SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Anh Giang, cô Lâm” Hoa Sinh mở cửa xe rồi chào một cách cung kính.

“Sao rồi, các anh em công nhân có hợp tác không?” Giang Ninh cười rồi hỏi.

“Có chứ, rất hợp tác. Tất cả mọi người đều coi đây là chuyện riêng của mình, mà đây vốn dĩ cũng chính là chuyện của mọi người mà” Hoa Sinh vội vàng nói.

Đảm bảo an toàn không chỉ vì người khác mà còn vì chính bản thân mình, ai cũng muốn được trở về nhà một cách bình an.

“Khu vực khai thác mỏ của chúng tôi đều có công tác kiểm tra an toàn định kỳ hàng tháng nên mọi người đều chỉ làm qua loa cho xong chuyện. Thế nhưng bây giờ ai cũng nhận ra rằng phải sống sót thì mới có thể được chứng kiến tương lai tươi đẹp sau này nên ai cũng không muốn có sự cố gì đó xảy ra!

Lâm Vũ Chân nghe thế thì gật đầu: “Đúng thế, nên có nhận thức về sự an toàn như vậy mới phải.”

“Vậy khu vực khai thác mỏ của chúng ta có gặp rủi ro tiềm ẩn nào không?” Giang Ninh thuận miệng hỏi.

“Có một vài sự cố nhỏ nhưng đều được khắc phục rồi, hiện giờ thì không còn vấn đề gì cả” Hoa Sinh cười rồi trả lời, đột nhiên anh ta nghĩ đến chuyện gì đó nên hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nhưng có một chỗ rất nguy hiểm, dễ sập nên tạm thời vẫn chưa được xử lý.”

“Sập hầm mỏ?” Anh vừa nghe xong, liền nhíu mày nói: “Tai họa ngầm lớn như vậy sao các người không giải quyết, chẳng lẽ đợi đến lúc xảy ra chuyện mới giải quyết hay sao?” Sắc mặt anh hiện lên vẻ không hài lòng.

Hoa Sinh vội vàng giải thích: “Bây giờ mỏ quặng đó đã là hầm mỏ hoang, không cho người khác vào, lúc trước khi mà chúng tôi phát hiện ra thì đã bị lên báo rồi, bên phía công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Bắc Tinh đã cho người đến kiểm tra, sau đó thì liền nơi đó liền bị khóa lại, không cho bất kì người nào vào trong.”

“Cậu Ninh đừng lo lắng, mạng sống của chúng tôi tuy rẻ mạt nhưng chúng tôi vẫn rất trân trọng mạng sống, không dễ dàng dám mạo hiểm đâu” Anh cười một cách mỉa mai nói: “Nơi mà có mỏ khoáng bị sập thì không có ai mà muốn đi vào”

“Bị khóa lại rồi cũng tốt, cứ để nó sớm bị chôn vùi đi, tránh lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn” Lâm Vũ Chân nói.

“Lúc trước chúng tôi cũng muốn chôn lấp tất cả để đảm bảo an toàn một chút, nhưng ông chủ của công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Bắc Tinh lại không đồng ý để chúng tôi lấp nó đi mà chỉ cho khóa lại, không cho bất kì ai vào là được” Hoa Sinh có chút bất lực.

Lúc trước họ đã phát hiện ra được là cái hầm mỏ này có vấn đề rồi, không cẩn thận làm sập là sẽ bị chôn sống trong đó.

Mạng của bọn họ lớn nên mới có thể sống sót mà ra ngoài liền báo lên cấp trên, cuối cùng ông chủ kia đích thân đến xem qua, nhưng lại không chịu lấp nó đi, mà chỉ cho khóa lại để không cho bất kì người nào vào trong, anh nghĩ mãi cũng không hiểu, giữ lại còn có ý nghĩa gì chứ.

Còn ai chịu vào cái mỏ khoáng này để khai thác nữa chứ.

Nghe xong những lời này, cô cau mày khiển trách, nhưng Giang Ninh dường như phát giác ra điểm gì đó không đúng.

“Là ông chủ nào vậy? Anh ta hỏi.

“Hình như tên là Triệu Toàn” Nghe được câu này, con ngươi của anh sáng lên, chốc lát như hiểu ra được cái gì đó.

Buổi sáng bọn họ vừa đến tìm anh và không tiếc phải trả một cái giá lớn cũng phải mua cho được một phần của khu khoáng sản, anh chỉ cho họ chọn một cái, họ liền nổi giận đùng đùng không chịu chấp nhận.

Nghĩ lại, thì ra họ chỉ muốn một khu mỏ khoáng trong đó, những chỗ khác chẳng qua chỉ là để che mắt người khác, để người ta không phát hiện ra mục đích thật sự của họ.

Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn tấm bảng lớn của khu khai thác mỏ quặng thứ tám, trên khóe môi nở một nụ cười.

“Hoa Sinh, bây giờ anh lập tức đi tung tin nói là phát hiện khu khai thác số tám có một hầm có nguy cơ bị sập nên chuẩn bị cho chôn lấp”. “Lấp nó thật sao? Vậy tôi lập tức đi sắp xếp” Anh lắc đầu nói: “Tạm thời thì chưa cần, làm màu mà thôi, anh chỉ cần lo việc tung tin là được rồi” Anh ta cũng không phải con người ngoằn ngoèo nhiều, không biết Giang Ninh có ý gì, nhưng biết làm theo những gì anh nói là được rồi, không chôn lấp, chỉ tung tin, cuối cùng anh cũng hiểu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc