S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Thứ phẩm bỏ đi?” Triển Chiêu không rõ, hỏi, “Có ý gì?”

Triệu Tước cười nhẹ một tiếng, nói, “Không nói cho cậu.”

“Ông…” Triển Chiêu có chút tức giận, đè thấp giọng nói, “Sao ông lại không nói? Còn có chuyện việc này có quan hệ gì với ông hay không?”

“À…” Triệu Tước suy nghĩ một chút, nói, “Không thể hoàn toàn nói có cũng không thể hoàn toàn nói không có, nói không có thì cũng có một chút như vậy, bất quá nói có cũng không phải thực sự có, nói chung rất khó nói là có hay không có, có thì có mà không có thì cũng không có, có thể nói là có, cũng có thể nói là không có.”

Triệu Tước nói cho hết lời, Triển Chiêu sửng sốt một hồi, lòng có chút bội phục, vốn đã nghĩ bản thân mình khi nói đã đạt tới cực hạn khó có thể lý giải rồi, không nghĩ tới Triệu Tước càng mạnh hơn, còn không nói tiếng người luôn! Không phải, là nói thứ tiếng nhân loại nghe không hiểu.

“Ông nói tiếng Trung được không?” Triển Chiêu nghẹn nửa ngày bật ra một câu, những người nghe được bên cạnh thiếu chút nữa ngã rạp hết,cùng có một ý niệm trong đầu —— vị này cũng có ngày hôm nay ư?!

Triệu Tước thở dài, nói, “Gặp mặt rồi nói đi.”

“Gặp mặt?” Triển Chiêu sửng sốt, hỏi, “Ông đang ở trong thành phố S?”

“Ừ.” Triệu Tước gật đầu, nói, “À… Bất quá cậu không thể đưa nhiều người theo, cậu có thể đến, sau đó tiểu lão hổ Bạch gia cũng có thể đến… Ừ, con thỏ nhỏ kia cũng có thể đến.”

“Con thỏ nào?” Triển Chiêu có chút khó hiểu.

“Là con thỏ nhỏ rất khả ái của Bạch gia đó.” Triệu Tước cười cười, nói, “A, được rồi, đưa vị pháp y của SCI cậu tới luôn, đến lúc đó sẽ có ích.”

“Hả?” Triển Chiêu lại càng khó hiểu.

Triệu Tước suy nghĩ một chút, nói, “Bằng không thì đưa cả bán thành phẩm kia đến luôn đi.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, hỏi, “Ông nói ai?”

Triệu Tước nở nụ cười, nói, “Cậu thông minh như vậy, không cần tôi nói rõ ràng như vậy chứ?” Nói xong, lại bổ sung một câu, nói, “Địa chỉ tôi lát nữa sẽ gửi qua điện thoại di động cho cậu, đúng rồi… Nhà của tôi có nuôi sư tử con đó.”

Triển Chiêu nghiến răng kèn kẹt, tại trong bụng “ân cần thăm hỏi” ông bà tổ tiên Triệu Tước đến tận tông chi nguyên thủy.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như vậy lại rất vui, y như con mèo xù lông, bèn nói, “Miêu nhi, ông ta nói cái gì?”

“Nói chúng ta đến chỗ ông ta nói chuyện.” Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường giật mình mở to hai mắt nhìn.

Không bao lâu, địa chỉ được gửi đến, ở một hoa viên khu biệt thự ngay ngoại ô thành phố S.

Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, nói, “Công Tôn, Lạc Thiên hai người theo tôi và Tiểu Bạch đi, đúng rồi, Bạch Trì đâu?”

“Đến thư viện rồi.” Triệu Hổ nói, “Nói là đi tra tài liệu.”

“Chúng ta lái xe đến đón em ấy được rồi.” Bạch Ngọc Đường nói, cầm lấy áo khoác, phân phó những người khác tiếp tục tra án, còn mình đưa nhóm Triển Chiêu, đi xuống lầu.

Trên đường không nói chuyện, khi mọi người đón được Bạch Trì, liền đi tới địa điểm theo địa chỉ Triệu Tước đưa.

