SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Đây là niềm kiêu ngạo!

Đây là cảm giác vinh dự của đám anh Cẩu khi đứng bên cạnh Giang Ninh!

Anh ta sẽ làm cho chị em nhà họ Cao biết bên cạnh Giang Ninh không có một kẻ nào vô dụng, để cho bọn họ hiểu rõ ràng hơn thứ có thể nhận được khi theo Giang Ninh còn vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ.

Cao Bân nhìn anh Gẩu, cảm nhận;được khí thế từ trên người anh Cẩu phất ra, hoàn toần không dám khinh ˆ thường nữa.

Bên cạnh Giang Ninh có kẻ vô dụng sao?

Không thể nào.

¡, các cậu tự chọn vài người đáng tin giao cho A Cẩu. Chờ sau khi Tống Thành đến, các cậu sẽ biết A Cẩu lợi hại tới mức nào”

Giang Ninh đứng lên, hẳn không muốn trực tiếp ra tay trong chuyện này.

Thế giới ngầm ở Thịnh Hải này, hẳn cũng không tính ở lại đây lâu nên cần chị em nhà họ Cao tự mình cố gắng nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay, không thể chuyện gì cũng để cho mình phải quan tâm được.

“Tôi tiên anh Giang”

Cao Á Lệ đi theo ra ngoài.

Mà Cao Bân đi tới trước mặt anh Cẩu, chắp tay nói: “Anh Cẩu, mong anh chỉ điểm nhiều hơn!”

Ngoài cửa, gió đêm khẽ thổi qua.

Chiếc váy dài của Cao Á Lệ tung bay. Cô ta nhìn Giang Ninh với ánh mắt có chút phức tạp.

“Cảm ơn”

Cao Á Lệ nói: “Tôi sẽ không để cho anh phải thất vọng đâu.

Giang Ninh khẽ gật đầu nhưng không nói gì thêm, lên xe rời khỏi đó.

Lâm Vũ Chân đang ở một mình trong khách sạn, mặc dù có người bảo vệ cô nhưng Giang Ninh vân không yên lòng lắm.

Lúc đó, Lâm Vũ Chân ở trong khách sạn lại đá chăn.

Cô uống rượu xong toàn thân có cảm giác khô nóng, cô mơ mơ màng màng gọi lên một tiếng: “Chồng à? Em muốn uống nước.”

Lâm Vũ Chân không thấy có ai trả lời mới mở mát ra, khẽ dụi mát rồi nhìn xung quanh, không thấy Giang Ninh đâu cả.

“Anh ấy đi đâu nhỉ?”

Cô cảm giác đầu mình còn hơi choáng váng nên đi xuống giường tới trước bàn, tự mình rót nước uống.

Cùng lúc đó ở ngoài cửa.

“Bịch!”

“Bịch!”

Hai người lão Bát và lão Lục theo tiếng động ngã xuống đất!

Người đàn ông mặc bộ vest màu đen đứng sau lưng bọn họ hít sâu một hơi.

“Hai người anh em, xin lỗi, đành phải để cho các người tạm thời ngủ một lát vậy”

Giang Hải cảm giác mình đang chơi với lửa.

Nhưng Giang Đạo Nhiên muốn gã làm như thế, gã cũng không dám từ chối.

Gã quay đầu liếc nhìn Giang Đạo Nhiên đang đứng ở phía sau lưng mình.

“Gia chủ, làm vậy liệu có thích hợp không?”

Giang Đạo Nhiên mặc đồ thể thao có vẻ vô cùng tùy ý, xua tay: “Người cũng đã đánh ngất xỉu rồi, có gì mà thích hợp với không thích hợp chứ”

Không dễ gì mới có một lần Giang Ninh không ở bên cạnh Lâm Vũ Chân, ông ta hình như cũng chỉ có một cơ hội này để có thể gặp Lâm Vũ Chân một lần, xem rốt cuộc cô gái này có gì khác thường mà khiến cho con trai mình theo đuổi như vậy.

Giang Đạo Nhiên thật sự tò mò.

Giang Hải có chút khó xử.

Bây giờ trời đã khuya, tùy tiện muốn gặp Lâm Vũ Chân thì cũng thôi, còn dùng cách thức này đánh ngất người âm thầm bảo vệ của Lâm Vũ Chân.

Nếu để cho Giang Ninh biết, hắn chắc chắn sẽ giết mình!

“Đi đi, khách sáo một chút, mời cô ấy xuống tầng uống một cốc cà phê. Tôi chờ ở dưới tầng”

Giang Đạo Nhiên nói một câu rồi xoay người rời đi.

Giang Hải thật sự cảm thấy gia chủ quá tùy tiện. Nếu ông ta có quan hệ tốt với Giang Ninh thì thật ra chuyện này cũng không sao. Gặp con dâu tương lai không tính là gì cả.

Nhưng với quan hệ bây giờ, ông ta căn bản không phải là đang chơi với lửa, đây là đang đùa với bom đấy!

Nhưng Giang Đạo Nhiên đã đi đến quán cà phê ở tâng dưới chờ, nếu gã không mời Lâm Vũ Chân qua, vậy người xui xẻo vẫn là gã.

Làm người mới khó làm sao.

Giang Hải hít sâu một hơi và giơ tay khẽ gõ cửa.

“Cốc cốc cốc.”

Lâm Vũ Chân đang uống nước trong phòng thì nghe được có người gõ cửa, cô dỏng tai lên nghe.

Cô đi dép nhung rón rén tới trước cửa và nhìn qua mắt mèo. Đó là một người không quen.

“Anh là ai?”

Lâm Vũ Chân cẩn thận hỏi.

“Cô Lâm, tôi là Giang Hải, là… bạn của Giang Ninh”

Hầu kết của Giang Hải hoạt động: “Có người muốn gặp cô, tôi có thể mời cô Lâm xuống tầng với tôi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc