S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Trong gian phòng hắc ám, chiếc đồng hồ trên tường tích ta tích tắc từng tiếng một, trên trần chỉ độc một cái đèn vàng đung đưa, nói đúng ra, là một sợi dây điện được thòng xuống nối với cái bóng đèn 25W, mặc dù mờ ảo nhưng cũng có thể thấy được tình huống xung quanh.

Lưu Phương bị trói chặt trên ghế, giương mắt nhìn người đang đứng trước mặt.

“Anh là ai?” Lưu Phương hơi hoảng hốt, con người quái dị trước mắt này vừa rồi không biết đã chích cho anh cái gì mà hiện tại toàn thân vô lực, tay chân bị trói nghiến, người nọ trên tay còn có súng.

“Anh yêu em.” Đang đứng trước mặt Lưu Phương chính là Kiều Vĩ Minh, y cầm trong tay một cái bọc nhỏ, nhìn chằm chằm Lưu Phương rồi mỉm cười.

“Nói thật tôi không nhận ra anh, có phải anh nhận nhầm người rồi không?” Lưu Phương khó nhọc nói, trong ngực có chút khó thở, chắc là bệnh hen suyễn lại tái phát, trong này không khí quá loãng.

Kiều Vĩ Minh lại cười cười, “Anh cũng không còn nhiều thời gian”, vừa nói vừa lôi thứ gì đó ở trong bao ra, là một cái ống tiêm, còn có một bình thuốc nhỏ.

Lưu Phương lắc đầu, “Anh muốn làm gì? Tôi không cần mấy thứ này.”

“Đừng sợ, không có hại đâu.” Kiều Vĩ Minh an ủi hắn, “Đây chỉ là công cụ để khơi thông thôi.”

“Khơi thông?” Lưu Phương nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Để chúng ta chung sống đã, rồi từ từ anh sẽ giải thích với em.” Kiều Vĩ Minh mỉm cười.

“Chung sống?” Lưu Phương có chút bất lực, “Ở chỗ này? Đây là đâu? Quá thiếu không khí.”

“Một lát nữa em sẽ quen thôi.” Vừa nói vừa đem ống tiêm cắm vào bình thuốc, sau đó hút thứ thuốc trong bình lên rồi tỉ mỉ búng búng ống tiêm, còn không quên ngẩng đầu mỉm cười với Lưu Phương, “Chúng ta còn nhiều chuyện để nói lắm, nhưng hiện tại còn kha khá việc phải làm... Để anh tiến nhập vào đầu em rồi... Sau đó, chúng ta sẽ vĩnh viễn không rời xa nữa!”

“Tâm thần!” Lưu Phương có chút choáng váng mà mắng to, “Anh bị biến thái sao? Tôi căn bản không nhận ra anh!”

“Anh đã giết chết những kẻ đã làm tổn thương em!” Kiều Vĩ Minh mỉm cười.

“Cái gì?” Lưu Phương khó hiểu ngẩng đầu nhìn y.

“Vương Hữu Nghị, Chương Hàn, Ngô Tiễn Lương, còn có Hứa Trung... À, Hứa Trung xém chết thôi, nhưng đừng lo, rồi từ từ anh sẽ vào ngục giam giết chết hắn, chỉ cần làm tổn thương em, anh sẽ không bao giờ buông tha!”

“Vì... Vì sao, đến tột cùng anh là ai?” Lưu Phương đau đầu, Kiều Vĩ Minh nhìn thấy liền hôm nhẹ lên trán hắn, “Người mà sắp tới sẽ chiếm lấy toàn bộ thế giới của em, cùng em chia sẻ phân nửa mạng sống... cũng là người yêu em nhất trên thế gian này.”

“A...” Lưu Phương cười đến sầu thảm, “Trên đời này người yêu tôi nhất cũng là người tôi yêu nhất đã chết hơn chục năm trước rồi.”

“Em sẽ quên cậu ta thôi!” Kiều Vĩ Minh cười nhạt, đưa ống tiêm lại gần tay áo của Lưu Phương...

“Tôi không muốn, tránh ra...” Lưu Phương kịch liệt phản đối, “Tôi chết cũng không muốn quên cậu ấy!”

Kiều Vĩ Minh nắm lấy tay Lưu Phương cố định lại, đang muốn cắm ống tiêm vào thì đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu “Rầm” một tiếng, một đạo tia sáng bắn vào, Lưu Phương cùng Kiều Vĩ Minh đều vì thay đổi ánh sáng đột ngột mà lóa mắt.

Đúng lúc đó có người từ trên nhảy xuống, rồi nghe có người quát lên, “Kiều Vĩ Minh! Buông kim tiêm lùi ra phía sau!”

Kiều Vĩ Minh chỉ kịp nhìn thấy trong đám người nhảy xuống có một người toàn thân bạch y... chính là Bạch Ngọc Đường, y mặc kệ bọn họ, tiếp tục đưa kim tiêm lại gần da thịt Lưu Phương, đột nhiên bị một người đứng gần nhất nhào qua đè sang một bên.

Người vừa hành động chính là Lạc Thiên, Lạc Thiên áp y xuống đất, thấy y còn vùng vẫy muốn đứng lên liền thụi ột quyền... Khí lực Lạc Thiên vốn đã hơn người, Kiều Vĩ Minh trong nháy mắt như bay mất bảy phần hồn, Mã Hán lao tới đoạt súng trong tay Kiều Vĩ Minh, Công Tôn vừa nhảy xuống tới nơi đã chạy lại nhặt ống tiêm dưới đất lên, cẩn cẩn dực dực bỏ vào trong túi rồi quay qua nói với Lạc Thiên, “Đánh hay lắm!”

“Lưu Phương, không có việc gì chứ?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi qua tháo dây trói cho Lưu Phương.

Hơi thở của Lưu Phương đột nhiên trở nên gấp gáp.

“Anh ta hình như không ổn!” Triển Chiêu cả kinh.

“Là bệnh hen, nơi này dưới lòng đất, không khí loãng quá!” Công Tôn nhanh chân chạy tới nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Trong túi hắn có thuốc gì không?”

Bạch Ngọc Đường sờ soạng một hồi rồi từ trong túi của Lưu Phương lấy ra một ống thở, liền lập tức nhét vào miệng hắn.

“A... A...” Lưu Phương vì bị thiếu dưỡng khí quá lâu ý thức đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, “Tôi không muốn quên...”

Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn thấp giọng an ủi, “Yên tâm đi, anh sẽ không quên đâu.”

Sau đó, mọi người khiêng Lưu Phương ra ngoài, trực tiếp đưa anh ta vào bệnh viện, Kiều Vĩ Minh cũng được Lạc Thiên hộ tống ra, Bạch Ngọc Đường chờ tất cả mọi người lên rồi mới leo lên sau cùng.

Từ trong gian phòng kín mít tối tăm kia chui ra, không ngờ là lên được cái chuồng chó ngay trong sân nhà Kiều Vĩ Minh, trên mặt đất có một phiến đá, có thể di chuyển được.

“Tiểu Bạch, sao cậu biết trong chuồng cho nhà hắn có tầng hầm a?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.

Bạch Ngọc Đường cười cười, đưa mắt nhìn mấy con chó đang bị Triệu Hổ nắm đầu, “Còn nhớ cái hôm chúng ta quan sát nhà Kiều Vĩ Minh suốt đêm?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.

“Tôi phát hiện cửa chuồng chó này hình như vẫn đóng ” Bạch Ngọc Đường nói, “Người bình thường nuôi chó lớn trong nhà đều có chuồng riêng cả, nếu như muốn thả rông thì mở cửa chuồng ra, chờ nó đi vào thì khóa lại, nhưng khi chúng ta tới đây lần đầu, Kiều Vĩ Minh đặc biệt đi ra đem cửa chuồng chó khóa lại, sau đó xích chó ở chỗ khác. Sau đó là lần chúng ta giám thị y suốt đêm, cửa chuồng chó vẫn đóng, mấy con chó này đều nằm ngủ bên ngoài. Mặt khác, tô đồ ăn của chó cũng đặt ở bên ngoài, bên trong chuồng một tấm thảm lót cũng không có nhưng lại có không ít dấu chân người.”

“Đi a Tiểu Bạch.” Triển Chiêu vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Lợi hại nha!”

Bạch Ngọc Đường nhếch môi cười, “Biết vì sao phát hiện ra không?”

Triển Chiêu nhún vai lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Còn nhớ lúc trước trên đường đi học cậu nhặt về một bầy cún ở ven đường không?”

“Nhớ.” Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Cả thảy là tám con.”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Đúng vậy, rõ ràng là cậu nhặt chứ không phải tôi, rốt cuộc lão ba tôi phải đưa tôi cùng bầy cún về nhờ một gia đình ở ngoài quê nuôi”. Suy nghĩ một chút, lại cúi người xuống thấp giọng nói, “Nói cho cậu biết một chuyện bí mật!”

“Ừ?.” Triển Chiêu gật đầu.

“Hai lão ba đều rất thích nuôi chó, bọn họ có nhờ một người bạn nào đó ở ngoài quê nuôi một con Mastiff Tây Tạng to như con gấu nhỏ á.”

“Thực sự?” Triển Chiêu giật mình, “Sao tôi lại không biết?”

Bạch Ngọc Đường bất lực lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Bởi vì cậu là mèo a!”...

Triển Chiêu nheo mắt, vươn móng vuốt ra muốn cào người!

“Khụ khụ.” Công Tôn bên cạnh ho khan một tiếng cắt đứt hai người, “Mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi nhỉ?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, gật gật đầu rồi gọi mọi người lên xe, cùng nhau chạy tới bệnh viện.

Tình hình của Lưu Phương đã ổn định hơn nhiều, anh ta hiện đang nằm trên giường bệnh, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gõ cửa, Lưu Phương thu hồi đường nhìn thì thấy Triển Chiêu đang cầm một hộp giấy nhỏ đi vào.

Triển Chiêu đặt hộp giấy xuống cạnh Lưu Phương, Lưu Phương cúi đầu nhìn thì thấy bên trong hộp có một lớp thảm nhung mềm màu trắng, Lilya với cái bụng được băng kín nằm ở bên trong, lúc này đang ngẩng đầu, vô cùng thân thiết mà gọi chủ, “Meo meo...”

“Lilya!” Lưu Phương vừa mừng vừa sợ, đưa tay cẩn cẩn dực dực bế nàng ra ngoài, ôm lấy trước ngực rồi nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông.

Lilya đúng là rất tưởng niệm Lưu Phương, liên tục cọ cọ vào tay hắn làm nũng.

Những thành viên khác của SCI đều đứng ngoài cửa vì bác sĩ dặn không được vào quá nhiều người, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Lưu Phương.

“Nói chuyện một chút.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Bắt đầu từ đâu?” Lưu Phương hỏi.

“Anh thấy nói từ đâu cho chúng tôi hiểu rõ … ” Triển Chiêu nhìn hắn nói, “… thì nói từ đó.”

Lưu Phương ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu lại nhìn Bạch Ngọc Đường rồi cười nhẹ, “Hai ngươi là tình nhân sao?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau rồi thoải mái gật đầu.

“Hai ngươi rất xứng đôi.” Lưu Phương nhàn nhạt nói, “Quan hệ giữa tôi cùng Kiến Tiên cũng rất tốt, chúng tôi vẫn nghĩ rằng đi học đại học rồi, rời xa gia đình, thì sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, nhưng thực tế không phải vậy...”

Bạch Ngọc Đường cười cười, “Người trong trường nhìn ngó các anh càng nhiều, cho dù là một chút hành động bình thường cũng bị rất nhiều người cười nhạo, vì đã phát hiện ra chuyện của các anh, phải không? Sau đó một đồn mười, mười đồn trăm, rồi trở nên thái quá.”

Lưu Phương có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó nở nụ cười lắc lắc đầu, “Đã nhiều năm thế rồi mà trường học cũng không thay đổi gì a.”

Triển Chiêu ở bên cạnh mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Đơn giản mà nói, Kiến Tiên bị nhốt trong WC, nên lúc hỏa hoạn không thể chạy được, tôi chạy vào cứu cậu ấy, dù đã cố hết sức nhưng cậu ấy vẫn bị thương rất nặng.” Lưu Phương hiện tại kể về chuyện cũ tựa hồ đã bình tĩnh đi nhiều, nhưng vẫn còn phảng phất nét đau thương, “Lúc đầu, Kiến Tiên luôn nói cậu ấy muốn ngồi dậy, cậu ấy muốn báo thù.”

“Báo thù?” Triển Chiêu hỏi.

Lưu Phương gật đầu, “Từ hôm hỏa hoạn đó Kiến Tiên đã thay đổi, không còn là một người ôn hòa lương thiện như trước nữa. Bất quá cũng không thể trách cậu ấy, đúng không?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều trầm mặc không nói, chờ hắn tiếp tục kể chuyện.

“Sau đó, đến một ngày, cậu ấy rốt cục chống đỡ không nổi nữa, vết thương bị nhiễm trùng rồi chết.” Lưu Phương thản nhiên nói, “Cha mẹ cậu ấy mất sớm, cậu ấy ở cùng với họ hàng, nhưng họ cũng không quan tâm đến cậu ấy lắm, nên hậu sự của cậu ấy đều là tôi lo. Hồi đó tôi hỏi người ở nghĩa trang, làm thế nào để hợp táng mà người kia còn chưa có chết. Bọn họ mới nói cho tôi biết, có thể mua ngôi mộ bên cạnh, khắc sẵn tên lên bia, chờ khi nào chết thì đem hũ tro tới chôn vào là được. Tôi liền mua khối mộ song bia đó.”

“Anh không nghĩ tới chuyện báo thù sao?” Triển Chiêu hỏi.

Lưu Phương suy nghĩ một chút, “Tôi cũng không biết, tâm tình rất phức tạp, chỉ là ngày qua ngày, tưởng niệm càng sâu, thù hận lại càng mờ nhạt. Tôi không đến trường nữa mà vừa đi học chụp ảnh vừa đi du lịch xung quanh, khi mệt mỏi thì đến mộ của cậu ấy ngồi một lát, cứ như vậy qua ba năm thì tôi gặp được một người.”

“Ách đại thúc?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vương Nhất Minh?”

“Khi đó tôi bị tiếng khóc khàn khàn của anh ta thu hút.” Lưu Phương nói, “Sau đó tôi đoán, có thể tôi đã chứng kiến những ngày cuối cùng của Kiến Tiên, thấy được sự dày vò thống khổ của cậu ấy, vì thế tôi luôn nghĩ cái chết đối với cậu ấy là sự giải thoát tốt nhất nên tôi mới không thương tâm cho lắm. Còn người kia, rõ ràng là anh ta đột nhiên bị mất đi người yêu dấu nhất, nên mới khổ sở đến như vậy.”

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Hai người nói chuyện phiếm?”

“Phải.” Lưu Phương gật đầu, “Mới vừa nói chuyện, chúng tôi cũng giật mình, không ngờ anh ta là giảng viên của trường đại học sư phạm, hơn nữa chúng tôi còn gặp phải tình huống giống nhau như vậy... Anh ta nói, đường dẫn gas của anh ta không phải bị hỏng, mà là đã được người động tay động chân.”