Chưa vào vội, mọi người trước tiên ngẩng đầu chiêm ngưỡng tòa biệt thự nguy nga như cung điện một chút… Không phải, đúng ra mà nói, là một pháo đài được rào quanh bởi một hoa viên kiểu châu Âu.

“Wow…” Bạch Trì hình như có chút cảm khái, nói, “Triệu Tước có nhiều tiền như thế sao?”

Triển Chiêu híp mắt nhìn một chút, nói, “Ông ta có lẽ là thôi miên chủ nhân tòa nhà này, sau đó ngầm chiếm tài sản người ta.”

Vừa dứt lời, chợt nghe từ một máy khuếch đại âm thanh loại nhỏ ở chuông cửa điện tử truyền đến giọng Triệu Tước, “Con mèo họTriển, cậu sau lưng nói tôi nói xấu gì đó?”

Triển Chiêu sửng sốt, không phát hiện vốn mở chuông điện tử ở cửa, bên ngoài nói bên trong có thể nghe, có chút xấu hổ.

Lúc này, “Click” một tiếng, cửa mở, giọng Triệu Tước lại truyền ra, nói, “Vào đi, lái xe vào luôn, đừng có ngừng ở bên ngoài.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lái xe đi vào, cửa đóng, mọi người xuống xe.

Năm người dọc theo con đường trải đầy cát mịn nhỏ mà đi, Công Tôn nhìn chằm chằm lớp cát trên mặt đất một chút, nói, “Là cát trắng Maldives đấy, cảm giác thật mềm mịn.”

Triển Chiêu nhíu mày, nhủ thầm Triệu Tước muốn bọn họ đến nơi này để làm gì, khoe của sao?

Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo kéo Triển Chiêu, thấp giọng nói, “Miêu nhi đừng căng thẳng như vậy, cậu cũng biết ông ta thích trêu cậu, cậu còn hưởng ứng ông ta?”

Triển Chiêu bớt cáu kỉnh một chút, không nói, nói chung cứ có quan hệ tới Triệu Tước, anh sẽ rất dễ phát hoả.

Rất nhanh, phía trướcxuất hiện một giải đất tương đối rộng, một bãi cát dài màu trắng, ở giữa bày một cái bàn bãi biển màu trắng, bốn phía có ghế, Triệu Tước mặc y phục màu trắng ngồi ở trên ghế, uống trà.

Triển Chiêu chú ý thấy bên người ông ta đặt một giá vẽ,trên giá bày một bức vẽ được phân nửa, phỏng theo một bức tranh cổ điển, gần như giống như đúc với bức họa gốc. Mọi người trong lòng phải tán thán, ở phương diện hội họa, Triệu Tước tuyệt đối là một thiên tài, ông khiến người ta có một loại cảm giác, người này mà dùng màu làm giả đồng nhân dân tệ thì có thể khó mà phân biệt được thật giả.

Trên mặt cát cạnh giá vẽ, có hai đứa trẻ ngồi, một là bé trai, một là bé gái, bé trai mặc áo sơmi trắng và quần yếm nhỏ, bé gái lại mặc một thân váy áo màu đỏ, đi giày màu đỏ. Hai bé đều rất khả ái.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy bé trai nhìn có chút quen mắt, Triển Chiêu nhẹ nhàng mà nói với anh —— Phương Hành.

Bạch Ngọc Đường phản ứng rất mạnh, đứa bé này là Phương Hành con của Phương Ác [1], bạn học trước đây của Dương Dương, sau đó mất tích.

Triệu Tước ngẩng mặt lên, nhìn mọi người một chút, mỉm cười, nói, “Ngồi đi.”

Chờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, Triệu Tước xoay mặt nhìn hai đứa trẻ, nói, “Bảo bối, các con nên vào phòng luyện đàn đi.”

“Ứ… Chơi một lúc nữa cơ.” Hai đứa bé làm nũng với Triệu Tước.

Triệu Tước mỉm cười, nói, “Ngoan, luyện đàn trước, rồi ta nói quản gia chuẩn bị cho các con trà bánh ngon nhé, bánh anh đào có được hay không?”

“Được!” Hai đứa bé nghe thấy trà bánh liền hăng hái, vui vẻ đứng lên, đi tới trước mặt Triệu Tước, nhón ngón chân thơm một cái bên má ông ta, sau đó cười đùa chạy vào trong nhà.

Triển Chiêu bọn họ nhìn nhau, Triệu Tước đang làm xiếc gì đây, dáng vẻ của ông ta giống như một người cha nhân từ.

Lúc này, một ông già người nước ngoài đầu bạc trắng mặc âu phục phẳng phiu, cùng một nữ hầu, bưng trà đi tới.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhủ thầm thảo nào Triệu Tước trong khoảng thời gian này vô thanh vô tức, ra là ở chỗ này nghiện luôn rồi, còn có quản gia và nữ hầu nữa, nói thẳng thì đừng gọi Triệu Tước nữa, gọi là Triệu bá tước đi.

“Chocolate nóng Lava.” Triệu Tước đưa cho Bạch Trì một cái bát tinh xảo màu trắng, bên trong có chocolate nóng bỏ thêm kem đậm đặc, đưa thêm một cái thìa bạc tinh xảo vào tay Bạch Trì, “Vị rất tuyệt.”

Bạch Trì có chút dở khóc dở cười nhìn Triệu Tước, ông ta sẽ không xem cậu như một đứa con nít chứ, tất cả mọi người uống hồng trà, còn cậu lại ăn bánh chocolate nóng?

“Chúng tôi không phải đến uống trà nói chuyện phiếm.” Triển Chiêu nói, “Là để hỏi ông về mấy video bên trong con chip, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Triệu Tước suy nghĩ một chút, nói, “À… Không cần ngồi xuống mới bàn chính sự được sao.”

Triển Chiêu nhìn ông ta, “Chúng tôi chính là vì bàn chính sự mới tới.”

“Thật không?” Triệu Tước có chút tiếc nuối nói, “Thế nhưng hình như nó muốn chơi với cậu một chút đó.”

Triển Chiêu sửng sốt, lúc này, mới cảm giác có cái gì đó đang dụi vào cẳng chân mình, cúi đầu nhìn…

Bạch Ngọc Đường liền thấy biểu cảm trên mặt Triển Chiêu đang đấu tranh dữ dội, bởi vì bên chân anh, không biết từ lúc nào một con sư tử con thuần trắng đã chạy tới, đang không ngừng dụi dụi, vẫy đuôi, con sư tử con này nhiều nhất chỉ mới có hai ba tháng tuổi, thực sự rất dễ thương.

“Wow, dễ thương quá nha!” Bạch Trì nhìn chằm chằm con sư tử con tồi nhìn lên, cười nói, “Giống như Lisbon đều sư tử đực màu trắng.”

Triển Chiêu cố sức nhẫn nại để mình không nhìn con sư tử con đó, Triệu Tước đã nằm sấp ở trên bàn cười.

Bạch Ngọc Đường nhịn không được, đưa tay, bế con sư tử con lên, để vào trong lòng Triển Chiêu.

Triển Chiêu đưa tay sờ sờ nó, sư tử con vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm tay anh hai cái, nóng nóng, hơn nữa còn thô ráp, cảm giác rất ngứa.

Biểu cảm trên mặt Triển Chiêu cũng lập tức mềm hoá xuống, đưa tay gãi gãi tai sư tử con, sư tử con ngứa, dùng chân trước ôm lấy đầu, cọ tai… Chỉ một động tác này, ngay cả Công Tôn và Lạc Thiên bên cạnh cũng bị chinh phục, đồng thanh —— dễ thương quá a!

Trên mặt Triển Chiêu, cũng rốt cục có chút nét cười.

Triệu Tước cười cười, bưng chén trà uống hồng trà, nói, “Từ từ trò chuyện… Các cậu muốn hỏi cái gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nói, “Vì sao những người đó đầu tiên thì không già, sau lại sớm già, còn người đưa lưng về phía màn ảnh … Là ai?”

“À…” Triệu Tước sờ sờ cằm, nói, “Nói như thế nào nhỉ… Lần này việc tôi điều tra có lẽ có một vài điểm trùng hợp với vụ án của các cậu, nên nghĩ cần phải tìm các cậu giao lưu một chút… Là về Trương Dĩnh.

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Triệu Tước, hỏi, “Trương Dĩnh? Chính là Trương Miêu Miêu sao?”

Triệu Tước gật đầu, nói, “Vốn là tôi dự định tìm được Trương Dĩnh, hỏi thăm một ít đầu mối, bất quá quan hệ của cô ta tương đối phức tạp, gần đây chọc đến phiền phức cũng rất nhiều, bởi vậy tôi chỉ có thể thương lượng với cô ta, đầu tiên thay cô ta chăm sóc đứa con gái, chờ cô ta xử lý sự tình xong xuôi rồi nói sau. Bất quá cô ta cùng lúc lại phải đối phó với lực lượng nhiều nơi, đúng là tương đối đau đầu, bởi vậy tôi nói cho cô ta tới tìm các cậu, hẳn là có thể giúp cô ta giải quyết một phần phiền phức.”

“Con gái cô ta?” Triển Chiêu giật mình, “Chính là cô bé mặc váy đỏ vừa nãy?

Triệu Tước cười cười, nói, “Rất khả ái phải không? Nó tên là Từ Hiểu Hiểu.”

“Phương Hành đã ở đây?” Lạc Thiên hình như đối với chuyện này có chút lưu ý.

“Ừ.” Triệu Tước gật đầu, nói, “Phương Ác giúp tôi rất nhiều, đây là nguyện vọng của cậu ta, nên Phương Hành hiện tại là con nuôi của tôi, tôi sẽ chăm sóc nó đến khi trưởng thành, có thể tự lực cánh sinh, tốt nhất còn có thể tổ chức một hôn lễ cho nó.”

“Phương Ác đã chết?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.

Triệu Tước bất đắc dĩ cười cười, nói, “Không có cách nào a… Trên thế giới này, người tốt vĩnh viễn cũng không sống lâu bằng người xấu, các cậu xem tôi này, gây tai họa mà sống sót ngàn năm.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói Triệu Tước khiêm tốn, hay là ông ta có năng lực tự hiểu đây.

“Ông vừa nói Trương Miêu Miêu đã bị áp lực nhiều mặt … Ngoại trừ cô ta muốn chúng tôi đối phó những người đó ra, còn có người nào?” Triển Chiêu hỏi.

“À.” Triệu Tước khe khẽ thở dài, nói với Triển Chiêu, “Có một số việc, tôi thật không dám nói với các cậu, Khải Thiên và Duẫn Văn sẽ mắng tôi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, có quan hệ tới hai người cha nhà mình.

“Ông và ba tôi đều còn trẻ như vậy, lẽ nào có quan hệ tới nội dung những thứ trong con chip?” Triển Chiêu hỏi.

Triệu Tước cười cười, không trả lời thẳng, chỉ là có vài phần mập mờ nói, “Cậu thông minh mà, chính cậu tự đoán xem.”

Triển Chiêu nhíu mày, Triệu Tước mỗi lần nói đến chuyện này, đều là ý tại ngôn ngoại, năm đó đến tột cùng xảy ra cái gì?

“Được rồi, tôi cho các cậu xem vài thứ, các cậu đi theo tôi.” Nói rồi, Triệu Tước đứng lên, đồng thời xoay mặt nhìn Công Tôn, hỏi, “Ngài Pháp y, công cụ giải phẫu của cậu có mang theo không?”

Công Tôn sửng sốt, khẽ nhíu mày, nói, “Pháp y cũng không phải người chuyên cạo đầu, ra ngoài thì đem theo công cụ gì?”

Tất cả mọi người xoay mặt nhìn Công Tôn, nhủ thầm anh không phải luôn tùy thân mang theo dao giải phẫu sao.

Triệu Tước nhìn chằm chằm Công Tôn sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười, nói, “Thật thú vị, vậy cậu cứ dùng công cụ của tôi ở đây đi.” Nói, xoay người đưa mọi người, đi vào trong tòa biệt thự xa hoa kiểu pháo đài.

Triển Chiêu vốn định buông sư tử con xuống, thế nhưng nó nghiêng mình, mở to đôi mắt nhìn anh, hình như không muốn xuống, Triển Chiêu suy nghĩ một chút, quyết định cứ ôm nó đi thôi.

[1] nhân vật vụ 6

Bình luận

Truyện đang đọc