SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Anh ta không dám đi tìm Giang Ninh.

Bản thân mình khóc lóc van xin muốn đến đây, bây giờ lại nói với Giang Ninh là mình không hài lòng với chức vụ này thì chắc chắn Giang Ninh sẽ trực tiếp ném anh ta đến Trung Đông để cho anh ta tỉnh lại.

Quá đáng sợ rồi!

“Cũng tạm được” A Phi than một tiếng, thấy Tiểu Triệu trừng mắt nhìn anh ta thì vội vàng xốc lại tinh thần nói: “Tốt lắm! Rất tốt! Được đi theo chị Tiểu Triệu học tập là vinh hạnh của tôi!” “Anh hiểu thì tốt rồi!” Tiểu Triệu hừ một tiếng rồi kéo ngăn tủ ra, lộ ra không ít đồ ăn vặt ngon: “Tôi không có cái gì khác có thể chào mừng anh, những đồ ăn vặt này đều là báu vật cất giấu của tôi…” Đôi mất của A Phi lập tức sáng lên!

Thì ra đồ ăn vặt của Giang Ninh đều là cướp đi từ trong tay của con nhóc này à?

Có bản lĩnh!

Ở dạng xí nghiệp lớn như Lâm thị này mà có lá gan như vậy, đang trong khu vực làm việc mà giấu nhiều đồ ăn vặt như vậy thì cũng đủ để nhìn ra được Tiểu Triệu này có địa vị không hề thấp ở Lâm thị.

“Cảm ơn cảm ơn!” A Phi cười híp mắt, lập tức đưa tay muốn lấy, Tiểu Triệu ngay lập tức chặn tay của anh ta lại.

“Anh muốn làm gì?” “Không phải cô chào mừng tôi nên cho tôi đồ ăn vặt hay sao?” “Nghĩ hay lắm!” Tiểu Triệu trợn mắt lên nhìn A Phi một chút: “Tôi chỉ cho anh nhìn xem thôi, chỉ khi anh cố gắng hết sức thì tương lai mới có cơ hội có được đãi ngộ tốt giống như tôi!” Cả người A Phi trợn mắt há hốc mồm.

Còn có cách cổ vũ người khác như thế này sao?

Lâm Vũ Chân quả thật không nhịn được, cố nén cười, trên mặt cũng sắp vì không nhịn cười được mà khóe miệng bắt đầu run rẩy.

Cô thật sự không ngờ được vậy mà A Phi lại bị Tiểu Triệu thu thập cho ngoan ngoãn.

A Phi có năng lực cỡ nào thì Lâm Vũ Chân chỉ nghe được một chút từ Giang Ninh.

Dù sao mà nói thì trên toàn thế giới này cũng không tìm được bao nhiêu nam thanh niên ưu tú hơn A Phi, đừng nói A Phi ở lại Lâm thị, cho dù anh ta có đi đến bất cứ một công ty nào nằm trong top năm trăm trên toàn thế giới thì chắc chắn người khác đều sẽ mời anh ta đến bằng số tiền lớn!

Nhưng mà đến Lâm thị thì Giang Ninh lại bảo cô sắp xếp cho anh ta một vị trí trợ lý của thư ký.

Chức vụ này không phải là thư ký mà là trợ lý của thư ký!

Làm chân chạy vặt cho Tiểu Triệu!

Nhìn thấy A Phi còn không có cơ hội xen vào ở trước mặt của Tiểu Triệu thì Lâm Vũ Chân thật sự nhịn không được mà che miệng chạy trở về phòng làm việc của mình.

Cô gửi một tin nhắn cho Giang Ninh.

“Ông xã, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, buổi tối nhớ thanh toán tiền thưởng!” Võ quán Cực Đạo!

Giang Ninh nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại di động thì trong lòng giật mình.

Kế hoạch nuôi dưỡng này của mình không có bị lệch sao?

“Ông vừa mới nói cái gì?” Anh ngẩng đầu, nhìn về phía Đàm Hưng: “Vẫn chưa tìm được tung tích của Phương Thu sao?” Đàm Hưng gật đầu.

“Không rõ tung tích” “Tôi mời lão Triệu tra xét trên phạm vi cả nước cũng không tìm được tung tích của Phương Thu, chuyện này không khả thi lắm” Dựa vào bố cục mạng lưới tình báo bây giờ của quản gia Triệu thì chỉ cần là người mà ông ta muốn tìm ở trong nước, ở trong thành phố thì vốn cũng không phải là việc khó khăn gì.

Trừ khi Phương Thu không có ở trong thành phố, thậm chí không ở những nơi mà camera giám sát có thể thu được hình ảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc