SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Tống Tiểu Vũ nói chuyện như đang giáo huấn con cháu: “Phải để cho cậu ta biết đau một lần thì mới nhớ lâu được”

Nói xong cậu ta phấy tay, Ngô Hồng Vĩ lập tức chắp tay cung kính lui ra, quay về chuẩn bị những thứ Tống Tiểu Vũ muốn.

Nhìn Ngô Hồng Vĩ rời đi Tống Tiểu Vũ lập tức để sách trong tay xuống, bước nhanh về phía vườn hoa.

Giang Ninh đang cầm cần câu cá trong tay ngồi ở trước hồ nước, nhìn cá bơi qua bơi lại trong hồ nước mà không có một con nào cắn vào cần câu trống không của anh.

“Anh Ninh”

Tống Tiểu Vũ cười cười, lấy mồi câu ở bên cạnh ra, nắm lấy nắm, để tay gần chỗ nước đang để cần câu của Giang Ninh, nói: “Không có mồi thì cá không chịu lại đây đâu”

Cậu ta giơ tay lên, mồi câu rơi ào ào xuống nước, trong nháy mắt đám cá từ xa đều bơi nhanh lại đây, cùng nhau tranh mồi, làm bọt nước bản lên tung tóe.

Giang Ninh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

“Xem ra cậu đã muốn rút cần lên bắt cá rồi sao”

“Có cửa đột phá”

Tống Tiểu Vũ nói: “Là nhà họ Ngô chủ động đưa tới cửa!”

“Theo ý của anh là muốn tìm được người ở phía sau màn, tập đoàn Linh Long chính là một vũng nước trũng tránh không thoát vụ này, cả đất Bắc Phương này ai cũng có quan hệ với tập đoàn Linh Long”

“Chỉ cần chúng ta phá vỡ cân bằng của tập đoàn Linh Long thì người có lợi ích lợi tương quan tất nhiên sẽ không thể giấu mình thêm được nữa”

Giang Ninh gật đầu: “Không ngờ là thảng nhóc nhà cậu cũng rất thông minh, có thể so với lão Hoàng”

“Cảm ơn anh Ninh đã khen ngợi”

Tống Tiểu Vũ chắp tay nói: “Tôi sẽ tự mình đi làm chuyện này, nhanh chóng thăm dò ra mạng lưới quan hệ của tập đoàn Linh Long”

“ừ”

Giang Ninh đứng lên: “Hôm nay tôi tới là vì một việc khác”

“Nhà họ Thường có vấn đề!”

Biểu cảm trên mặt Giang Ninh có vẻ nghiêm túc làm cho Tống Tiểu Vũ lập tức hiểu được tâm quan trọng của chuyện này.

“Nhà họ Thường?”

Cậu ta hơi cau mày: “Là dòng họ quyền thế bậc nhất, nhà họ “Thường sao? Người đứng đầu hình như tên là Thường Tại Nguyên?”

“Ở đất Bắc Phương còn có nhà họ Thường thứ hai sao?”

Giang Ninh sai anh Cẩu đi theo dấu vết của người muốn giết mình, không ngờ rằng người nọ lại trực tiếp chạy trốn vào nhà họ Thường, hơn nữa nhìn phản ứng của nhà họ Thường thì có thể đoán địa vị của người này ở nhà họ Thường không hề thấp.

Một nhân vật lớn như vậy ở đất Bắc Phương ắt hẳn sẽ rất được chú ý coi trọng, vậy mà ngay cả Giang Ninh cũng không có tin tức liên quan đến ông ta.

“Danh tiếng nhà họ Thường ở Bắc Phương không tính là vang dội, bọn họ cực kỳ khiêm tốn, nhưng thực lực rất mạnh, tôi đã từng nghe nói qua về chuyện này”

Tống Tiểu Vũ đã điều tra qua các dòng họ quyền thế ở Bắc Phương, nhất là các dòng họ quyền thế bậc nhất.

Chỉ có điều trước kia mức độ thông tin cậu ta có thể tiếp xúc rất ít, không có cách nào khác để biết nhiều hơn, nhưng tin tức căn bản thì đã sớm nắm trong tay.

“Người đứng đầu nhà họ Thường tên là Thường Tại Nguyên, ông ta còn có hai người em, người đứng thứ hai tên là Thường Tại Phong, hàng năm không thấy mặt, nghe nói đã mất tích mười mấy năm, còn người thứ ba là Thường Tại Sơn, là một người đam mê võ thu: Cậu ta còn chưa nói hết thì sắc mặt đột nhiên biến đối, khiếp sợ nhìn Giang Ninh, giống như là không dám tin tưởng.

Tống Tiểu Vũ vừa mới có được một manh mối, là manh mối cực kỳ bí mật, đó chính là Thường Tại Sơn đã chết!

Tin tức này không có công khai ra bên ngoài, cho nên Tống Tiểu Vũ nghe xong thì cũng không để ở trong lòng, giờ phút này nghe được Giang Ninh nhắc tới nhà họ Thường thì không khỏi chấn động trong lòng.

“Anh Ninh, Thường Tại Sơn này…”

“Tôi giết rồi”

Giang Ninh không hề có ý giấu diếm: “Tất nhiên là ông ta muốn giết tôi trước, chẳng qua là thực lực quá kém mà thôi”

Bình luận

Truyện đang đọc