“Bị động tay động chân?” Bạch Ngọc Đường giật mình, “Là Hà Khải?”

“Anh ta cũng nói qua cái tên này, nghe nói anh ta trước đây là giáo huấn qua nam sinh này, sau đó cậu ta ghi hận trong lòng, liền theo dõi anh ta, rồi phát hiện ra một bí mật. Vương Nhất Minh lúc đó đang cùng một nam sinh tên Lý Cần hẹn hò, nam sinh này là sinh viên của trường khác, nhân viên chuyển phát chỉ là việc ngoài giờ thôi.” Lưu Phương nhớ lại, “Nghe nói ngày đó Hà Khải cố ý đến phòng của Vương Nhất Minh, đem ống dẫn gas kia nới lỏng ra, rồi ở bên ngoài chờ đến lúc Lý Cần trở về tưởng rằng khí than bị rò rỉ, hoặc là Vương Nhất Minh đã tự sát vân vân.. để xem náo nhiệt, không ngờ lại gây ra thảm kịch như vậy.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hành động của nam sinh này đúng là khiến người ta không nói được lời nào.”

“Tôi cũng kể cho anh ta nghe chuyện của tôi.” Lưu Phương kể, “Anh ta liền hỏi lại rất kĩ một vài tình huống, còn kêu tôi đưa cho giấy tờ tùy thân của Kiến Tiên.”

“Anh không hỏi hắn dùng là gì mà đã đưa cho hắn?” Triển Chiêu hỏi, “Hay anh cũng biết hắn dùng chúng để báo thù?”

Lưu Phương lắc đầu, “Tôi cũng không biết, anh ta chỉ nói muốn chúng, không hề nói dùng làm gì, nhưng là chúng ta ngực đều có nỗi đau... nên tôi không chút do dự đưa cho anh ta toàn bộ đồ vật này nọ của Kiến Tiên, sau đó anh ta biến mất, không hề xuất hiện lần nào nữa.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Ách đại thúc có lẽ đã bắt đầu hành động từ lúc này.

“Đến tận vài hôm trước khi các cậu tới tìm tôi.” Lưu Phương nói, “Nghe kể tình tiết vụ án, cơ bản có thể gom góp chút manh mối mà đoán ra sự tình... Không biết vì sao, khi nghe về cảnh ngộ của Ngô Tiễn Lương, Hứa Trung bọn họ, tôi hầu như không có cảm giác gì.” Lưu Phương thở dài một hơi, “Sau đó thì tên điên kia đến tìm tôi, bắn bị thương Lilya, rồi chụp thuốc mê mang tôi tới căn phòng kia.”

Thấy Lưu Phương đã có chút mệt mỏi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng lên, xoay người chuẩn bị ra ngoài thì Lưu Phương đột nhiên hỏi, “Hai vị cảnh sát, các cậu nghĩ tôi lúc đó đưa đồ của Kiến Tiên cho Vương Nhất Minh là đúng hay sai?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi lâu, Bạch Ngọc Đường từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai đi ra ngoài, Triển Chiêu nói với anh ta, “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Rồi vẫy tay với Lilya, “Bye bye Lilya.”

Lilya lắc lắc các đuôi xinh đẹp rồi híp mắt chào Triển Chiêu, “Meo meo...”

Ra khỏi bệnh viện, mọi người lên xe, Bạch Trì hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Anh, phần còn lại của vụ án thì sao?”

“Đi về thẩm vấn hai người kia.” Bạch Ngọc Đường khởi động xe, “Vương Nhất Minh cùng Kiều Vĩ Minh.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Có thể gọi bọn họ là kẻ cuồng báo thù và kẻ cuồng yêu được rồi đó.”

Chó Mastiff Tây Tạng

Bình luận

Truyện đang đọc