SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Phương Thu trực tiếp đi lên phía trước làm mẫu một lượt.

“Nhìn rõ chưa hả? Đây mới gọi là quyền! Là quyền!”

“Này! Vẫn còn chưa hiểu sao? Mấy người là heo à? Nhìn tôi đây, nhìn cho rõ vào, làm theo tôi đi, đừng để tôi phải nói thêm nữal”

“Muốn chọc tôi tức chết à? Đánh quyền yếu ớt không có lực như vậy, không phải đánh như thế” Trong phòng làm việc Ông Đàm Hưng đang nhàn nhã thưởng trà.

“Cái tên Phương Thu này thú vị đấy” Ông ta thản nhiên nói.

Dạo này, ngày nào cũng đến tìm Giang Ninh thách đấu nhưng Giang Ninh ở nước ngoài hôm nay mới trở về.

Không cần biết Phương Thu đã thách đấu bao nhiêu lần, Giang Ninh đều phớt lờ.

“Tính tình không tệ, chàng thanh niên này, tuổi còn trẻ sức lực dồi dào” Giang Ninh cười nói: “Tư chất cũng được” Những người được Giang Ninh khen ngợi như vậy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trong mắt Giang Ninh, hầu hết mọi người đều như nhau, người có tố chất như thế rất là hiếm thấy.

Không còn nghỉ ngờ gì, thực lực của Phương Thu rất mạnh, nhưng tính tình quá nóng nảy, không biết là đệ tử của bậc cao nhân nào, có đạo mà không có đức.

Giống như có được một vũ khí lợi hại nhưng nếu không kiểm soát được nó thì người bị thương chính là bản thân mình.

“Cứ mặc kệ anh ta, nhưng nếu còn đến làm loạn tôi sẽ tuyệt đối không tha” Giang Ninh cứ từ từ nhẹ nhàng nói.

Sau đó ông quay sang Đàm Hưng, không nói đến chuyện của Phương Thu nữa.

“Gần đây trong giang hồ có xảy ra sóng gió gì không?” Đây là cái anh quan tâm.

Phương Thu anh ta không cho người ta biết về lai lịch của mình nên những người khác như Giang Ninh chỉ còn cách suy đoán, nhưng Giang Ninh lại không thích đoán.

Tuy nhiên trong giang hồ, Đàm Hưng vẫn luôn theo dõi.

“Cũng có chút tin tức.” Ông Đàm Hưng đặt chén trà xuống: “Có nhiều người mai danh ẩn tích đã lâu, nay lại bắt đầu có chút động tĩnh” Giang Ninh nheo nheo mắt.

Nghĩ lại thì đúng là Chủ Thượng chính là kẻ đứng sau điều khiển, tuy rằng ông ta bị trọng thương cần nhiều thời gian tĩnh dưỡng nhưng ông ta không ra tay không có nghĩa ông ta không ra lệnh cho kẻ khác ra tay.

Quyển sách võ thuật là thứ mà bất cứ ai cũng muốn có được, đâu chỉ có Chủ Thượng mà còn cả gia tộc của ông ta, chuyện lần này nếu lại tiếp tục diễn ra cũng không biết sẽ dẫn đến kết quả gì, chi bằng nên có sự chuẩn bị từ sớm thì tốt hơn.

“Cậu lấy tên võ quán là Cực Đạo có phải cố tình thu hút sự chú ý của bọn họ?” Đàm Hưng nhìn sang Giang Ninh, hít một hơi thật sâu.

Cách thức hành sự của Giang Ninh chính là kiểu không có quy tắc, hoàn toàn không thể phỏng đoán theo lẽ thường.

Đổi lại là người khác, nếu có Quyển sách võ thuật trong tay thì chắc chắn sẽ cất giấu kĩ càng.

Dù là Bàng Phi Nham hay Bảo Vinh Đông, đều đang bí mật luyện quyền, không dám để lộ ra dù là một chút. Còn Giang Ninh…hình như chỉ sợ người khác không biết, trong tay anh có quyền sách, hơn nữa là ba tập.

Huyên hoang à!

Thật là phách lối!

Anh không sợ bị người khác cướp mất hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc