SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Vâng!”

Đám người lão Lục đồng thanh hét to rồi lập tức rời đi Khắp nơi ở phương bắc đều có Hồng Vân.

Giang Ninh không thấy bất ngờ. Trước đây, lúc sư phụ hắn rời đi, đã nói cho hắn biết, phương bắc này rất phức tạp, hổ nằm rồng ẩn, Ẩn Môn này lại càng ẩn nấp sâu.

Một tập đoàn Linh Long cũng dính dáng đến rất nhiều gia tộc lớn, thậm chí là gia tộc hào môn siêu cấp nữa là Ẩn Môn càng thần bí hơn này?

Nghĩ đến đây, mắt Giang Ninh đột nhiên sáng lên.

*Có lẽ trong tập đoàn Linh Long này lại có không ít người ấn nấp đấy”

Lúc đó, Thường Tại Sơn lảo đảo suốt cả đoạn đường, để lại không ít vết máu trên mặt đất.

Anh Cẩu thận trọng bám theo từ phía xa. Cho dù nội tạng của Thường Tại Sơn gần như đều bị Giang Ninh đánh nát, nhưng anh ta vẫn không dám có chút sơ suất nào.

Cao thủ như vậy là cao thủ võ đạo chân chính có thể dễ dàng giế t chết Tông Sư đấy.

*Phụt..”

Trên đường đi, Thường Tại Sơn ngã xuống vài lần, đều giấy giụa đứng.

lên.

Gã ta không nghe thấy, cũng không ngửi được, thậm chí nhìn cũng không nhìn thấy rõ, càng không cách nào nói được, chỉ dựa vào ký ức để một đường tìm về tới cửa lớn của nhà họ Thường.

“Bịch!”

Thường Tại Sơn nặng nề ngã xuống, nện vào trên cửa lớn và phát ra một tiếng động lớn rồi không còn động đậy nữa.

“Ai vậy? “

Bên trong cánh cửa vọng ra một giọng nói.

Cổng lớn được mở ra, đèn sáng lên, người mở cửa thấy toàn thân Thường Tại Sơn đầy máu thì sợ đến mức kinh ngạc phát ra tiếng thét chói tai.

7A… quỷ ài”

Nhưng lúc anh ta nhìn thấy rõ gương mặt đó lại càng kinh ngạc hơn, kêu lên: “Ông… ông bai”

Anh ta không ngờ lại là Thường Tại Sơn!

*Người đâu! Có ai không, nhanh tới đây!”

Anh ta gọi to, rất nhanh lại có không ít người tới nâng Thường Tại Sơn vào bên trong, cổng lớn được đóng lại.

Trong góc tối phía xa, anh Cấu híp mắt lại và ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai chữ Thường phủ lớn được mạ vàng, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Nhà họ Thường!”

Anh ta bực bội nói: “Bất kế các người là ai, nhưng đã dám ra tay với đại ca thì chúng tôi lại muốn các người phải chết!”

‘Vù một tiếng!

Bóng dáng anh Cẩu biến mất giống như một bóng ma.

Nhà họ Thường đèn đuốc sáng trưng!

Dù thế nào thì Thường Tại Nguyên không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.

Buổi chiều ông ta mới mắng Thường Tại Sơn, bảo gã ta quay đầu lại là bờ, nhưng Thường Tại Sơn không nghe. Ông ta mắng nhiều năm như vậy, Thường Tại Sơnvẫn chưa lần nào nghe lọt tai.

Ông ta lo lắng nhất chính là một ngày kia đột nhiên nghe được tin tức.

Thường Tại Sơn đã chết.

“Nhanh! Nhanh cứu người!”

Thường Tại Nguyên gào thét: “Đi mời bác sĩ tới, phải nhanh lên!”

CảNhà họ Thường đều trở nên bận rộn, người giúp việc qua lại đều lộ vẻ nghiêm túc lại khấn trương.

Trên giường, Thường Tại Sơn năm đó đã hoàn toàn không mất ý thức, dường như đã không còn sống, chỉ có thở ra chứ không có hít vào.

Thường Tại Nguyên chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ông ta không ngờ Thường Tại Sơn sẽ bị thương nặng như vậy.

phương bắc này còn có ai có thể làm cậu ta bị thương nặng như vậy chứ? Hay là… Người kia?”

Thường Tại Nguyênvô cùng tức giận: “Bất kể mày là ai, dám làm anh em tao bị thương thì tao muốn mày phải chết!

Xoạt…

Màn được vén lên, bác sĩ đi ra. Thường Tại Nguyên lập tức tới đón.

“Thế nào?”

Đây là bác sĩ mà nhà họ Thường ông ta tín nhiệm nhất, trình độ y thuật cực cao.

*Không còn khả năng xoay chuyển nữa”

Nhưng bác sĩ chỉ có thế lắc đầu: “Không chống đỡ được bao lâu đâu”

Đầu Thường Tại Nguyên lập tức nổ mạnh.

Chắc chản phải chết sao?

*Tất cả nội tạng trong người ông ba đều bị đập nát, xương ngực còn gãy thành từng đoạn. Ông ba có thể kiên trì trở lại nhà họ Thường đã là điều người thường không thể làm được rồi. Tôi chưa từng thấy qua trình trạng bị thương như vậy, thật kỳ lạ”

Trên mặt bác sĩ đầy vẻ nghiêm trọng: “Gia chủ, không thể sơ suất”

Ông ta đang nhắc nhở Thường Tại Nguyên, kẻ địch đánh cho Thường Tại Sơn bị thương đặc biệt đáng sợi Đáng sợ tới cực điểm!

‘Vết thương như vậy thoạt nhìn là chấn thương bên trong, nhưng rõ ràng là vết thương từ bên ngoài gây ra, chiêu thức thế nào mới có thể đánh ra được tình trạng bị thương như vậy chứ?

Ông ta làm nghề y đã ba mươi năm vẫn chưa từng thấy qua.

“Ông lui xuống trước đi”

Thường Tại Nguyên không nói nhiều mà bảo bác sĩ rời đi trước, sau đó lập tức chạy vào trong. Thường Tại Sơn năm trên giường đã mở mắt, chỉ là ánh mắt không có tiêu cự, rã rời, rõ ràng không còn sống được bao lâu.

“Lão tam!”

Thường Tại Nguyên lớn tiếng gọi giống như mình nói lớn một chút thìThường Tại Sơn có thể nghe được, lại có thể sống tiếp vậy: “Rốt cuộc là ai? Là ai làm cậu bị thương?!”

Bình luận

Truyện đang đọc