SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Rất nhiều người ra vào.

Ở cửa, có một người phụ nữ mặc váy dài, khoác thêm một chiếc áo khoác, cả người toát ra khí chất thanh tú xinh đẹp, tuổi chừng bốn mươi, có thể nhìn ra khóe mắt dưới lớp trang điểm đã có nhiều nếp nhăn.

“Ông Trương đã lâu không đến đây, cô Từ vẫn luôn nhắc đến anh đó.” Lưu Nương đã làm trong nghề này được mười năm, ở nước ngoài, chỉ có những người cùng màu da mới đoàn kết hơn, đặc biệt là trong nghề này.

Ân Vân, chủ nhân của sảnh Rắn, đông thời cũng là một người phụ nữ, ở đây nổi tiếng là một người mạnh mẽ, luôn đấu tranh cho phụ nữ, khiến bọn họ không còn sợ bị người khác ức hiếp.

Lưu Nương vừa nhìn thấy ông Trương thì lập tức tiến lên chào hỏi, không chút do dự ôm lấy tay ông ta, bà ta biết rất rõ rằng tài sản của ông Trương ở trong nước rất lớn, là một người không thiếu tiền!

Họ không dám đắc tội với kiểu khách hàng này.

“Cô Từ nói gì vậy?”

“Tất nhiên là nói về sự trống trải và cô đơn của bản thân, cần ông Trương đến lấp đầy cô ấy rồi!” Lưu Nương cười lớn đáp, vừa đi vừa dùng điệu bộ ẻo lả mà bản thân đã luyện tập nhiều năm để xoa xoa cánh tay của ông Trương, khiến ông Trương chẳng mấy chốc đã trở nên hứng thú.

Khi hai người bước đến đại sảnh, Lưu Nương lập tức gọi lớn.

Lập tức, một hàng các cô gái trẻ đẹp bước ra, mỗi người một vẻ.

“Cô Từ đâu?” Ông Trương nhìn quanh một lượt, cười nói.

“Tất cả chỗ này đều là cô Từ, tất cả đều cần ông Trương đến lấp đầy sự trống trải” Lưu Nương nháy mắt một cái, cố ý ghé vào bên tai ông Trương, nhỏ giọng nói: “Người bên phải là người mới tới, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm” Nghe vậy, hai mắt ông Trương bỗng nhiên sáng ngời, trực tiếp vươn tay chỉ: “Vậy thì chọn cô ấy đi” Nói xong, ông ta đi tới, ôm người phụ nữ vào lòng, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô ta không nhịn được cười.

Ông ta đã quá quen thuộc với nơi này, ôm được người đẹp liền muốn đi lên lầu, đột nhiên…

Một bóng người nhanh chóng xông đến, kéo cánh tay ông Trương ra, tát vào mặt ông ta.

“Bép!” Cái tát này rất mạnh, chiếc kính gọng vàng của ông Trương bay đi.

“Người phụ nữ của ông đây mà mày cũng dám động vào?

Ông đây phải giết mày!”

Chương 1195: Thời gian xa cách

Không đợi Lưu Nương và ông Trương kia phản ứng lại, Lão Ngũ cũ đã lao tới, từng cái tất thật mạnh in lên mặt ông Trương.

“Bép!”

“Bép!”

“Bép!” Khi Lưu Nương phản ứng lại, gọi người đến, khuôn mặt của ông Trương đã bị đánh đến nỗi sưng tấy!

“Hừ! Ông đây nhìn không quen loại đàn ông ở bên ngoài chơi bời như vậy!” Lão Ngũ chửi một câu, khạc nhổ vào mặt ông Trương, quay đầu lại nhìn thấy mấy người bao quanh mình, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Sảnh Rắn mấy người thật to gan! Ngay cả người nhà sảnh Khỉ chúng tôi cũng mà cũng dám dộng vào? Lôi đi bán!” Lão Ngũ trợn to hai mắt rống lên, không cho Lưu Nương kịp phản ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc