S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Mọi người nhìn nhau, Lilya trong tay Triển Chiêu ngáp một cái, hình như là có chút buồn ngủ, lắc lắc đuôi, bắt đầu liếm lông mà ngủ.

Xe chạy thẳng trên con đường lớn đến vùng ngoại thành thành phố S, trời tối đen kịt một mảnh, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Bạch Trì cảm thấy gió đêm có chút lạnh, kéo áo khoác, hỏi, “Bao cục? Chúng ta đi viếng mộ sao?”

Bao Chửng trừng mắt, có chút bất đắc dĩ ngừng xa, nói, “Đến rồi.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhìn con đường lớn vùng ngoại thành u ám, còn có một rừng cây nhỏ tối như mực.

Bao Chửng châm một điếu thuốc, cầm một cái đèn pin, cũng đưa cho Công Tôn một, nói, “Đi theo tôi.”

Mọi người có chút ngây ngẩn, xuống xe, Công Tôn lạnh lùng ngăn cản Bao Chửng đang muốn đi vào rừng, nói, “Chờ một chút.”

Bao Chửng dừng lại, không hiểu gì nhìn, Công Tôn híp mắt nhìn Bao Chửng một chút, đưa tay kéo kéo da mặt ông.

Bao Chửng xoa xoa mặt, dở khóc dở cười nhìn anh, chỉ thấy Công Tôn nhìn ngón tay, thấy không có thuốc màu đen, da mặt cũng không có dấu hiệu lỏng ra, Triển Chiêu ôm chặt con mèo đi qua, “Là người thật sao?”

“Còn đùa được.” Bao Chửng liếc mắt trừng hai người, “Đi theo tôi mau!” Nói xong, bật đèn pin, dẫn đầu đi vào trong rừng.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, nhanh lên đuổi kịp.

Bao Chửng đi ở phía trước, Triển Chiêu, Bạch Trì và Công Tôn lần lượt đi ở chính giữa, Bạch Ngọc Đường cầm đèn pin theo ở phía sau.

Mọi người đi phía trước, chợt nghe xa xa không biết là tiếng con gì kêu, còn có tiếng gầm gừ kỳ quái, Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn một chút súng của anh trong túi.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, rút súng ra, cầm trên tay.

Đi thêm vài bước, đột nhiên, tiếng kêu rõ ràng lên, nghe kỹ, như là tiếng chó sủa —— có chó?

Mọi người nhìn nhau, đi tiếp một hồi, phía trước xuất hiện ánh sáng, còn có tiếng người nói chuyện.

Đẩy ra bụi cây nhỏ dày cuối cùng, trước mắt sáng lên, thấy chính giữa cánh rừng có một khoảng đất trống rất lớn, ở trung tâm có một đống lửa trại, còn có hai cái lều lớn, bên đống lửa có lò nướng, đã có rất nhiều người ngồi ở đó.

Cặp song sinh họ Đinh đang ở bên cạnh lò nướng nướng thịt.

Triệu Trinh và Bạch Duẫn Văn còn có Bạch Phong cha của Bạch Trì ngồi cùng một chỗ, vừa uống bia vừa nói chuyện phiếm, Triệu Trinh không biết nói gì đó, đùa giỡn đến mức hai người cười đến ngửa tới ngửa lui, Lisbon một bên nằm úp sấp, còn có một con chó rất lớn… Hẳn là giống mastiff Tây Tạng trong truyền thuyết.

Bên kia, Triển Khải Thiên và Bạch Cẩm Đường ngồi dưới đất trò chuyện, trên tay cũng cầm bia, mama hai nhà Triển Bạch đang ở một bên giúp đỡ cặp song sinh chuẩn bị nguyên liệu nấu cho lò nướng.

Bao Chửng đi qua, Bạch Duẫn Văn ngẩng đầu nhìn anh, “Sao muộn thế?”

Bao Chửng nhún nhún vai, “Còn công việc mà.” Nói xong, đi qua vỗ vỗ vai Bạch Cẩm Đường, ngồi xuống bên người anh cùng Triển Khải Thiên.

Nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bọn họ bốn người, biểu cảm trên mặt có thể nói đặc sắc.

Bạch Duẫn Văn ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường trên tay còn cầm súng, bật cười, “Ngọc Đường, làm gì vậy, bắt trộm thành ra bản năng phản ứng luôn rồi hả?”

Bạch Ngọc Đường đỏ mặt thu hồi súng, bốn người cùng nhau xoay mặt nhìn Bao Chửng, chỉ thấy ông mặt bỡn cợt uống bia, hiển nhiên vừa rồi là cố tình dọa người, nếu không sớm nói một tiếnglà đại gia đình ăn cơm dã ngoại tụ hội không phải được rồi sao.

“Meo meo ~~” lúc này, Triển Chiêu cảm giác có thứ gì đó lông xù dụi anh, cúi đầu nhìn, là Lỗ Ban đã lâu không gặp ngửa mặt nhìn anh, à không đúng… Đúng ra mà nói là đang nhìn Lilya.

“A, Lỗ Ban!” Bạch Trì ôm lấy Lỗ Ban, xoa đầu nó.

Cách đó không xa, Lisbon thấp giọng kêu gừ gừ hai tiếng, hiển nhiên đối với Bạch Trì nó độc chiếm như vậy mà thương yêu Lỗ Ban, có chút đố kị.

Mọi người cũng đều thả lỏng xuống, mấy vị con em ngoan ngoãn chào hỏi xong, tìm chỗ ngồi xuống.

Công Tôn kế bên Bạch Cẩm Đường, nhận bia, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn con Mastiff Tây Tạng kia.

Giống Mastiff Tây Tạng rất thân thiện, tuy rằng to lớn, thế nhưng ở cùng một chỗ với Lisbon, thì đúng là so ra không được lớn lắm.

Lilya hiển nhiên bị Lisbon và Mastiff làm cho sợ hãi, nhanh chóng bám chặt vai Triển Chiêu, cuối cùng đưa cho bàTriển gia ôm đi, Lỗ Ban nhanh chóng cũng đi theo.

“Con chó này tên là gì?” Bạch Ngọc Đường giơ tay vỗ vỗ sau cổ Mastiff, Mastiff nhẹ nhàng mà kêu gừ gừ hai tiếng, hiển nhiên là thoải mái.

“Tên Victor.” Triển Khải Thiên nói.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nguyên lai cho rằng Lisbon là một cái tên rất kiêu ngạo rồi, cái tên Victor (người chiến thắng) này còn kiêu ngạo hơn, không bằng gọi thẳng là Hugo luôn đi. Bất quá hai người đều ngầm hiểu, cuốn sách mà Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên thích đọc nhất, đều là 《Les Miserables》, không đặt tên là Jean Valjean luôn, đã là rất nể tình. Hình như nhìn ra suy nghĩ của hai người, Bạch Phong cười nói, “Là con cái, nếu không gọi Victor, thì phải gọi là Cosette sao.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời nhíu mày ——Con cái mà tên là Victor hả? Xấu quá đi, vậy hai chữ “ri-a” đi đằng nào rồi?

“Được rồi, ngồi xuống cả đi.” Bà Bạch gia bưng món ăn đã chuẩn bị xong lên, hỏi mọi người, “Sao còn chưa ăn?”

“Vâng.” Triển Chiêu cười tủm tỉm, nhận món bắt đầu ăn, quả nhiên kỹ năng vào bếp của bà Bạch gia so với Bạch Ngọc Đường còn ghê gớm hơn a!

“Ba?” Bạch Trì thấy Bạch Phong thì có chút căng thẳng, hỏi, “Sao ba cũng tới?”

Bạch Phong nhìn cậu một chút, vỗ vỗ vai cậu, nói, “Triệu Trinh gọi ba tới.”

Bạch Trì càng thêm căng thẳng, nhìn Triệu Trinh, lại liếc Bạch Phong, “Hai người… Hai người biết nhau sao?”

Bạch Phong bật cười, “Biết lâu rồi.”

Bạch Trì mặt đỏ hết lên, nhủ thầm ba cậu cái gì cũng không biết, mà thực ra là cái gì cũng biết hết a, không đúng a, với tính tình và cách hành xử của Bạch Phong, hẳn là đã sớm mắng chửi rồi mới đúng a, sao mà hôm nay xem ra không tức giận vậy nhỉ?

Một bên Triệu Trinh nhếch khóe miệng uống rượu. Bạch Ngọc Đường nhìn anh, nhướn nhướn mày, Triệu Trinh cười gian xảo.

“Ăn đi.” Bạch Phong lấy đồ ăn bà Triển gia đưa qua cho Bạch Trì đang co quắp, “Đừng nghĩ nhiều, lão Bao nói biểu hiện của con không tệ, đứa con giỏi, thật đúng là không làm mất mặt ba a.”

Bạch Trì cúi đầu cầm cái thìa ăn, vành mắt đỏ hết, ba cậu lần đầu tiên mới nói cậu không thua kém cũng không làm mất mặt.

Sau đó, Công Tôn bọn họ cũng ngồi qua, mọi người làm thành một vòng tròn, Công Tôn đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang cố sức nốt cả một miệng đầy, “Ai, lão Bao (lão bao) và tú bà (lão bão) nghe rất giống nhau a…”

“Khụ khụ…” Hai người cùng nghẹn, há miệng ôm ngực ho khan.

Chờ đến khi bốn người họ đều ăn no xong, mọi người mới vừa gặm cánh gà, vừa uống thức uống, Bạch Ngọc Đường nhìn Bao Chửng rồi nhìn Bạch Duẫn Văn, hỏi, “Ba… Sao lại đến đây cắm trại dã ngoại?”

“Vốn là có một số việc phải nói với các con.” Bạch Duẫn Văn nói, “Cũng cần đến một nơi gần đây … Mẹ các con nói, gần đây các con đều rất vất vả rồi, không bằng đến đoàn tụ một lần, vừa ăn vừa nói chuyện, sẽ thú vị hơn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, có chút hiếu kỳ các vị gia trưởng sẽ nói gì với mình.

“Tôi có xem danh sách vật phẩm bị mất của bảo tàng, cho nên nghĩ tới một chuyện rất lâu trước đây, cùng Duẫn Văn bọn họ thương lượng một chút, cảm thấy có thể có liên quan tới một vụ án cũ.” Bao Chửng nói, “Vụ án đó, có tôi với ba cậu còn có chú của cậu cùng hiệp lực, nên mọi người cùng nói sẽ tốt hơn.”

“Vụ án nào?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Có liên quan đến vật phẩm bị mất hiện tại?”

Triển Khải Thiên mỉm cười, “Là một chuyện tình.”

Bạch Trì và Công Tôn hiếu kỳ, hỏi, “Chuyện tình?”

“Nguyên nhân gây ra chuyện đó là như thế này.” Bạch Duẫn Văn nói, “Chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi, khi đó, cũng xảy ra liên tiếp án mất trộm, những thứ bị lấy mất đại thể toàn là tác phẩm nghệ thuật và sách, nhưng lại đều có liên quan đến ma cà rồng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy đúng là cùng loại với vụ án lần này.

“Lúc đó chưa có truyện《 Twilight 》đâu.” Bạch Phong cười cười, “Bọn ta lúc đầu cũng không tiếp nhận nghiêm túc vụ này, nghĩ là không có gì liên quan với nhau, nhưng sau đó, lại xảy ra án mạng.”

“Án mạng?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều giật mình.

“Liên tiếp chết thật nhiều người, cổ bị cắn bị thương, mất máu quá nhiều.” Triển Khải Thiên thản nhiên nói.

Bạch Trì liền cảm giác cổ cọng lạnh đi, hỏi, “Ma cà rồng?”

Bạch Duẫn Văn gật đầu, “Bị tập kích đa số là những cô gái tuổi còn trẻ xinh đẹp, cổ bị vặn gãy, tĩnh mạch cắn đứt, máu đều bị hút cạn… Giống y như trong sách miêu tả.”

“Chuyện đó…” Bạch Ngọc Đường cắt lời Bạch Duẫn Văn, hỏi, “Không phải tình tiết trong tiểu thuyết chứ? Con không tin.”

“Tôi cũng không tin trên đời có ma cà rồng tồn tại.” Bao Chửng cười cười nói, “Nên mới nói, là người làm.”

“Án ma cà rồng sát nhân liên hoàn?” Triển Chiêu hỏi, “Vụ án lớn như vậy, cho dù có là hơn hai mươi năm trước, con cũng có thể thấy qua tài liệu chứ.”

“Tài liệu bị Triệu Tước tiêu hủy rồi.” Bao Chửng thuận miệng trả lời.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày, đồng thanh, “Liên quan đến Triệu Tước?”

Triển Khải Thiên nói, “Cậu ta lúc đó tham gia phá án, sau đó tiêu hủy tài liệu rất nhiều vụ án, không biết là cố ý hay chỉ là trùng hợp.”

“Chết bao nhiêu người?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Án phá chưa?”

“Chết mười mấy người, mỗi ngày trên báo chí đều là tin tức về vụ này.” Bạch Duẫn Văn cau mày lắc đầu, “Lúc đó thành phố S quả thực nhân tâm hoảng sợ.”

“Án thì phá rồi.” Bạch Phong nói, “Bất quá không phải bọn ta phá.”

“Là Triệu Tước?” Công Tôn hỏi.

“A… Cũng không phải.” Bao Chửng lắc đầu, nói, “Là người trộm vật phẩm ma cà rồng kia.”

Triển Chiêu giật mình, “Kẻ trộm không phải hung thủ sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Trì cũng hỏi, “Không phải nói là chuyện tình sao ạ? Tình ở đâu cơ?”

“Sát thủ ma cà rồng này, đi qua rất nhiều thành phố, mỗi thành phố giết một vài người, lại đến một thành phố khác. Bởi vì lúc đó các nơi lưu thông tin tức đều không liền mạch, nên hắn mới lẩn trốn được trong phạm vi toàn quốc, rất khó bắt.” Bạch Phong nói, “Có lẽ là bởi vì vừa mới bắt đầu chưa có kinh nghiệm, nạn nhân đầu tiên… Tên là Trương Miêu Miêu, là một cô gái xinh xắn còn trẻ, cô gái bị cắn, thế nhưng không chết, tuy rằng mất máu nhiều và cũng bị sợ hãi, thế nhưng lại còn sống.”

“Trương Miêu Miêu?” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, hỏi, “Vậy có nhân chứng tận mắt, hẳn là có thể bắt được hung thủ!”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

“Người lúc đó không nghĩ như vậy.” Bạch Phong cười lắc đầu, nói, “Lúc đó dân gian có truyền thuyết về thây ma cắn người, người bị cắn sau đó sẽ biến thành thây ma, tiếp tục cắn người. Trương Miêu Miêu sống tại một thành phố nhỏ, khi đó còn đang làm việc trong nhà máy dệt may ngoại ô. Gặp tai nạn này, không những khiến cô gái mất việc, còn khiến cô gái không còn nhà mà về.”

“Thật tội nghiệp a.” Bạch Trì nhỏ giọng nói thầm, “Làm sao có thể bị cắn là biến đổi luôn? Không phải còn cần hút máu của ma cà rồng, sau đó chết thêm một lần, sau đó lại hút máu người một lần nữa, mới có thể biến thành ma cà rồng thực sự sao?”

Tất cả mọi người nhìn cậu, Bạch Trì đỏ mặt cười cười, cúi đầu uống thức uống.

“Trương Miêu Miêu có một người bạn trai thanh mai trúc mã.” Triển Khải Thiên nói tiếp, “Tên là Từ Thiên, cậu ta đưa Trương Miêu Miêu tới một thành phố khác, cho cô gái ở nhà, còn mình thì ra ngoài làm việc nuôi cô gái… Như vậy qua một năm, thế nhưng Trương Miêu Miêu mỗi đêm toàn gặp ác mộng… Theo như cách giải thích của cô gái, cô ấy thật ra là bị người cắn.”

“Thực sự bị cắn?” Bạch Ngọc Đường giật mình.

“Đúng, bị cắn.” Bạch Duẫn Văn gật đầu, “Bị một người đàn ông răng nanh dài cắn.”

“Con người, mà lại mọc được răng nanh cắn rách mạch máu người khác?” Triển Chiêu nhíu mày.

“Cấu tạo mặt của con người, không thể có lực cắn đến như vậy.” Công Tôn nói.

“Càng ghê gớm hơn chính là… Trong thành phố Trương Miêu Miêu bọn họ ở lại, cũng xảy ra những vụ án như vậy.” Bao Chửng nói, “Nên Từ Thiên nghĩ, bắt được tên ma cà rồng kia, giết chết hắn, mới có thể triệt để giải trừ ác mộng của Trương Miêu Miêu, khiến cô ta tỉnh lại, không cần sợ hãi bản thân một ngày nào đó sẽ biến thành thây ma nữa.”

“Một người đàn ông tốt.” Công Tôn gật đầu.

“Sau đó, cậu ta bắt đầu hành trình truy sát ma cà rồng.” Triển Khải Thiên hơi nhướn mày, “Cuộc truy đuổi đó, cũng đến mười năm.”

Bình luận

Truyện đang đọc