SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó thì ông ta sẽ có cơ hội.

“Vâng, đại nhân Hồng Sơn, tôi đã hiểu, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay”

Nhìn thấy đàn em rời đi thì Phương Hồng Sơn tựa lên lưng ghế, lấy tay xoa xoa vết thương chỗ xương bị gãy, vẫn còn cảm thấy hơi đau.

Ông ta thở dài ra một hơi, trong đầu vẫn còn nhớ đến lúc Giang Ninh thi triển quyền pháp.

“Đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ, quyển sách võ thuật đó thực sự là lợi hại như vậy sao…”



“Một khi tất cả thế gia ẩn danh biết được tin tức kia của quyển sách võ thuật thì có vẻ cả núi Chung Nam này cũng trở nên điên loạn lên…”

Trong khóe mắt của ông ta lộ ra một vòng điên cuồng.

Ông ta giống như đang tưởng tượng ta cảnh Giang Ninh huyên náo nhà họ Phương đến trời long đất lở.

Một khi cái nhà họ Phương này loại lên, thế gia ẩn danh sẽ như thế nào? Một khi thế gia ẩn danh hỗn loạn… thì chuyện sẽ trở nên rất thú vị.

Lúc này.

Đông Hải!

Phương Hạ rất may mắn, bị như vậy mà vẫn không chết.

Chẳng qua là không chết, nhưng mà sự chưa chết này càng làm cho anh ta ta cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Tất cả tay chân của anh ta đều bị gấy, tất cả các bộ phận khác trên cơ thể cũng không biết đã gãy thành mấy đoạn, đau đớn khiến cho anh ta không thể nào ngủ được.

Anh ta rất muốn trực tiếp ngất đi, nếu như có thể ngất đi thì những đau đớn này sẽ không còn, anh ta sẽ trở nên thanh tịnh như lúc trước.

“Tại sao lại không giết tôi”

Phương Hạ nằm trên mặt đất, cố gắng quay đầu nhìn Giang Ninh đang ngồi ở đó.

Anh ta tình nguyện để Giang Ninh giết mình.

Anh ta không muốn bản thân mình trở thành một người tàn phế nằm ở đây cũng không có cách nào nhúc nhích được.

“Mạng của anh vẫn còn có một chút giá trị”

Giang Ninh nhẹ gật đầu, anh Cẩu lập tức cầm lấy giấy bút đi đến.

“Bây giờ tôi hỏi còn anh phải trả lời”

Anh ta lạnh lùng nói.

“Hừ, các người muốn biết chuyện gì của chúng tôi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc