SIÊU CẤP ĐẠI GIA



“Cậu Thẩm, xin hỏi cậu rốt cuộc đây là độc dược nào?” Tào Côn hỏi.
“Đây là Khiên Cơ Dược.” Thẩm Lãng đáp.
“Cái gì? Khiên Cơ Dược?” Nghe vậy, Tào Côn chấn động.

Khiên Cơ Dược chính là kịch độc!
“Không sai, tôi sẽ không nhận nhầm, chắc chắn là Khiên Cơ Dược.” Thẩm Lãng nhắc lại.

Thẩm Lãng còn không rõ tại sao loại dược thảo độc như Khiên Cơ lại bị họ mang ra tỉ thí.
Nhắc tới Khiên Cơ Dược, rất nhiều người không mấy quen thuộc.

Trong “Mộc Lan Từ” có một đoạn: Tức tức phục tức tức, mộc lan đương hộ chức, bất văn cơ chức thanh, khả văn nữ thán tức.

(Tiếng kêu rả rích bên ngoài, Mộc Lan làm nghề dệt, không nghe thấy tiếng máy dệt vải mà chỉ nghe tiếng thiếu nữ thở dài)
Thời nay, tiếng máy dệt đã bị thay thế bằng tiếng máy móc, cho nên mọi người không biết cái gì là khiên cơ.

Khiên cơ tức là một quy trình làm việc khi canh cửi thời cổ đại, đặt con thoi đã quấn tơ theo thứ tự trên mặt đất, sau đó kéo từng sợi tơ ra đan vào nhau, nó sẽ quyết định kích cỡ và màu sắc hoa văn cho một tấm vải dệt.
Cái tên Khiên Cơ Dược nghe thì tràn ngập mùi văn nghệ, khiến mọi người không thể tưởng tượng được nó lại là một loại độc dược cực mạnh.

Sau khi uống Khiên Cơ Dược, dạ dày ruột sẽ đau nhức, khiến thân thể co rút liên tục, đầu và tứ chi như bị kéo tơ, cho nên mới đặt tên là khiên cơ.

Khiên Cơ Dược trở thành độc dược nổi tiếng thời cổ đại chính là vì trong dã sử từng ghi chép rằng, Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa từng dùng nó để giết Đường Hậu Chủ Lý Dục.


Xét thấy lai lịch địa vị và sức ảnh hưởng trong văn học của Đường Hậu Chủ, ai cũng biết tới Khiên Cơ Dược.
Theo khảo chứng, Khiên Cơ Dược thực ra chính là cây thuốc hạt mã tiền, tên gọi khác là strynoch, là hạt giống của loài thực vật thuộc chi mã tiền.

Ngành dược lý hiện đại cho thấy độc tính của hạt mã tiền chủ yếu phát ra từ hai loại kiềm sinh vật, bao gồm strychnine và brucine.

Strychnien và brucine đều có thể gây hưng phấn cho trung khu thần kinh.

Biểu hiện lâm sàng trúng độc bao gồm: cơ bắp toàn thân bị co rút, ngất xỉu, mặt nhăn nhó, co rút hệ hô hấp, từ tê liệt chuyển sang ngộp thở.
Khi Thẩm Lãng nói trong hộp này là Khiên Cơ Dược, mọi người đều cả kinh.

Tào Côn liên tục lắc đầu: “Không thể nào, trong kho thuốc của học viện y không có loại dược thảo kịch độc này, các giáo sư chúng tôi bình thường cũng không nghiên cứu nó làm gì.”
Tào Côn cảm thấy rất khó hiểu.

Sau đó ông ta quay sang chất vấn hai trợ thủ: “Hai cậu làm ăn gì vậy hả? Kêu cậu kiếm thêm mấy loại dược thảo chứ không phải là lấy độc dược ra đây!”
Hai trợ lý liên tục lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Viện trưởng, chúng tôi không có, thật sự không phải là chúng tôi làm.

Chúng tôi đều lấy thuốc theo đánh dấu trên hộp mà.”
“Đúng đấy viện trưởng, chúng tôi nào dám qua loa, chúng tôi sẽ không nhìn nhầm tên hộp, thật sự không có Khiên Cơ Dược.”
Tào Côn lại hỏi: “Thật sự không có?”
“Không có không có, chúng tôi rất cẩn thận!”
“Viện trưởng, còn chưa xác định đó là Khiên Cơ Dược đâu.

Nếu thật sự là chúng tôi nhầm thì ngài cứ sa thải chúng tôi đi.”
Thấy hai trợ lý khẳng định như vậy, Tào Côn nhíu mày, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Ông ta đang nghĩ nếu trợ lý khẳng định là không lấy nhầm thì Khiên Cơ Dược này là thế nào? Chẳng lẽ là cậu Thẩm nhận nhầm? Không không không, chắc chắn cậu Thẩm sẽ không nhầm.

Cậu Thẩm có thể dùng Vô Cực Thần Châm, cho dù phân biệt dược thảo hơi kém thì cũng không đến mức để mình rơi vào tình huống xấu hổ.
Tào Côn phỏng đoán, hoặc là hai bên đều không biết rõ, chỉ có tình huống này mới là phù hợp nhất.

Vậy thì điều quan trọng nhất lúc này là xác định bột thuốc trong hộp có phải là Khiên Cơ Dược hay không.
Tào Côn cất bước đến gần hộp thuốc.

Ông ta quyết định phân biệt thử xem rốt cuộc đây có phải là Khiên Cơ Dược hay không.
Nhưng đúng lúc này giáo sư Lý kia dùng muỗng nhỏ chấm vào hộp thuốc, sau đó bỏ vào miệng.
“Mùi vị này không giống như Khiên Cơ Dược.” Giáo sư Lý vừa nếm vừa chép miệng.

Những người khác mở to mắt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm giáo sư Lý, bầu không khí vô cùng khẩn trương.
“Lão Lý, ông…”
“Lão Lý, mau nhổ ra, đó là độc dược mà!”
“Khiên Cơ Dược có kịch độc, giáo sư Lý mau nôn ra!”
“Mau lấy nước cho giáo sư Lý để ông ấy súc miệng, đừng để Khiên Cơ Dược thấm vào khoang miệng!”
Mọi người đều chú ý tới giáo sư Lý, vô cùng khẩn trương, sợ ông ta bị độc phát mà chết.

Chỉ có Thẩm Lãng thờ ơ.

Bởi vì anh đã cứu đối phương một lần, còn cảnh cáo mà đối phương vẫn cứng đầu nếm thảo dược này, đó là chủ động tìm chết, không xứng để anh ra tay cứu lần nữa.

Hơn nữa điều khiến Thẩm Lãng buồn cười là lại có người dám nói Khiên Cơ Dược không phải mùi vị này.

Anh nghĩ, phàm là người ăn trúng Khiên Cơ Dược đều đã chết hết rồi, không chết cũng bị lột da, vậy mà giáo sư Lý còn nói Khiên Cơ Dược không phải mùi vị này, chẳng lẽ lúc trước ông ta từng ăn rồi? Hiển nhiên không có khả năng, ông ta chỉ làm màu mà thôi!
Nhưng làm màu lần này phải trả cái giá rất thảm thiết, giáo sư Lý còn chưa ý thức được sự đáng sợ của Khiên Cơ Dược.

Nếu trúng độc này thì Thẩm Lãng có cách cứu chữa, có thể rửa ruột, đi tả, bảo trì thông khí, lại dùng Diazepam, Phenorbabital hoặc Chloral Hydrate đề phòng ngất xỉu.

Đồng thời phải chú ý im lặng và che ánh sáng, bởi vì ánh sáng và thanh âm sẽ khiến bệnh nhân bị co giật.

Đây là những cách có thể dùng để cấp cứu khi trúng độc Khiên Cơ Dược.
Đương nhiên, đây chỉ là phương pháp đối phó, không thể bảo đảm nhất định hóa giải độc tính của Khiên Cơ Dược.

Bởi vì đây là độc dược, độc tính rất mạnh, quan trọng hơn là thời gian cấp cứu.

Nói không hề khoa trương, chính là đang thi chạy với thần chết.
Đúng lúc này, giáo sư Lý lại cười phá lên: “Ha ha ha, tôi không sao, các cậu lo lắng cái gì? Tôi thật sự không sao hết, ha ha ha.”.


Bạn có biết trang truyện || T RUмtгцуen.VЛ ||
Nói rồi, giáo sư Lý còn đi mấy bước để chứng minh mình không sao.
“Nhìn đi mọi người, đây không phải là Khiên Cơ Dược.

Ngay từ ban đầu tôi đã không cảm thấy đây là Khiên Cơ Dược, bây giờ tôi ăn một ít, nhưng không có dấu hiệu trúng độc, chứng minh tôi mới đúng!”
Nói cũng kỳ, sau khi giáo sư Lý ăn một muỗng nhỏ Khiên Cơ Dược thì không có bất cứ dấu hiệu trúng độc nào.

Nhưng Thẩm Lãng lại không lạc quan.

Người khác thấy giáo sư Lý vẫn khỏe mạnh thì thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh tượng vừa rồi làm họ sợ gần chết.

Tào Côn và Quan Chi Danh gật đầu, lau mồ hôi lạnh, suýt nữa sợ đến nỗi phát bệnh tim.
Nhưng Thẩm Lãng lại lắc đầu, tiếc hận nhìn giáo sư Lý.

Nếu giáo sư Lý không nhảy nhót thì độc tính sẽ không phát tác nhanh chóng, nhưng giáo sư Lý lại tìm chết, cho độc tính vận chuyển trong máu, chắc chắn sẽ mất mạng! Thần tiên cũng không cứu nổi.
“Cần gì phải thế? Để biểu hiện mình là đúng mà đặt cược cả tính mạng, đúng là không cần thiết.

Sĩ diện quan trọng đến thế sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc