SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Lúc đó.

Giang Ninh bây giờ không còn đi lo chuyện của nhà họ Thường nữa, điều anh muốn xem là tổng thể tình hình, không riêng gì một nhà họ Thường, càng không phải là bất kỳ dòng họ nào khác.

Trước khi tất cả các bí mật được tìm ra, việc giết những dòng họ tên tuổi này có ích lợi gì cơ chứ?

Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải phá tan tập đoàn Linh Long, loại bỏ những tàn dư khỏi tập đoàn Linh Long trước rồi mới đào bới thật kỹ những kẻ đang núp bóng trong đó!

Anh cảm thấy chỉ cần tập đoàn Linh Long bại trận và tan rã thì những kẻ ẩn giấu trong đó tự nhiên sẽ vì lợi ích mà bại lộ!

Dù che giấu sâu đến đâu, dù cẩn thận đến đâu, một khi lợi ích bị đụng chạm, cuối cùng cũng sẽ lộ ra manh mối mà thôi.

Những kẻ tham lam này chọn vào cửa ẩn, chắng phải vì lợi nhuận sao?

Chỉ cần quyền lợi của họ bị cắt đứt, họ tự nhiên sẽ còn lo lắng hơn bất cứ ai khác!

“Anh Ninh, anh có nghe lời em nói không vây?”

Nhìn thấy Giang Ninh sững sờ, cô thư ký Tiểu Triệu duõi tay ra, rũ mắt: “Anh Ninh!”

*À, đang nghe đây”

Giang Ninh vội vàng nói: “Món khoai tây chiên này ăn ngon hơn, vừa cay vừa giòn. Đây là lựa chọn không thể bỏ qua cho những chuyến du lịch, công tác và đi làm”

“Anh Ninh!”

Tiếu Triệu trợn tròn mắt: “Đây là chủ đề của nửa giờ trước rồi, cái tôi đang nói đến là chuyện bạn trai cơ!”

Cô ấy thở dài, nói chuyện với Giang Ninh đã hơn nửa giờ đồng hồ nhưng anh cũng chẳng thèm nghe, thật quá đáng.

Cô ấy đã nhờ người chuẩn bị tỉ mi, trang điểm và chụp một bức.

ảnh đẹp, chỉnh sửa lại bức ảnh cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, vừa định hỏi Giang Ninh thông tin liên lạc với người ta thì Giang Ninh đã nói với cô ấy về món khoai tây chiên.

“Bạn trai sao? Đừng lo lắng, cô sẽ sớm gặp cậu ấy thôi. Đó là kiểu con trai phong lưu tuấn tú. Đảm bảo là cô sẽ thích thôi”

Giang Ninh mỉm cười quay đầu nhìn sang kế bên, thấy Lâm Vũ Chân đang bàn bạc việc kinh doanh với Lý Đông.

“Bọn họ còn chưa thương lượng xong à?”

Giang Ninh không hiểu lắm về vấn đề kinh doanh, vì vậy anh giao việc đó cho Lâm Vũ Chân xử lý hoàn toàn.

Còn hơn một giờ nữa Lâm Thị mới chính thức đổ bộ vào thị trường Bắc Phương, trên dưới tập đoàn Lâm thị đã tổ chức hàng chục cuộc họp, đặc biệt quan tâm đ ến sự kiện này.

*Thực ra, kế hoạch đã được chuẩn bị xong, thế nhưng tổng giám đốc Lâm luôn muốn chuẩn bị thêm một vài thứ nữa để đề phòng những trường hợp đột xuất xảy ra”

Đề tài của Tiểu Triệu nhanh chóng thay đổi: “Anh Ninh, sao anh biết tôi thích kiểu con trai phong lưu thế?”

“Bởi vì cô cứ nhìn chằm chảm vào tôi mà ch ảy nước miếng đấy”

Giang Ninh không khách sáo chút nào: “Làm như tôi giống khoai tây chiên ấy”

Tiểu Triệu đột nhiên đỏ mặt.

“Dáng vẻ đẹp trai, con người lại tốt, còn có thể đánh nhau, nhìn vài lần bổ mắt thì làm sao? Tôi cũng không dám cướp đàn ông với tổng giám đốc Lâm”

Cô ấy sợ sệt nói: “Dù sao cũng không cướp nổi”

*Ừm, tự mình biết mình là phẩm chất vô cùng tốt, tiếp tục duy trì”

Giang Ninh đứng dậy, thuận tay cướp đi khoai tây chiên từ trong tay Tiểu Triệu, vừa đi vừa ăn, đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân bọn họ, kéo một cái ghế ngồi xuống nghe.

“Tạm thời làm theo cách này, sản phẩm của chúng ta không có vấn đề gì, hiện tại điều chúng ta cần là thử nghiệm, xem phản hồi của thị trường và người tiêu dùng”

Lâm Vũ Chân đã thu hồi tài liệu trong tay: lệu liên quan nhất định phải thu thập đủ, chúng ta xem cơ hội điều chỉnh”

“Vâng!”

“Vâng!”

Mấy người Lý Đông lập tức bắt đầu bận rộn.

Bình luận

Truyện đang đọc