SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Bát Cực Quyền của tôi lưu truyền rộng rãi, người thực sự hiểu được tinh hoa trong môn võ này, đến nay chẳng còn được mấy người a, không biết sau khi tôi chết đi, còn có ai, có thể làm vinh quang hiển hách môn võ này không” Tông sư Bát Cực Quyền thở dài.

Những người đó, thứ mà họ sợ hãi nhất đó chính là sau khi bản thân chết đi, không để lại cho đời sau được cái gì.

Đặc biệt là trong quá khứ, những điều huy hoàng, rất có ý nghĩa và giá trị này, đến ngày nay, không có mấy người nguyện ý dốc lòng mài dũa để đạt được.

Thời đại này thay đổi thật rồi, nhưng mục tiêu ban đầu của họ vẫn còn nguyên đó, vẫn không hề thay đổi.

“Những điều chúng tôi đang làm, là hy vọng mọi người đoàn kết, chung sức bảo vệ và giữ gìn tốt hơn nữa những môn võ cổ truyền này” Đàm Hưng cũng thở dài, nói: “Giới giang hồ, dần suy tàn là điều không thể tránh khỏi, nhưng tinh thần thượng võ…không được đánh mất, đây là linh hồn, là cội nguồn của chúng ta” Một vài người cảm thán.

Trên võ đài, Phương Thu đã nhìn thấy đối thủ trong vòng này của mình.

“Người này không được.” Anh ta trực tiếp nói: “Đổi một người khác lên”

“Được hay không được, đánh một trận rồi hãy nói tiếp” Người đàn ông đứng đối diện, vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ khí đúng mực, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

Nhìn lên võ đài, A Cẩu nhíu chặt lông mày.

“Đại ca, người này có được không?”

“Được” Giang Ninh không nói nhiều, chỉ một chữ đơn giản.

Nhưng những gì anh ấy nói, A Cẩu chưa bao giờ nghi ngờ cả.

Giang Ninh nói được, vậy vị cao thủ của Bát Cực Quyền này, e rằng thật sự không hề đơn giản chút nào.

“Ầm!” Phương Thu không thích nhiều lời, chân động một chút, liền trực tiếp lao tới, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động đánh trước.

Điên cuồng như gió!

Một đường quyền dài được đánh ra, các khớp xương vang lên như tiếng đậu rang, kêu răng rắc.

Anh ta thét lên một tiếng, đã đi đến trước mặt đối thủ.

Nhưng đột nhiên, Phương Thu đánh vào không trung trước mặt anh ta, không nhìn thấy đối thủ đâu!

“Làm sao có thể như vậy được chứ?” Phương Thu hừ một tiếng, không một chút do dự, lập tức xoay người, tay trái hung hăng quét qua.

“Bốp!” Hai nắm đấm bất ngờ va mạnh vào nhau.

Trong chớp mắt, sắc mặt Phương Thu thay đổi nhẹ, ngay lập tức lùi lại vài bước.

Toàn bộ hội trường náo động!

Đây là lần đầu tiên Phương Thu lùi bước.

“Lợi hại quái”

“Quá mạnh rồi!”

“Bát Cực Quyền, mạnh quá, bá đạo quá!” Cả hội trường, người nào người nấy đều cảm thán không thôi.

Mọi người đều nhìn thấy, hai người trên võ đài, đều là đá chọi đá, đều là kẻ mạnh. mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác, bá đạo hơn bất cứ người nào!

Bình luận

Truyện đang đọc