SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Chào chị dâu!” A Phí cũng không quan tâm nhiều thấy Lâm Vũ Chân lập tức nói: “Đã lâu không gặp.” “A Phí hả, lâu rồi không gặp” Lâm Vũ Chân gật đầu chào hỏi: “Tôi nghe Giang Ninh nói, cậu muốn đến Đông Hải phát triển” “Đúng vậy.” A Phi than thở, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ là vậy, em ở miền Bắc cũng tạm được, nhưng bên này đại ca cần người trợ giúp, chị dâu cũng biết, em quen biết đại ca nhiều năm như vậy, rất hiểu anh ấy, anh ấy cần em như vậy, em không thể không đến” “Đại ca nói với em rất nhiều lần rồi, nếu em còn đùn đẩy nữa, vậy em còn là con người sao?”

Lời nói thành khẩn, tràn đầy tình cảm, Giang Ninh nghe thấy mà thiếu chút nữa cũng tin luôn rồi.

Con mẹ nó là ai mỗi ngày đều cầu xin anh nói muốn đến Đông Hải để phát triển hả?

Từ khi nào thì biến thành Giang Ninh anh cầu xin A Phi đến đây vậy.

Nhưng mà lần này anh vẫn chừa chút mặt mũi cho anh ta.

“Đại ca nói Lâm thị có quy tắc của Lâm thị, tất cả đêu dựa theo quá trình gửi sơ yếu lý lịch đi phỏng vấn, nhưng mà từ khi còn nhỏ em đã lang thang chung một chỗ với đại ca ở trong Cái Bang nhiều năm như vậy…” “Tôi biết chứ, chuyện này Giang Ninh cũng đã nói với tôi rồi, quả thật là không thể phá vỡ quy tắc, nhưng mà Lâm thị cũng có quy định đặc biệt, nhất là đối với những nhân tài có chuyên môn cao như cậu vậy, ừa, có trường hợp đặc biệt.” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh một chút, thấy Giang Ninh đang cười thì cố ý nghiêm túc nói.

“Tôi đã nghĩ kỹ sẽ sắp xếp cho cậu chức vụ gì rồi, mong rằng bạn học A Phi có thể hài lòng” “Hài lòng hài lòng! Cho dù chị dâu có sắp xếp vị trí nào cho em, dù có làm quét rác thì em cũng hài lòng!”   A Phi vỗ ngực mà nói.

Nói đùa cái gì vậy?

Làm sao có thể sắp xếp cho mình đi quét rác được chứ, nhân tài như anh ta, nhân tài có quy định tuyển dụng riêng mà để cho anh ta đi quét rác thì không phải là phung phí của trời hay sao?

“Được rồi, vậy chuyện này giao cho em” Giang Ninh không muốn nói nhảm với A Phi nữa nên trực tiếp bàn giao lại cho Lâm Vũ Chân: “A Phi mới đến, cần phải học tập rất nhiều thứ, tìm một người thầy tốt cho cậu ta đi” “Anh còn có việc, đi võ quán trước một chuyến” “Được, ông xã, buổi tối gặp” Lâm Vũ Chân gật đầu nhẹ.

Giang Ninh quay người rời đi, còn Lâm Vũ Chân nhìn A Phi thì vẫn cố nén muốn cười.

“Đi thôi, dẫn cậu đến Lâm thị, hôm nay làm thủ tục nhận chức luôn” “Nhanh vậy sao?” “Đại ca của cậu nói là sợ nhân tài như cậu chạy mất” “Đại ca đúng là có mắt nhìn mà, ha ha ha hat” Nhanh chóng đến trụ sở của tập đoàn Lâm thị!

Ở bên ngoài khu làm việc, A Phi tốn công chuyển một cái bàn đến cạnh bàn làm việc của thư ký Tiểu Triệu mà vẫn có chút mơ hồ.

“Thư ký? Sao mình lại trở thành thư ký rồi?” A Phi có chút muốn khóc.

Anh ta không ngờ được chức vụ mà Lâm Vũ Chân sắp xếp cho anh ta lại là thư ký!

Thư ký naml Từ khi nào mà có cái chức vụ này vậy?

Hơn nữa công việc chủ yếu của mình lại chính là trợ giúp cho Tiểu Triệu này, làm trợ lý cho cô ấy.

Anh ta gọi Giang Ninh là đại ca đó!

Dựa vào quan hệ này thì có phải cửa sau đã mở ra hơi ít hay không.

“Chị dâu…” “Trong công ty không có đại ca hay chị dâu gì cả!” Không đợi A Phi lên tiếng thì Tiểu Triệu đã trực tiếp quát lớn: “Quy tắc? Đây là quy tắc, có hiểu không! Anh Ninh đã sắp xếp cho anh đi theo tôi để học tập thì tôi phải quản lý anh!” Hầu kết của A Phi chuyển động, cả người run lên bần bật.

“Chị Triệu…” “Anh gọi ai là chị? Anh còn lớn hơn tôi một tuổi đó, anh gọi tôi là chị hay sao? Có biết phép tắc hay không!”    Tiểu Triệu không khách sáo chút nào.

A Phi thật sự muốn khóc.

Con mẹ nó đây là thư ký nữ ở đâu ra vậy, đây vốn là một con báo mẹ thì có.

“A Phi, đây là do Giang Ninh sắp xếp, nếu như cậu không hài lòng thì có thể đi tìm đại ca của cậu” Lâm Vũ Chân nín cười: “Tôi cũng không có cách nào.” A Phi thở dài một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc