SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Đây là dưới hoàn cảnh bây giờ nên gã không muốn làm lớn chuyện, bằng không theo cách làm của gã trước đây ấy à, hừ.

Còn muốn tiền mà được đấy?

Sợ rằng ngay cả mạng cũng chẳng còn đâu!

Trang Phấn có thể lăn lộn tới hôm nay thì cũng không phải dạng người hiền lành gì. Mấy’chục năm trước đã bắt đầu sờ mó vào chuyện bất động sản, khi đó ngành này rất hỗn loạn, ñgười không đủ nhẫn tâm, không đủ dữ tợn mà còn muốn kiếm tiền sao?

Nằm mơ đi!

Cho dù hoàn cảnh bây giờ đã thay đổi rất nhiều, nhưng.

gã nhiều lắm cũng chỉ thu bớt lại một chút, chẳng qua một vài thủ đoạn cũ vẫn luôn có thể đạt được mục đích nhanh nhất.

““Reng reng reng…”

Bọn họ đang nói chuyện thì điện thoại đổ chuông. Trang Phấn vừa nhìn dãy số thì lập tức mỉm cười.

“Tôi thấy, cái đinh cuối cùng cũng đã nhổ xong rồi”

Gã kết nối điện thoại, thản nhiên nói: “Thế nào, hai ông bà già đó đồng ý rồi chứ? Nếu bọn họ hiểu chuyện thì nên cầm tiền đi tìm viện dưỡng lão, đừng làm chậm trễ vụ làm ăn lớn của tôi..

“Giám đốc Trang! Xảy ra chuyện rồi!”

Bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói: “Mấy người được tôi phái đi đều bị người ta đánh gãy tay chân, nói là con trai của hai ông bà già đó trở về rồi!”

Trang Phấn biến sắc.

“Anh nói cái gì?”

“Nghe nói người tên Lưu Huy kia lăn lộn trong giới xã hội đen, là một người ngoan độc, đánh đám đàn em của tôi, còn nói muốn giám đốc Trang tới gặp hắn trong vòng nửa giờ, bằng không, thần tiên cũng không cứu được anh!”

Nghe nói như thế, Trang Phấn phá lên cười xem thường.

Bảo mình đi gặp hắn trong vòng nửa giờ à?

Còn thần tiên cũng không cứu được mình?

Mẹ nó thật nực cười!

Một nhân vật nhỏ lăn lộn giới xã hội đen ở bên ngoài, thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn nào à?

Cho rằng mình chưa từng lăn lộn trong giới xã hội đen sao? Khi minh đang lăn lộn sợ rằng thằng nhóc họ Lưu này còn chưa sinh ra đâu!

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Trang Phấn giận dữ, quát: “Chuyện lớn bằng cái rắm như vậy mà anh còn muốn gọi điện thoại cho tôi à? Nếu cho bọn họ mặt mũi còn không biết xấu hổ, anh cứ trực tiếp xử lý cho tôi!”

“Giám đốc Trang…”

“Nếu anh không làm được, tôi sẽ thay người ngay!”

Cạch một tiếng, Trang Phấn trực tiếp cúp máy.

Có gió to sóng lớn nào mà gã chưa từng gặp, gã đã bao giờ sợ người khác uy hiếp chứ? Hơn nữa, còn là kẻ vô danh tiểu tốt như vậy thì đúng là cười chết mất. Ngay cả Trang Phấn này mà cũng dám uy hiếp à?

Đồ không biết sống chết!

“Giám đốc Trang, anh bá đạo quá! Em thật sùng bái anh đấy”

Người phụ nữ lắc người khiến làn nước dâng lên từng gợn sóng, cố ý tiếp xúc làm cho Trang Phấn lại hơi không kìm chế được.

“Hừ, đồ vô dụng, lúc tôi còn trẻ, một ngày tôi phải đánh gãy chân mười mấy người như thế!”

Trang Phấn kéo người phụ nữ kia vào lòng: “Nếu mềm.

không được, vậy thì cứng đi. Điều này mà cũng không hiểu thì còn muốn kiếm tiền nữa sao?”

Gã nói xong cũng không để ý tới nữa, gã căn bản sẽ không để tâm tới chuyện nhỏ nhắn như vậy.

Mà bên kia, người đàn ông vạm vỡ mặt để điện thoại xuống, khóe mắt khẽ giật giật.

Nếu vụ làm ăn này thất bại, vậy mình cũng xong đời luôn.

Gã quay đầu liếc nhìn mấy người bị anh Cẩu đánh gãy †ay chân đang nằm trên mặt đất lúc này: “Bọn chúng có mấy người?”

“Chỉ ba, bốn người!”

“Đồ vô dụng!”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo tức giận nói: “Mẹ nó, chỉ có ba, bốn người mà các người sợ đến vậy à? Mẹ nó.

chứ, tôi còn tưởng là ba, bốn trăm người đấy!”

Tự nhiên làm mình mất mặt trước mặt Trang Phấn, gã hận không thể tát những người này mấy cái.

“Anh Đao! Bọn chúng thật sự rất dọa người đấy!”

Mấy người kia chuyển động hầu kết, run lẩy bẩy. Đặc biệt là Giang Ninh không giận cũng uy nghiêm, chỉ riêng ánh mắt kia đã làm chúng cảm thấy trái tim như muốn vọt ra khỏi cơ thể vậy.

“Làm cái nghề này, nếu bị ba bốn người dọa được, vậy.

tôi còn làm cái rắm à!”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo nổi giận gầm lên một tiếng: “Chút chuyện như vậy cũng không xử lý được thì về sau chúng ta đừng lăn lộn nữa!”

Gã đứng dậy, hừ lạnh nói: “Lái máy xúc qua đó! Trực tiếp đẩy đổ căn nhà đi, đến lúc đó bồi thường là được rồi, cứ nói là không cẩn thận, tôi xem bọn họ có thể làm được.

gì!”

“Còn mấy tên ra tay kia, hừ, ông đây đánh gãy chân bọn chúng!”

Bình luận

Truyện đang đọc