SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Đương nhiên, đây là khả năng tệ nhất.

Người khác có thể còn không nghĩ đến điểm này, nhưng Giang Đạo Nhiên không phải là người bình thường, mắt nhìn người của ông ta đặc biệt hơn người, hiểu rất rõ ở phương bắc này không chỉ là nơi ngọa hổ Tàng long, trong bóng tối còn có các nhân vật đáng sợ đang ẩn nấp!

Vẻ mặt nghiêm túc của Giang Đạo Nhiên khiến Giang Hải cũng khẩn trương theo.

“Gia chủ, cậu chủ… có thể bị nguy hiểm không?”

‘Gã đi theo Giang Đạo Nhiên nhiều năm, nhìn vẻ mặt của Giang Đạo Nhiên lại biết được tình hình có chút phiền phức.

*Yên tâm đi. Ngoại trừ ngoài tôi và cậu, sợ răng cả phương bắc này cũng không có quá ba người biết được thân phận của nó.

Nhà họ Long nhiều lắm cũng chỉ suy đoán thôi”

Giang Đạo Nhiên thản nhiên nói: “Về phần những nhà khác, hừ, bọn họ cũng vậy, chỉ là suy đoán mà thôi.”

Thân phận của Giang Ninh sẽ không dễ bị lộ ra ngoài, nhưng không loại trừ những người có tai mắt thông thiên, vẫn có thể tìm được một vài manh mối.

Nếu chỉ là suy đoán, vậy bọn họ nhất định sẽ thử thăm dò, tìm cách chứng thực.

Sợ rằng Giang Ninh sẽ gặp rắc rối.

“Không cần để ý tới nó”

Giang Đạo Nhiên hừ một tiếng: “Không để cho nó chịu thiệt một chút, thằng nhóc thối này sẽ không biết rằng sống ở phương bác.

này khó khăn tới mức nào. Chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được.”

“Vâng!”

Giang Hải lập tức đáp.

Gã biết Giang Đạo Nhiên sẽ có động tác lớn, điều gã có thể làm là cố gắng hết sức.

thực hiện mệnh lệnh của Giang Đạo Nhiên.

Lâm Vũ Chân đánh một trận thành danh ở Thịnh Hải, được gọi là nữ thần thương mại phía nam, càng làm cho sản phẩm của Lâm thị càng bán chạy hơn!

Tốc độ mở rộng thị trường đã trực tiếp tăng trưởng mang tính bạo phát, làm người ta kinh ngạc, thán phục.

Có thể nói Lâm thị đã hoàn toàn đứng vững ở Thịnh Hải. Chỉ cần bọn họ duy trì tình hình này, cày sâu cuốc bãm ở thành phố quốc tế hóa lớn này thì sau này coi đây là bàn đạp để nhảy ra khỏi biên giới, trở thành một tập.

đoàn công ty đa quốc gia cũng không phải việc gì khó.

Mọi chuyện đã lắng xuống, Lâm Vũ Chân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vũ Chân đã hăng hái chiến đấu liên tục hơn một tháng, lại chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng.

Giang Ninh dẫn cô đi ngâm suối nước nóng, ăn một bữa thật ngon rồi ôm cô ngủ một giấc.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần Lâm Vũ Chân đã tăng lên gấp trăm lần.

thôi”

“Phải chuẩn bị trở Lâm Vũ Chân näm trong lòng Giang Ninh có vẻ hơi lười biếng, tóc hơi rối nhưng cô không để ý tới, một mực cọ vào cằm Giang Ninh Điều này làm cho Giang Ninh thấy rất nhột.

“Anh nhớ món ăn mẹ làm.”

Giang Ninh thở dài: “Xem ra có thể về nhà rồi”

“Anh đúng là con mèo tham ăn đấy!”

Lâm Vũ Chân hừ một tiếng: “Dậy thôi, chúng ta tìm Khinh Vũ ăn một bữa cơm rồi quay về. Mẹ nói buổi tối sẽ chuẩn bị món ngon cho chúng ta đấy”

Cô giống như con mèo nhỏ chui ra khỏi vòng tay của Giang Ninh và nhảy xuống giường đi dép, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho Diệp Khinh Vũ “Reng reng…”

Điện thoại đổ chuông mấy tiếng nhưng vẫn không có người nghe.

“Ö? Khinh Vũ đang bận sao?”

Lâm Vũ Chân cúp máy: “Đợi lát nữa gọi lại vậy. Chúng ta thay quần áo trước đi!”

Cô nói xong lại kéo Giang Ninh lên, đẩy hản đi rửa mặt.

Cùng lúc đó, Diệp Khinh Vũ đang ở trong nhà của mình. Cô đã gần nửa năm không về đây rồi Vẻ mặt của cô ấy khó coi, đứng ở đó nửa giờ vẫn không hề động đậy. Mà ở trước mặt cô ấy là một người đàn ông không tính là cao lớn nhưng lại hết sức vạm vỡ, trên người mặc quần áo luyện công đang sắp.

xếp lại dụng cụ tập luyện trên mặt đất.

Dường như ông ta không nhìn thấy Diệp.

Khinh Vũ, trực tiếp xem cô ấy thành không khí.

“Nếu ba không nói, vậy con đi đây.”

Diệp Khinh Vũ mở miệng: “Dù sao ba cũng không muốn nhìn thấy con, vậy cần gì phải gọi con về”

©ô ấy nói xong lại liếc nhìn tấm lưng kia, sau đó xoay người muốn đi.

“Hừ, con dám đi, về sau đừng nhận ba làm ba nữa!”

Diệp Sơn cuối cùng mở miệng, đầy tức giận Ông ta thật sự tức giận khi Diệp Khinh Vũ tiến vào ngành này, ông ta đã kiên quyết phản đối ngay từ ngày đầu tiên.

Ông ta không quá am hiểu giới giải trí là nơi thế nào, nhưng những gì nghe được đều chứng minh đó không phải là nghề tốt đẹp gì cả. Trong đó che giấu những thứ dơ bẩn, xấu xa không chịu nổi!

Không tìm lấy một công việc đàng hoàng tốt đẹp, lại cứ nhất quyết đi hát hò trước.

đám đông, nhảy nhót trước mấy chục nghìn người, còn ra dạng gì nữa!

Đặc biệt là buổi hòa nhà của Diệp Khinh Vũ lúc trước có thể nói là cực nóng bỏng!

Dáng vẻ mấy chục nghìn người nghe điên cuồng ở đó làm cho Diệp Sơn càng không tiếp nhận được.

“Con rốt cuộc có chỗ nào khiến ba mất mặt chứ?”

Vai Diệp Khinh Vũ khẽ run rẩy: “Cũng chỉ vì con thích hát thôi sao? Điều này có gì sai am “Đó không phải là một nghề đứng đản!

Diệp Sơn tức giận nói: “Ba bảo con tìm một công việc đàng hoàng thì có gì không tốt chứ? Sống yên ổn lại tìm một người tốt mà lấy, giúp chồng dạy con, chẳng lẽ không được sao?”

“Cả ngày ăn mặc kỳ lạ xuất hiện trước mặt đám đông, còn ra thể thống gì nữa!”

Ông ta không nén được cơn giận: “Con có biết hàng xóm láng giềng đều nói con thế nào không? Thế mà còn không đủ mất mặt à? Mất mặt chết đi được đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc