SIÊU CẤP ĐẠI GIA



“Vớ vẩn, làm sao bức tranh “Mây mùa xuân trên núi” đó lại ở trên người tôi được? Rõ ràng chỉ có một bức thôi.

Làm sao có thể nói là hai bức được? Tôi thực sự không hiểu anh đang nói cái gì!”
Lúc này, Điền Văn Triết phản ứng dữ dội.
Những người khác hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Lãng chế nhạo giải thích: “Mọi người nhìn xem, người gọi là tiền bối trong ngành đồ cổ này đã bí mật đánh tráo hai bức tranh trong lúc thẩm định.

Ông ấy giấu bức tranh gốc “Mây mùa xuân trên núi” trên người, lấy đồ giả ra để tôi đánh giá, nhưng thật không ngờ bức tranh nhìn bề ngoài là đồ giả này lại là bức tranh thật.
Thẩm Lãng giải thích điều này, mọi người đều hiểu.

Hóa ra là Điền Văn Triết đã đánh tráo hai bức tranh, nhưng ông ta cũng không ngờ rằng những bức tranh giả hóa ra cũng là hàng thật.
Nhưng mọi người vẫn không khỏi nghi ngờ, tại sao Điền Văn Triết lại mạo hiểm để tráo đổi hai bức tranh như vậy?
Có lẽ nào Điền Văn Triết mê hội họa đến mức nảy sinh ý tưởng tráo đổi đồ vật và lấy bức tranh gốc “Mây xuân trên núi” làm của chính mình?
Chính vào lúc mọi người lòng đầy nghi ngờ, Điền Văn Triết lại điên cuồng sảo ngôn bảo vệ mình.
“Không! Không phải như vậy! Là cậu ta ăn nói lung tung! Tôi không có! Tôi không có đánh tráo gì cả!”
“Thẩm Lãng, cậu ngậm máu phun người, đúng là nên bị trừng phạt mà.”
“Tôi là vô tội,tuyệt đối chưa từng làm ra chuyện gì hổ thẹn được! Tôi là một người bậc thầy sưu tầm, vì thế tôi không thể nào đánh cược thanh danh của mình như vậy được!”

Thấy Điền Văn Triết phát cuồng biện bạch như vậy, Thẩn Lãng chế nhạo: “Nếu chủ nhân cho ông đủ quyền lợi, ông sẽ đánh cược danh tiếng của mình thôi, thậm chí là danh tiếng của toàn bộ Điền gia.
Nói xong, Thẩm Lãng tiến lên một bước, hai bước đã đến trước Điền Văn Triết, anh nắm lấy ống tay áo của ông ta, từ trong tay áo lấy ra một cuộn giấy.Sau đó, Thẩm Lãng nhanh chóng mở ra, lạnh lùng hỏi Điền Văn Triết: “Còn nói là không có à? Đâychính là bức tranh “Mây mùa xuân trên núi” mà ông đã đánh tráo.

Nhân chứng, vật chứng đều có đủ.

Ông còn muốn xảo biện?”
Khi Thẩm Lãng mở bức tranh ra, mọi người trong khán đài đều nhìn thấy, xác nhận đó chính là bức tranh của Cửa hàng đồ cổ Hồng Thụy, bức tranh gốc của Đường Bá Hổ.
Điều này nhất thời đã gây náo động cả khán đài.
“Tại sao lại như vậy? Ông Điền đã đánh cược danh tiếng của mình cho bức tranh này.”
“Thầy Điền làm như vậy có đáng không?”
“Loại người này xứng làm thầy sao? Đúng là cặn bã trong giới đồ cổ mà!”
“Cửa hàng đồ cổ Hồng Thụy Phúc gần như đã bị hủy hoại bởi những kẻ xấu như vậy mất rồi!”
“Chúng ta đã đổ lỗi cho Hồng Thụy Phúc, Hồng Thụy Phúc là trong sạch.”
Nhiều người không hiểu tại sao Điền Văn Triết lại làm điều này.
Điền Văn Triết bây giờ phân minh cũng vô dụng, ông ta chỉ có thể thừa nhận mà thôi.
Chỉ là lúc này tâm trạng của ông ta sắp suy sụp, không ngờ cuối cùng lại bị lật tẩy dưới tay của một người trẻ tuổi như Thẩm Lãng.
Tuy rằng ông đã đoán trước được Thẩm Lãng sẽ không dễ đối phó, nhưng khi thua Thẩm Lãng, ông ta vẫn là không cam lòng.
Đường đường là một bậc thầy trong giới đồ cổ lại bị thua trong tay một hậu bối,ông ta thật không cam tâm.

Tuy nhiên, nếu xét về thâm niên thì hiếm có ai ở Vân Thành cao hơn Thẩm Lãng, ngay cả Tống Tri Viễn cũng không.
Điền Văn Triết đã bị vạch trần, tuy nhiên kết thúc lại không dừng ở đó.
“Điền Văn Triết, Tề Hóa Vân đã cho ông bao nhiêu lợi ích để ông đặt cược vào cả tương lai của Nhà họ Điền như thế?!” Thẩm Lãng chất vấn.
Thẩm Lãng dự đoán ít nhất cũng phải hàng trăm triệu.
“Có phải là tới hàng trăm tỷ rồi không? Nếu không như thế, tôi sợ là không lây động được ông.” Thẩm Lãng lại nói.
Gần giống với những gì Thẩm Lãng đã đoán, một viên ngọc trai dạ minh có giá ít nhất là ba trăm bốn mươi tỷ.
Khi những người xem nghe thấy điều này, sự ghê tởm sâu sắc của họ đối với Tề Hóa Vân như bùng phát.

Đồng thời, cái tên Tề Hóa Vân cũng phát nổ như bom nguyên tử trong đám đông.
Nói về Tề Hóa Vân, đó là một người tuyệt vời ở Vân Thành.

Là một người hiếm có, khiêm tốn lễ độ, thích làm từ thiện, là thần tượng của toàn dân.
Mặc dù tin tức tiêu cực của anh ta mới bị phanh phui ngày hôm qua, nhưng vẫn có một số người chọn tin anh ta, và bây giờ sự thật vè anh ta lại tiếp tục bị phơi bày.
Tề Hóa Vân rất có thể là người mua chuộc Điền Văn Triết, đây thực sự là một tin tức gây nói động.
“Ơ...!chuyện này...”
“Cậu Hóa Vânngày hôm qua mới bị tung tin, hôm nay lại bị tung tin.


Đây chính là khẩu pháo hai phát trong truyền thuyết.”
“Tôi vẫn không thể tin được, cậu Hóa Vânlà người tốt như vậy, không thể nào làm ra chuyện như thế được.
“Có phải Thẩm Lãng đã sai không? Có khi nào là hiểu lầm không?”
“Thực ra rất đơn giản.

Tập đoàn Phi Vũ là đối thủ cạnh tranh mạnh của tập đoàn Tề thị.

Lần này mối nguy ngờ đối với Tề Hóa Vân là rất lớn.”
Tề Hóa Vân, người đang từ nhà theo dõi, căm phẫn đến mức muốn đập máy tính của mình.
Hay cho Thẩm Lãng! Mày thật là có bản lĩnh nhỉ! Đáy lòng của tao đều bị mày moi móc ra hết rồi.

Mày đúng là làm tao rất đau đầu đó!”
Tề Hóa Vân tức giận đập bàn làm việc, thật muốn một phát đập tan chiếc máy tính trên bàn.
“Thẩm Lãng, ruốt cục anh nhắm vào tôi thế này có ích lợi gì? Anh cho rằng anh cùng nhà họ Tống có thể đuổi kịp Tề thị chúng tôi sao? Nói cho anh biết, không có chuyện đó xảy ra đâu!”
“Đã muộn rồi ông biết không? Chỉ còn vài ngày nữa là hết hạn ngạch của thương hồi Giang Nam.

Cho dù lần này anh và nhà họ Tống đang tranh thủ kiếm cá, vậy thì sao chứ? Các anh vẫn như mọi khi không thể đạt được hạn ngạch đó!”
Tình hình hiện tại mà Tề Hóa Vân phải đối mặt là rất nghiêm trọng.

Vụ bê bối vừa mới bị phanh phui ngày hôm qua, hôm nay lại phải đối mặt với tin tức lớn như thế này, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khổng thể rửa sạch tội.
Tại cuộc họp thẩm định, Điền Văn Triết đã rung rẩy vì hoảng rồi, sắp không chống đỡ nổi được nữa.


Đả kích lớn này xem như là đòn chí mạng đối với ông ta.
“Điền Văn Triết, ông có thừa nhận hay không? Có phải Tề Hóa Vân đã mua chuộc ông hay không? Để em bí mật gây tổn thất cửa hàng đồ cổ Hồng Thụy Phúc?”
Cuối cùng, từng bước một, Thẩm Lãng đã đợi được khắc này.
Hôm nay anh đến buổi họp thẩm định, mục đích chính là lật lại vụ án cửa hàng đồ cổ Hồng Thụy Phúc, chỉ cần Điền Văn Triết thừa nhận rằng ông ta đã được Tề Hóa Vân mua chuộc, ông ta sẽ có thể trả lại sự trong sạch cho Hồng Thụy Phúc một cách êm thấm.

Dưới sự chất vấn lạnh lùng của Thẩm Lãng, Điền Văn Triết cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, đó là Tề Hóa Vân! Anh ta đã mua cho tôi một viên dạ minh châu và yêu cầu tôi biến hàng cửa hàng đồ cổ Hồng Thụy Phúc thành hàng giả trong quá trình thẩm định.

Tập đoàn Phi Vũ sẽ bị liên lụy.

Tôi sẽ một mình chịu trách nhiệm về việc này, và không liên quan gì đến những người khác ở Điền gia!”
Giờ phút này, Điền Văn Triết nhận hết tội lỗi về mình, thật ra chuyện này cũng liên quan rất nhiều đến ông ta, dù sao ông ta cũng là ông chủ của phái Điền gia, không ít người nghe lời ông ta.
Bây giờ Điền Văn Triết hiểu rằng không thể thoát khỏi cáo buộc được nữa, tốt hơn là phải cố gắng bằng mọi cách để bảo vệ phái Điền gia, đây là cách tốt nhất để chặn đứng tổn thất.
Tuy nhiên, các khán giả trong thâm tâm đều biết rằng phái Điền chắc chắn sẽ sa sút kể từ đó.
Điền Văn Triết thừa nhận rằng ông ta đã bị Tề Hóa Vân xúi giục cũng như sự thật rằng Tề Hóa Vân đã trong bóng tối chỉ đạo tất cả
Từ đó, danh tiếng và uy tín của Tề Hóa Vân ở Vân Thành sẽ càng giảm sút.
Hai vụ bê bối lần lượt bị phanh phui, cho dù là ai cũng không thể gánh nổi.
Tề Hóa Vân, người đang xem chương trình phát sóng trực tiếp ở nhà, sắc mặt mang nặng vẻ buồn rầu.
“Thẩm Lãng! Tao Tề Hóa Vân sẽ báo mối thù này! Tao cũng đã điều tra rồi, bạn gái Lâm Nhuyễn Nhuyễn của mày vẫn đang làm việc trong công ty trực thuộc tập đoàn Tề Thị của tao! Mày phải cẩn thận rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc