SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Đùa giỡn kiểu gì vậy?
Liên quan đến vận mệnh sao?
Vậy khẳng định việc này rất quan trọng rồi.
Thẩm Lãng đến phòng trà, ngồi xuống uống trà và trò chuyện với Tống Tri Viễn, sau đó mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Thẩm Lãng, hôm nay cậu xé rách da mặt của Tề Đại Sơn ở tiệc rượu là đã thẳng thừng chọc giận ông ta rồi, ông ta nhất định sẽ không buông tha cho cậu đâu.

Nếu như cậu còn tiếp tục ở lại Bình An chắc chắn sẽ không phát triển tốt được, thậm chí sẽ dẫn tới tai họa chết người.

Hay là thì cậu quay về tỉnh Thành với tôi đi, đừng ở lại Bình An nữa.”
Lời nói của Tống Tri Viễn khiến cho Thẩm Lãng cuối cùng cũng hiểu ra.
Hóa ra thứ có thể thay đổi vận mệnh của anh chính là theo Tống Tri Viễn đến Tỉnh Thành.
Trước đó anh còn tưởng là chuyện quan trọng gì, thì ra là chuyện này à.
“Vẫn còn ngớ người cái gì nữa, mau cảm ơn ông tôi đi.” Tống Từ đi tới kéo theo một làn gió thơm ngát, mơ hồ mang theo vị ngọt quanh quẩn trong không khí.
Cô đẩy Thẩm Lãng một cái, nhắc nhở anh.
“Cảm ơn ông ạ.”
Thẩm Lãng không phải là người vô tâm, mà là anh đang hơi bất ngờ.
Anh cảm thấy chút chuyện nhỏ này, nói ra thì thật sự không đủ để thay đổi vận mệnh của anh.
Nói tóm lại, mặc kệ Tống Tri Viễn đang tính toán cái gì, thì cũng coi như ý tốt, anh đều tiếp nhận.
“Thẩm Lãng, Tỉnh Thành lớn hơn Bình An, lại càng sầm uất hơn nữa.

Những mối quan hệ cậu có thể tiếp xúc thì Bình An không thể nào so sánh được, tôi mong cậu có thể đi đến Tỉnh Thành.


Ở đó cậu có thể quen biết được nhiều người hơn, có nhiều bạn bè hơn, tôi sẽ dốc hết khả năng để bồi dưỡng cậu, đầu tư cho cậu để cậu học kinh doanh.

Không gian phát triển của Tỉnh Thành rất lớn, cậu nhất định phải tận dụng cho tốt.”
Sắc mặt Tống Tri Viễn nghiêm túc, nói với anh bằng giọng điệu khuyên bảo.
“Dạ được, thưa ông.” Thẩm Lãng vốn cũng định đi đến Tỉnh Thành, ở đó được xếp trong top ba về thực lực toàn diện trong nước.
“Thẩm Lãng ơi là Thẩm Lãng, anh thật sự rất may mắn đó, có ông nội tôi là Đường Bá Nhạc thì con ngựa gầy gò như anh có thể ít phấn đấu hơn tận hai mươi năm.” Cái miệng nhỏ hồng như hoa anh đào của Tống Từ vang lên.
“Vậy sao?” Thẩm Lãng nhàn nhạt nhìn lướt qua thiếu nữ trắng nõn này.
“Bỏ dấu chấm hỏi cuối câu của anh đi! Tôi có thể nói cho anh biết thế này, nếu lần này không phải có ông của tôi ở đó thì anh cho rằng mình có thể an toàn đi ra khỏi khách sạn Long Thịnh sao? Anh đã sớm bị Tề Đại Sơn giết chết rồi, ông ta chính là một nhân vật hung ác.”
Biểu cảm của Tống Từ không hề phách lối và kiêu căng, cô đang rất nghiêm túc nói với Thẩm Lãng giống như đang trần thuật lại sự thật vậy.
Thật ra cả nhà Tề Đại Sơn đã bị anh nhốt vào chuồng chó rồi.
Ông ta thật sự là nhân vật hung ác nhưng mà Thẩm Lãng anh chính là chàng trai quyền lực!
Thẩm Lãng không giải thích gì, Tống Từ thích nói gì thì nói đi.

Bây giờ cho dù anh nói ra sự thật thì cô cũng sẽ không tin đâu.
Lúc này, Tống Tri Viễn cũng nói: “Tống Từ nói không quá, hành động của Tề Đại Sơn rất tàn nhẫn.

Tay sai ở Bình An của ông ta rất đông, phía sau lại có nhà họ Tề ở Tỉnh Thành làm chỗ dựa nên tất ngang ngược.

Nếu như chỉ có mỗi mình cậu ở Bình An sẽ khiến tôi rất lo lắng cho nên sau này khi cậu ở bên Tống Từ thì phải yêu thương con bé nhiều hơn.


Tôi rất hiểu cháu gái của mình, nó chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi chứ tâm địa cũng không xấu.”
Tống Tri Viễn thật sự đã xem Thẩm Lãng như cháu rể của mình mà bồi dưỡng.
Thẩm Lãng nghe giọng điệu trong lời nói của ông ấy, cảm thấy có gì không đúng lắm.
Tống Từ nhanh mồm nhanh miệng nhưng tâm địa không xấu, cái này có thể hiểu được nhưng ông nói muốn tôi yêu thương cô ấy là cái quỷ gì đây?
Thật ra Tống Từ cũng giống như Thẩm Lãng, cũng không hiểu ông ấy đang nói gì cả.
Không đợi Thẩm Lãng tiếp thu những lời này, Tống Tri Viễn còn nói thêm: “Được rồi Thẩm Lãng, tôi còn có chuyện phải làm phiền cậu, lần này tôi mang cậu đến tỉnh Thành cũng là có nguyên nhân.”
“Ông cứ nói ạ, có thể giúp được gì thì cháu nhất định sẽ giúp.” Thẩm Lãng đáp lại.
“Tôi có một người bạn đã từng có giao tình, trước đây ông ấy bị bệnh nặng.

Tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ có biện pháp chữa trị cho ông ấy, lần này đi đến Tỉnh Thành cũng là muốn cậu chữa dứt bệnh cho ông ấy.”
Tống Tri Viễn sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được mạng sống của mình là cho Thẩm Lãng kéo từ địa phủ về, ngoại trừ những thứ khác thì kỹ thuật chữa bệnh của anh tuyệt đối không hề nói khoác.
“Không thành vấn đề, cháu sẽ cố gắng hết sức để chữa trị.” Thẩm Lãng được nữ thầy thuốc số một của Hoa Hạ truyền lại, ở phương diện chữa bệnh rất có lòng tin.
Khi Tống Tri Viễn thấy Thẩm Lãng vui vẻ đồng ý thì đôi mắt khàn đục vì lớn tuổi của ông ấy khẽ híp lại, trong lòng thầm nghĩ: “Sau này tìm một cơ hội bảo Thẩm Lãng trò chuyện riêng một chút, muốn đưa cậu ấy vào cửa để làm cháu rể trước rồi sau đó ngả bài sự việc kia với nhà họ Tống, nếu không thì cậu ấy sẽ nghĩ mình lợi dụng cậu ấy.

Đến thời điểm thích hợp, mình sẽ nói sự thật ra với cậu ấy.”
Trước đây Tống Tri Viễn phát hiện Thẩm Lãng là người kế thừa kỹ thuật chữa bệnh thì quyết định mượn hơi anh bởi vì nhà họ Tống cần người có kỹ thuật chữa bệnh cao như anh vậy.
Nhưng mà Tống Tri Viễn cũng không phải hoàn toàn lợi dụng anh mà thật sự tán thưởng con người anh.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng không phải là người thừa kế kỹ thuật chữa bệnh cổ gì.
So với người kế thừa y học cổ xưa thì anh còn hiếm thấy hơn.
Sau đó, Tống Tri Viễn nói thêm một ít với anh những lưu ý khi sống ở Tỉnh Thành, chủ yếu là quyết định thời gian đi.

Đúng lúc đến đợt khai giảng của Tống Từ, thời gian có hơi eo hẹp.
Tống Tri Viễn nói ngày mai khởi hành trở về Tỉnh Thành.
Nhưng mà Thẩm Lãng không định đi chung với hai ông cháu Tống Từ.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng muốn đi Tỉnh Thành tìm việc làm nên Thẩm Lãng quyết định đi với cô ấy, giúp cô ấy thu xếp ổn thỏa ở Tỉnh Thành.
Buổi tối, Thẩm Lãng dành chút thời gian vạch ra một số phương hướng công việc trong tương lai cho một số công ty ở thành phố Bình An.
Như thế, khi ở Tỉnh Thành thì anh có thể quản lý các công ty này tương đối dễ dàng.
Mặt khác, nếu như sau này cần thêm nhân lực thì cũng có thể điều từ Bình An đến Tỉnh Thành.
Chờ lúc hoàn thành xong tất cả, trưa hôm sau anh và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi đến sân bay.
Lúc đi đến khu kiểm tra an ninh, đột nhiên điện thoại của anh nhận được một đoạn tin nhắn ngắn.
Khi anh nhìn vào nội dung tin thì khẽ lắc đầu rồi không khỏi cười khổ.
“Sư phụ Sơn rất loạn, cả ngày chỉ biết uống rượu, vậy mà lại đi gài bẫy đồ đệ tôi đây.

Lời nói khi say mười năm trước cũng không được tính đâu!”
Trong lòng Thẩm Lãng có hơi bất đắc dĩ.
Sư phụ võ thuật Vân Mặc Sơn, đường đường là bậc thầy võ thuật số một Hoa Hạ lại là kẻ nghiện rượu.
Một lần lúc ông ấy say mèm đã định ra ước hẹn thông gia với bạn chí cốt, chốt định hôn nhân của đồ đệ Thẩm Lãng với nữ đồ đệ của bạn chí cốt.
Nhưng mà hôn nhân của chàng trai quyền lực không thể đùa giỡn được, sau khi Vân Mặc Sơn tỉnh rượu cũng ý thức được điều này, vì vậy muốn hủy hôn.
Bởi vì lo lắng sẽ tổn thương đến cảm tình với bạn chí cốt nên ông ấy không thể tự mình đứng ra từ hôn được.

Như vậy chỉ có thể chờ đến mười năm sau để đồ đệ mượn cơ hội đi đến Tỉnh Thành lần này tìm đối phương từ hôn.
Sư phụ thật sự hại đồ đệ của mình như này, chẳng khác nào để cho Thẩm Lãng tới thu dọn đống hỗn độn.
“Từ hôn thì từ hôn thôi, tốt xấu gì ông cũng cho tôi một cái tên và địa chỉ chứ.

Ông chạy lên núi nín nghẹn một năm rưỡi, ngay cả tín hiệu cũng không có.


Vất vả lắm mới xuống núi cũng không gửi cho tôi được cái tin hoàn chỉnh, sư phụ Sơn của tôi ơi, ông rất quá đáng đó.”
Thẩm Lãng thầm than trong lòng.
Anh chỉ có thể hy vọng lần này sư phụ Sơn lên núi đừng ở quá lâu.
Thẩm Lãng định cất điện thoại vào, chuẩn bị đi qua cổng an ninh với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Thế nhưng lại vào lúc này, anh bị một cô gái trẻ ăn mặc hở hang đụng phải.
Cô gái kia mặc một chiếc vày màu đen khoét hông, cánh môi đỏ rực như ẩn như hiện.

Phong cách này không hợp với độ tuổi của cô ta và tạo cho người khác một cảm giác thành thục.
Đôi mày của Thẩm Lãng khẽ cau lại, vì điện thoại của anh đã bị cô gái này đụng rơi xuống đất.
Còn không đợi anh mở miệng thì cô gái kia lập tức bĩu môi kinh thường nói: “Muốn chụp trộm tôi à? Không có cửa đâu.”
Thẩm Lãng cảm thấy không còn lời nào để nói, đối phương cũng quá tự kỷ rồi nhỉ.
Bên cạnh còn có Lâm Nhuyễn Nhuyễn, tại sao phải chụp cô ta làm gì, chẳng lẽ cô ta cho rằng mình rất đẹp sao?
“Cô nghĩ nhiều rồi, chụp cô chỉ lãng phí dung lượng điện thoại của tôi mà thôi.” Anh nhặt điện thoại lên, cười nhạt đáp lại.
“Tôi lười phải so đo với anh, tôi đây là nhân vật của công chúng đó.”
Xem ra có lẽ rằng cô gái này là người lăn lộn trong vòng giải trí.
Sau khi bỏ lại những lời này thì cô gái lập tức chen ngang rồi chạy lên phía trước.
Có thể thấy đây chính là phẩm chất của người làm nhân vật công chúng.
Tuy nhiên, cô gái đã bị chặn lại ở cửa kiểm tra an ninh phía trước.
“Xin lỗi cô, vali của cô bị nghi chứa bình khí nén dễ cháy, bây giờ cần mở ra để kiểm tra ạ.”
Nhân viên an ninh sân bay nghiêm túc nói.
Cô ta kéo vali của mình giấu ở sau lưng, dứt khoát từ chối nói: “Tôi là nhân vật của công chúng, các người không có quyền tra xét đồ vật riêng tư của tôi.

Không được tôi đồng ý thì tuyệt đối không thể mở nó ra.”.


Bình luận

Truyện đang đọc