Sau đó, Công Tôn còn tặng Bạch ma ma lễ vật mà bà rất thích, hai người trò chuyện với nhau thật vui, nói theo cách của Bạch ma ma chính là, nếu như bà trở lại tuổi ba mươi, chắc chắn sẽ đá Bạch ba ba mà chạy theo Công Tôn…

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa ăn cơm vừa lắc đầu thở dài, dù sao cũng phải mà nói, hữu kinh vô hiểm (5), Công Tôn vượt qua cửa ải quá thuận lợi a!

(1) Gian thi: xxoo với xác chết

(2) Ký lai chi tắc an chi: mọi chuyện đến rồi hẵng lo

(3) Rượu vang Étiquette 50 năm: rượu vang cộp mác 50 năm

Étiquette không phải là tên chai rượu, Étiquette có nghĩa là “nhãn rượu”, một chai rượu vang Pháp thường có 2 chiếc nhãn: 1 chiếc nhãn rượu chính “Étiquette” ở phía trước và một chiếc nhãn rượu phụ “Contre-étiquette” thường dán ở phía sau chai rượu.

(4) Xì gà CuBa COHIBA: khoảng 136 USD/điếu

(5) Hữu kinh vô hiểm: đe dọa nhưng không nguy hiểm

Bình luận

Truyện đang đọc