SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Không đợi Hồng Minh kịp phản ứng thì Thẩm Lãng đã đi đến bên cạnh khán đài.

Đầu gối hơi khuỵu xuống, sau đó nhảy lên đáp xuống khán đài cao hai mét, đầu gối cũng không cong chút nào.

Khả năng bật nhảy đáng kinh ngạc như vậy không phải người thường có thể làm được.

Đối với Thẩm Lãng mà nói thì điều này chẳng là gì cả, tầng hai của quán bar Night Emerald còn cao hơn thế này rất nhiều.
Cảnh tượng này khiến các nhân viên và khán giả kinh ngạc, ngay cả Đại Hùng đang nheo mắt cũng lập tức mở mắt nhìn khi nhìn thấy Thẩm Lãng nhảy lên, ánh mắt dần tụ lại một chỗ.
“Vị quý ông này, anh đây là muốn thách đấu với huyền thoại bất bại của chúng ta, tuyển thủ Đại Hùng sao?” Người dẫn chương trình dưới sự sắp xếp của Lý Mạc cố ý hỏi câu hỏi này, sau đó đưa micro cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhìn Đại Hùng, cười khinh thường, cầm micro nói: “Loại phế vật này mà cũng được gọi là thần thoại bất bại hay sao.

Hôm nay người tôi muốn đánh chính là anh ta đấy.”
Ngay khi những lời này phát ra, toàn đấu trường quyền anh chính là một bầu không khí im lặng.

Phút giây yên tĩnh qua đi là một làn sóng mắng mỏ:
“Ôi trời, thằng nhãi này điên rồi.”
“Anh ta là cái thá gì, dám ngông cuồng như vậy.”
“Cái thể loại tay chân nhỏ bé này, e rằng sẽ bị Đại Hùng một quyền đánh thành tương bần mà thôi.”
Tuy mọi người hò hét nhưng họ vẫn rất mong chờ trận đấu tiếp theo.

Nhiều người đã rút điện thoại di động ra, sẵn sàng đợi khi Thẩm Lãng bị đánh chết thì chụp lại mấy bức ảnh đáng giá.

Hồng Minh trên khán đài lúc này không khỏi lộ ra ánh mắt sững sờ, không ngờ Thẩm Lãng lại đột nhiên xuất hiện trên võ đài như vậy.

Mặc dù Hồng Minh chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Đại Hùng ra tay, nhưng chỉ riêng thân hình của anh ta đã đủ đáng sợ rồi, e rằng sức mạnh của Đại Hùng này so với Cổ Nguyên và Cổ Phong càng đáng sợ hơn.
Thấy có người thách đấu, Đại Hùng lúc này mới chậm rãi đứng dậy, di chuyển cổ trái phải rồi bước vào lồng bát giác.

Tiến vào võ đài, Đại Hùng khinh thường cười, nhìn Thẩm Lãng nói: “Phiền toái nhỏ thôi, hôm nay tao cho mày biến thành đồ mài răng cho ông đây, tao sẽ tiễn mày đi gặp diêm vương.”
Thẩm Lãng cười không nói lời nào, thậm chí còn vẫy tay chào khán giả bên dưới.

Sự khinh thường lớn nhất đối với kẻ thù chính là làm lơ đối thủ, đây là lần đầu tiên trong đời Đại Hùng bị đối thủ coi nhẹ, chuyện này khiến Đại Hùng hoàn toàn tức giận.
Cho mày ngông cuồng này, hôm nay tao mà không giết mày, tao lập tức đổi tên theo họ mày.

Đại Hùng chà xát bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiếng cồng vang lên và trận đấu bắt đầu.

Thẩm Lãng khoanh tay đứng, mặt không cảm xúc nhìn Đại Hùng trước mặt.
“Chịu chết đi.” Đại Hùng phẫn nộ gầm lên, bộ mặt dữ tợn, phát lực hai chân, hung dữ tiến về phía trước.

Đại Hùng chạy tới, toàn bộ lồng bát giác dường như vì bước chân của anh ta mà rung chuyển dữ dội.
Khi Hồng Minh nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng không khỏi hít sâu một ngụm không khí.

Bởi vì Đại Hùng không chỉ có cơ thể cường tráng, mà tốc độ của hắn cũng khác người thường, thậm chí tốc độ so với Cổ Nguyên còn nhanh hơn.

Trong nháy mắt, Đại Hùng đã đến trước mặt Thẩm Lãng, dùng tốc độ nhanh như sấm đấm xuống Thẩm Lãng một đấm.

Cảm nhận luồng gió rít gào phát ra từ cú đấm, Thần Lãng không liều mạng mà hơi xoay người sang một bên, nắm đấm sượt qua mũi Thẩm Lãng.

Nhìn thấy Thần Lang né tránh đòn, Đại Hùng hơi cúi người xuống, dùng một chân giẫm xuống đất, thuận đà dồn lực đá một cú vào bụng Thẩm Lãng.

Lần này, từ sức mạnh đến đến tốc độ đòn kết hợp lại gần như đã đạt đến cực hạn, thậm chí sàn đấu còn vì lực chân của Đại Hùng mà rung lên.
“Kết thúc rồi!” Hồng Minh gần như có thể tưởng tượng ra cái kết cục của Thẩm Lãng, thậm chí anh ta còn nhắm hai mắt lại.
Nhưng trong giây tiếp theo, Thẩm Lãng nghiêng người liền tránh được bàn chân của Đại Hùng.

Khán phòng lập tức ồ lên ngạc nhiên.
“Thằng nhóc này là ai thế nhỉ, cũng có chút bản lĩnh.”
“Tôi cảm thấy người này rất có hi vọng.”
“Quá nhanh rồi, còn nhanh hơn cả Đại Hùng nữa chứ!”
Rõ ràng, hai pha né tránh liên tiếp vừa rồi của Thẩm Lãng đã khiến khán giả thay đổi cách nhìn về anh một cách triệt để.
Mà sau hai đòn đánh kết hợp vẫn không chạm được vào Thẩm Lãng, biểu cảm của Đại Hùng trở nên rất khó coi, xem ra anh ta đã tức giận không hề nhẹ.
“Để tao xem mày có thể trốn được đi đâu.” Đại Hùng phẫn nộ chửi mắng, hai tay ra quyền.
Sức mạnh của cơ bắp khi bùng nổ phát ra một âm thanh vang dội.

Loại sức mạnh này khiến bất kì ai gặp phải, nhìn thấy cũng vô cùng sợ hãi.


Thẩm Lãng lúc này nhíu chặt đôi lông mày, ánh mắt sáng như ngọn đuốc, thân hình hơi cúi xuống.

Ngay lúc mọi người cho rằng Thẩm Lãng sẽ lại tiếp tục né tránh sự tấn công của Đại Hùng thì Thẩm Lãng ngược lại không lùi bước mà tiến lên, lao thẳng về phía Đại Hùng.
Thân ảnh hai người đồng thời va vào nhau, toàn bộ lồng bát giác phát ra âm thanh chấn động, ngay cả ánh sáng trên võ đài cũng rung lắc dữ dội không ngừng.
“Vãi, đây không phải là tính liều mạng à?”
“Cái vóc dáng nhỏ bé này dù mình đồng da sắt cũng không thể so với Đại Hùng.”
“Xong rồi, chỉ vừa mới ca ngợi tên này thôi mà bây giờ đã...”
“Ầm.”
Khi hai nắm đấm va chạm, nắm đấm của Thẩm Lãng trực tiếp đối đầu trực diện với nắm đấm của Đại Hùng.

Đúng lúc tất cả khán giả trên khán đài tiếc thương cho Thẩm Lãng thì một cảnh tượng bất ngờ xảy ra.

Tay phải Đại Hùng đột nhiên run rẩy, một cơn đau dữ dội từ các đốt ngón tay truyền đến, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán anh ta.

Anh ta không ngờ Thần Lãng sẽ trực tiếp đối quyền trực diện với chính mình.

Cần phải biết rằng, khi hắn ra quyền này thì toàn bộ cánh tay đối thủ không gãy cũng chắc chắn bị thương.

Nhưng lần này, Đại Hùng ngược lại cảm thấy rằng cánh tay của anh ta sắp gãy rồi.

Đúng lúc này, Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng, vọt lên cao, trực tiếp đạp thẳng vào mặt Đại Hùng một cách không nương tay.
“Phụt.”
Đại Hùng bị Thẩm Lãng đạp ngã xuống đất, thân hình to lớn của anh ta trực tiếp ngã xuống ngoài rìa của lồng bát giác.


Toàn bộ đấu trường quyền anh im lặng, im lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hồng Minh đứng trong đám người nhìn thấy cảnh này thì trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin, không thể tin được cảnh tượng trước mắt là sự thật.

Trước đấm sau đá bay đối thủ, mà người này lại là Đại Hùng, thật có bản lĩnh.

Mạnh mẽ đến nỗi, một kẻ chưa từng gặp đối thủ của mình như Đại Hùng, giờ đây lại bị hạ gục, nằm bẹp dưới đất trong vòng chưa đầy một phút.

Đây đúng là chuyện làm người ta không thể tin nổi.

Thẩm Lãng cười nhẹ, nhảy khỏi sàn đấu, bước chân hướng về phía cửa lớn.
Cảnh tượng hôm nay nhất định sẽ làm dậy sóng một cuộc thảo luận sôi nổi ở thành phố Giang Nam, và một số kẻ ở Nhà họ bàng cũng rất sốc khi thấy cảnh này.

Đại Hùng lại bị hạ gục theo cách này, nếu Bàng Hồng biết chuyện này, ông ta hẳn sẽ tức đến chết.
Sau khi rời khỏi sàn đấu, Thần Lãng tìm thấy Hồng Minh trong đám người.

Lúc này, phản ứng đầu tiên của Hồng Minh khi nhìn thấy Thẩm Lãng là đi vòng quanh kiểm tra toàn bộ tình trạng cơ thể của Thẩm Lãng.

Trong mắt anh ta, Thẩm Lãng không thể nào không sứt mẻ, bình an vô sự sau khi đấm tên quái vật như Đại Hùng được.
“Đừng nhìn nữa, tôi không có bị thương!” Thẩm Lãng bất lực nhún vai.
Hồng Minh trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm tay của Thẩm Lãng, nói: “Anh… anh mới chính là quái vật.”
“Ha ha ha…” Thẩm Lãng không nhịn được cười vì vẻ mặt của Hồng Minh, nói: “Nếu anh cũng muốn trở thành một loại quái vật như thế này, tôi có thể giúp anh.”
Hồng Minh sửng sốt, có chút do dự nói: “Anh là muốn đánh tôi một quyền nằm dưới đất sao?”
Thẩm Lãng thu lại nụ cười, vỗ vỗ bờ vai hồng Minh, sốt sắng nói: “Có một vài người cuộc sống vốn đã phi thường, anh chính là loại người này, như vậy anh có nguyện ý không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc