SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Đàm Hưng lùi lại năm sáu bước, lòng bàn chân tê dại.

Ông ta cố nhịn không động đậy, mà người đàn ông đeo mặt nạ chỉ lùi lại một bước, không hề dừng lại, đã xông qua.

Quyền phong gào thét như hổ dữ xuống núi!

“Gào..

Tiếng không khí nổ mạnh giống như một con hổ dữ đang mở cái miệng to như chậu máu bổ nhào về phía.

Đàm Hưng!

“Đàm tổi”

Đám người Đàm Long vô cùng hoảng sợ, muốn xông.

qua cứu người, nhưng phát hiện ra mình căn bản không có cách nào nhúng tay vào.

Bọn họ chỉ là những Tông Sư bình thường chưa từng trải qua chém giết người thật sự, căn bản không thể tham dự vào cuộc giao đấu cấp bậc như vậy được.

*Âmt”

“Ầm!”

‘Ầm!”

Đàm Hưng và người đàn ông đeo mặt nạ này chiến đấu ác liệt, quyền cước va chạm làm màng tai người ta chấn động tới mức đau đớn.

“Ạ.”

Đột nhiên, Đàm Hưng không kịp phản ứng, bị một quyền đập trúng ngực, toàn thân giống như cánh diều bị đứt dây rồi bay ngang ra ngoài, đập mạnh xuống đất.

Dù sao ông ta cũng có tuổi rồi.

“Đàm tổi”

Mấy người Đàm Long lập tức lao ra ngoài, ngăn cản ở trước mặt Đàm Hưng, trên gương mặt đầy kiêng ky nhìn người đàn ông đeo mặt nạ: “Ngăn cản hắn!”

“Phụt…

Đàm Hưng mở miệng phun ra máu, chòm râu cũng bị nhuộm đi khan dữ dộ ác mặt ông ta lập tức trở nên tái nhợt, ho Sợ rằng đã gãy hai cái xương sườn rồi!

Đáng sợ quái Nếu người như vậy không có ai trói buộc, nếu tất cả liên kết lại với nhau, chúng muốn làm gì cũng không ai có thể ngăn cản được chúng.

Đàm Hưng cho rằng liều cái mạng của mình là có thể giữ người đàn ông đeo mặt nạ lại, có thể giết một người thì cái mạng này của mình chết cũng đáng giá.

Chỉ tiếc ông ta đã già.

Ông ta già thật rồi.

Đàm thị kết thúc rồi.

Đàm Hưng thở hắt ra một hơi, trên gương mặt đầy vẻ không cam lòng, còn có phẫn nộ, lại không thể làm gì được nữa.

“Chỉ dựa vào các người cũng muốn ngăn cản tôi sao?”

Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói, mắt nhìn Đàm Hưng: “Qua ngày hôm nay, trên đời này sẽ không còn Đàm Thoái nữa!”

“Vèol”

Vừa dứt lời, y lại lao tới với khí thế mạnh như rồng!

Vừa đối mặt đã trực tiếp đánh cho tất cả đám người Đàm Long bay ra ngoài, sau đó xông thảng tới chỗ Đàm Hưng.

Y biết rõ, chỉ cần gi ết chết Đàm Hưng thì Đàm thị tất nhiên sẽ hoàn toàn sụp đổi “Ngăn cản hắn!”

Khóe miệng Đàm Long đầy máu, khóe mắt như muốn nứt ra, bị đá gãy mấy cái xương sườn vẫn giấy giụa muốn tiến lên cứu Đàm Hưng, nhưng sao gã có thể tới kịp chứ.

“Không!”

“Không!”

Bọn họ không ai có thể ngăn cản được, trơ mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đánh thẳng đến trước mặt Đàm Hưng!

Một quyền kia đánh xuống thì Đàm Hưng chác chán phải chết, không cần nghi ngờ.

Nhưng mắt Đàm Hưng đột nhiên sáng lên, gào thét: “Còn không ra tay à?!”

“Vèol”

Vừa dứt lời, một hòn đá bản nhanh tới giống như đạn pháo!

Người đàn ông đeo mặt nạ biến sác, thân hình lóe lên, hòn đá lướt qua mặt y rời đi, đục thủng một lỗ rất nhỏ trên mặt nạ của y!

Đồng tử kia chợt co lại, quay đầu nhìn về phía cửa, một bóng người đang đứng ở đó!

“Hôm nay ai tới cũng không thể nào cứu được mạng của ông!”

Y khẽ quát một tiếng và ra tay lần nữa, xông về phía Đàm Hưng.

“Thật không?”

Nhưng người ở cửa kia cũng hừ lạnh một tiếng, chỉ là hai từ, giọng nói lại có cảm giác từ xa đến gần.

Gần như ngay lập tức đã đến bên tail Ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ chợt thay đổi.

Y lập tức quay đầu, lại thấy có hai hòn đá liên tục bay đến!

“Bịch!”

“Bịch!”

Y cố gắng né tránh, hòn đá nện đập vào cột gỗ ở hai bên, bộp một tiếng liền vỡ thành bụi phấn, lại làm cho trên cột gỗ xuất hiện hai vết nứt khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Người đàn ông đeo mặt nạ lại muốn ra tay, nhưng đã có một người đứng ở trước mặt Đàm Hưng.

Giang Ninh!

“Vẫn tính là đúng lúc”

Đàm Hưng nhắm mắt lại rồi thở hắt một hơi đầy nhẹ nhõm, không biết tại sao ông ta lại thấy an tâm khi thấy Giang Ninh xuất hiện.

Có một cảm giác như sống sót sau tai nạn.

Hình như chỉ cần Giang Ninh ở đây, ông ta sẽ không chết được.

“Cậu là ai?”

Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn Giang Ninh, mà Giang Ninh lại nhìn hình xăm đám mây đỏ chói mắt trên cổ của người đàn ông đeo mặt nạ!

“Ông không thể lấy mạng của ông ta đi được”

Khí thế trên người Giang Ninh bát đầu dần dần thay đổi, giống như một con rồng ngang ngược đầy cuồng bạo và hoang dã.

“Tôi đã nói rồi!”

Giang Ninh vừa dứt lời đã chuyển động!

Âm một tiếng, phiến đá lát nền đã vỡ thành mấy mảnh!

Nhanh quát!

Bình luận

Truyện đang đọc