SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Chỉ cần có cơ hội, chỉ cần làm cho Lâm thị một chút chuyện, làm việc cho Giang Ninh, thì mấy ngôi sao nhỏ kia cũng sẽ được thưởng!

Nên dù có phải đánh nhau, họ cũng không tiếc.

Diệp Khinh Vũ đã nhìn thấy rồi, nhưng cô ấy không hề sợ hãi. Dù sao lúc nào cô ấy cũng chờ điện thoại của Giang Ninh. Chỉ cần một trong Giang Ninh hay Lâm Vũ Chân gọi điện thoại cho cô ấy, lúc nào cô ấy cũng có thể bỏ lại tất cả, đi giúp bọn họ.

Tất nhiên Lâm Vũ Chân tuyệt đối sẽ không làm khó Diệp Khinh Vũ, Giang Ninh cũng như vậy.

Vì bọn họ đầu muốn dùng hết sức mình để giữ gìn giấc mơ của mình, để nó không bị ảnh hưởng.

Nhưng chỉ cần Lâm thị cần, họ có thể chết cũng không từ!

Lúc này mười mấy ngôi sao nhỏ đang tập hợp lại một chỗ, người đứng đầu tất nhiên là Diệp Khinh Vũ.

Cô ấy vội vã sẽ lấy đồng hồ ra, đến chỗ của Lâm thị.

Mười mấy cô gái xinh đẹp, khí chất vô địch toàn trường. Trong buổi họp báo, ngọn đèn camera chưa bao giờ tắt.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc!

Sáng đến mức mọi người mù cả mắt!

“Thích ai?”

Tiểu Triệu thấy A Phi cứ nhìn mấy ngôi sao nhỏ, không rời mắt đi, bèn cố ý nói: “Tôi sẽ giúp cậu xin số điện thoại.”

“Thật sao? chị Triệu tốt quá đi!”

A Phi cười nói, đưa tay chỉ chỉ: ‘Cô ấy, cô ấy, cô ấy, cô ấy nữa… Giới thiệu hết tất cả cho em làm quen một chút.”

Anh ta nhíu mày.

“Nay em có số đào hoa lớn rồi… ôi!”

A Phi còn chưa nói xong, Tiểu Triệu đã tung một cú đá qua, đá vào cái gối nhỏ của A Phi, hung hăng trừng mắt với anh ta một cái.

Cô ấy mặc kệ A Phi với Giang Ninh có quan hệ gì đấy. Giang Ninh là Giang Ninh, A Phi là A Phi, cứ thích đánh là đánh!

Muốn ăn hiếp thì cứ ăn hiếp!

A Phi không hề trốn, tùy để cho Tiểu Triệu đá vào đùi mình, cố ý làm bộ như rất đau, bộ dạng nhe răng trợn mắt.

“Nhìn cái bộ dạng như cậu mà đòi làm cao thủ sát gái cơ à? Cậu bảo vệ được bản thân trước đi rồi nói!”

Tiểu Triệu liếc A Phi một cái, có hơi ngây thơ quên mất hình ảnh hôm đó một mình A Phi đánh cho mấy chục con người năm úp sấp.

Cô ấy chọn quên đi như chưa có gì.

“Rầm!”

Bông nhiên một tiếng động vang lên, một góc sân khấu đổ mạnh xuống.

Ngôi sao nhỏ vừa đi về phía đó lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, lách người một cái, sắp rơi từ trên sân khấu xuống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, A Pho bước một bước phóng ra ngoài, đưa tay mở ra, ôm người vào trong lòng, nhảy thẳng xuống dưới.

Bình luận

Truyện đang đọc