SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Thẩm Lãng nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, cũng không có ý định bỏ qua cho bọn họ, bởi vì loại người này ngày thường làm nhiều chuyện ác, bỏ qua cho bọn họ sẽ là tai họa ngầm ở Giang Nam sau này.

Thẩm Lãng đạp vào vai Trần Khai Vũ, lạnh lùng nói: "Loại người như các người không xứng được tôi tha thứ!"
Trần Bình, Trần Khai Vũ nghe vậy, chết lặng.

Trong tích tắc, Trần Bình như già đi hàng chục tuổi, gương mặt đờ đẫn.
Nhìn về phía con trai của mình, Trần Bình nói: "Cậu Thẩm, Trần Bình tôi ngã trong tay cậu cũng không oan uổng, chỉ xin cậu tha cho con trai tôi một đường sống.

Tôi...!ngày mai tôi đi Bộ Thanh tra đầu thú, chỉ cầu xin cậu bỏ qua cho con trai tôi...”
Lúc này, Trần Khai Vũ đột nhiên đứng lên.
Cậu ta biết rằng những ngày tốt đẹp của mình sắp kết thúc, trong lòng vô cùng tức giận, mà kẻ gây ra tất cả mọi chuyện chính là Thôi Diệp Đồng.
Nếu không phải là Thôi Diệp Đồng, cậu ta đã không chủ động đi tìm Thẩm Lãng!
Nếu không phải là Thôi Diệp Đồng, cậu sẽ không đắc tội với cậu chủ gia tộc Ngoan Nhân!
Trần Khai Vũ đi đến bên Thôi Diệp Đồng, một tay nắm tóc cô ta, giận dữ quát: "Mẹ nó! Là mày, là mày hại tao!”
Thôi Diệp Đồng bị dọa tới phát ngốc.

Khi Trần Bình vừa quỳ xuống xin lỗi, cô ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Phúc đến, nói ra thân phận của Thẩm Lãng, cô ta đã nhìn rõ cục diện.
Người này có vốn sinh ra để kiêu ngạo, là người mà cô ta không dám đắc tội!
Trần Khai Vũ, anh buông tôi ra trước..." Thôi Diệp Đồng nói với Trần Khai Vũ, bây giờ cô ta chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi Thẩm Lãng và cầu xin tha thứ.

Thay vì buông Thôi Diệp Đồng ra, Trần Khai Vũ đạp lên người Thôi Diệp Đồng, túm tóc và không ngừng đập đầu Thôi Diệp Đồng xuống đất.

Rầm!
Rầm!
Rầm!
Sau vài cái, trán Thôi Diệp Đồng đã chảy đầy máu, ánh mắt hơi rã rời.

Thần Lãng cười lạnh, vẻ mặt lãnh đạm.

Kết cục của Thôi Diệp Đồng là do cô ta tự rước lấy, cũng không đáng để anh đồng tình, nhìn thấy ba người quỳ ở đó, Thẩm Lãng cảm thấy không kiên nhẫn!
Thẩm Lãng nói: "Trần Bình, tốt hơn hết ông nên nhớ kỹ những gì ông nói hôm nay, ngày mai hãy đi Bộ Thanh tra khai báo, đứa con trai vô dụng kia của ông tôi có thể bỏ qua, bây giờ cút đi!”
Nghe được câu này, Trần Bình cảm thấy vô cùng khó, nhưng không còn cách nào khác.

Túm tay Trần Khai Vũ rời khỏi sảnh tiệc.

Sau khi Trần Bình và Trần Khai Vũ rời khỏi sảnh tiệc, Trương Hòa Chính gọi người kéo Thôi Diệp Đồng ra ngoài như một con chó chết.

Trong sảnh tiệc lúc này, mọi người đều vây quanh Thẩm Lãng.
"Cậu Thẩm, tôi là Lý Lệ Thanh của Tập đoàn Vinh Huy..."
"Cậu Thẩm, tôi là Liễu Hải Xuyên của Tập đoàn Hải Xuyên!"
"Cậu Thẩm, tôi là Phùng Lệ Lệ của Tập đoàn Xuân Á, không biết liệu cậu Thẩm có thời gian dùng bữa cùng nhau không..."
Lúc này, mấy ông chủ Tập đoàn đang không ngừng vội vàng đưa danh thiếp, muốn làm quen với Thẩm Lãng, thậm chí còn có không ít mỹ nữ đeo bám Thẩm Lãng, tìm cơ hội.

Thẩm Lãng cười khổ trong lòng, anh không ngờ sự xuất hiện của Phúc lại mang đến cho anh những phiền phức như vậy, anh muốn đến yến tiệc là nể mặt lãnh đạo Trương, nhưng xem ra hôm nay anh đã cướp mất ánh đèn sân khấu của lãnh đạo Trương rồi.
Tuy rằng bị cướp mất ánh đèn sân khấu, nhưng Trương Hòa Chính không hề phật lòng chút nào, ngược lại còn cười không khép miệng, bởi vì hiện tại đối thủ lớn nhất của ông ta là Trần Bình đã không còn nữa, và sau này thành phố Giang Nam sẽ là thiên hạ của Trương Hòa Chính!
Sau khi mọi người đưa danh thiếp cho Thẩm Lãng, Trương Hòa Chính mới có cơ hội mời Thần Lãng đến bên cạnh.

Lúc này, Trương Hòa Chính nhìn Thẩm Lãng trước mặt, ông ta đứng thẳng người, không dám thở mạnh.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Trương Hòa Chính đối xử với một người cung kính tôn trọng như vậy!
Mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, bởi vì vị đại thần như vậy, đừng nói Trương Hòa Chính, dù là một nhân vật có máu mặt ở ủy ban tỉnh, cũng phải kính cẩn lễ phép với Thẩm Lãng!
Phải biết rằng gia tộc Ngoan Nhân ở Hoa Hạ, là thần thông quảng đại!
Nhìn thấy bộ dáng thận trọng của Trương Hòa Chính lúc này, Thẩm Lãng cười nhạt nói: "Lãnh đạo Trương, đừng căng thẳng, cứ gì cứ nói thẳng!" Trương Hòa Chính làm sao có thể không căng thẳng, cố gắng bình tĩnh, Trương Hòa Chính bình tĩnh nói: "Cậu Thẩm, không ngờ cậu lại ở thành phố Giang Nam, trước đây nếu có chỗ nào làm mất lòng cậu, xin cậu chớ trách!"
Thẩm Lãng xua tay, ấn tượng của anh ấy đối với Trương Hòa Chính rất tốt, ít nhất đối với Tập đoàn Phi Vũ có thể coi Trương Hòa Chính là người giúp đỡ, những gì ông ta làm suốt thời gian qua cũng có thể coi là lãnh đạo tốt một phương!
Thẩm Lãng nhàn nhạt nói: "Bây giờ thành phố Giang Nam phát triển nhanh như vậy, không thể không kể đến tầm nhìn xa của lãnh đạo Trương! Tập đoàn Phi Vũ sẽ cố gắng hết sức mang lại lợi ích cho người dân thành phố Giang Nam trong tương lai.

Tôi chỉ mong rằng sau này lãnh đạo Trương vẫn cần hao tâm tổn trí, dù sao thì thành phố Giang Nam bây giờ không còn bất kỳ trở ngại gì cho ông! "
Câu nói này khiến Trương Hòa Chính cảm thấy lâng lâng!
Bởi vì những lời nói của Thẩm Lãng rõ ràng là sự ghi nhận công lao của ông ta trong suốt thời gian qua, và anh có vẻ rất hài lòng!
Trương Hòa Chính nói: “Cậu Thẩm cứ yên tâm, chỉ Trương Hòa Chính vẫn còn ở thành phố Giang Nam một ngày, tôi sẽ đảm bảo một môi trường kinh doanh chất lượng cao và người dân ở đây có thể an cư lạc nghiệp!”
Thẩm Lãng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Sau này nếu cần giúp đỡ gì, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào! Dù sao thì mấy ngày nay ông đã giúp Tập đoàn Phi Vũ rất nhiều, những chuyện này tôi đều ghi nhớ!"
Nghe vậy, Trương Hòa Chính Hỉ vui như mở cờ trong bụng, lời nói này của Thẩm Lãng có nghĩa là ông ta có hậu thuẫn rất lớn!
Trương Hòa Chính gật đầu đáp: "Vậy thì cảm ơn cậu Thẩm!"

Sau khi nói chuyện với Thẩm Lãng, Trương Hòa Chính bước lên sân khấu của sảnh tiệc và bắt đầu bài phát biểu của mình.

Đây cũng là thông lệ của Trương Hòa Chính khi tổ chức yến tiệc của giới kinh doanh, nhưng hiện tại, điều khác biệt so với trước đây là Trương Hòa Chính liên tục nói đến Tập đoàn Phi Vũ trong bài phát biểu của mình.
Không một ai trong số những người có mặt là kẻ ngốc, và bọn họ đều biết rằng Trương Hòa Chính đã đạt được một thỏa thuận ngầm với Thẩm Lãng.
Mà bây giờ Trương Hòa Chính ở thành phố Giang Nam không có gì ngáng đường, nên sự ủng hộ đối với Trương Hòa Chính của bọn họ càng thêm vững chắc.

Thậm chí một số người ủng hộ Trần Bình cũng ngay tại chỗ thể hiện sự ủng hộ đối với Trương Hòa Chính.
Vài ngày sau...
Tập đoàn Phi Vũ chính thức khởi động dự án cải tạo khu phố cổ thành phố Giang Nam, dự án này cũng xác lập vị thế không thể lay chuyển của Tập đoàn Phi Vũ tại thành phố Giang Nam!
Theo kế hoạch ban đầu, Thẩm Lãng dự định biến khu vực này thành trung tâm văn hóa và đời sống của thành phố Giang Nam, đồng thời hiện đại hóa nó trên cơ sở bảo tồn lịch sử và văn hóa ban đầu.
Điều này khiến người dân ở thành phố Giang Nam ngưỡng mộ những gì Tập đoàn Phi Vũ đã làm được.

So với việc phá dỡ và di dời các tòa nhà văn phòng cao tầng, việc của Tập đoàn Phi Vũ sẽ mang lại cho họ cảm giác như ở nhà hơn!
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch của Giang Nam, Thần Lãng nhận được cuộc gọi của Mộc Hồng Diệp..


Bình luận

Truyện đang đọc