SINH HOẠT TRONG TIỂU THUYẾT NGỌT SỦNG


Bởi vì không quen với thân thể mới này cho nên trong cuộc sống sinh hoạt cô hoàn toàn không dùng gương, cho dù trong nhà có gương, thậm chí ở bên ngoài toilet cũng có nhưng cô cũng không thường soi gương nhìn bộ dáng của bản thân mình một chút, lại chưa từng nghĩ đến nguyên bản dung nhan xa lạ, thế nhưng lại dần dần mà trở nên giống với dung mạo trước kia của cô, đột nhiên lại nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, Lục Hòa Ngọc cũng đã chịu kinh hách một chút.

Nếu không phải vẫn còn có bóng dáng của nguyên thân ở dây, cô còn cho rằng thân thể của mình cũng đã xuyên qua mà đến.

Cô đã từng nghe đồng nghiệp nói qua, có một vài cặp vợ chồng nguyên bản lớn lên không giống nhau, nhưng là sinh hoạt ở bên nhau lâu rồi, tự nhiên diện mạo của hai vợ chồng sẽ có chút tương tự, vậy cô có phải hay không bởi vì vẫn luôn cảm thấy mình vẫn nên có dung mạo như cũ của kiếp trước, xem nhẹ diện mạo của một đời này cho nên mới sẽ hình thành như vậy?
Lại suy nghĩ, lúc trước vẫn luôn chưa có thay đổi gì, đại khái nguyên nhân là do Trì Tiểu Vãn vẫn luôn ở đây sao? Hiện giờ cô ấy đi rồi, mình không hề bị cô ấy ảnh hưởng nữa nên mới có thể chậm rãi thay đổi trở về?
Suy nghĩ như vậy, Lục Hòa Ngọc lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật bảo cô cả đời sống bằng khuôn mặt của Trì Tiểu Vãn, trong lòng cô nhiều ít sẽ cảm giác có chút quái dị, hiện giờ cô đột nhiên ích kỷ cảm thấy Trì Tiểu Vãn đi rồi, liền tính cô không có thể hình thành bộ dáng của kiếp trước nhưng ít nhất không cần vẫn luôn dùng bộ dáng của Trì Tiểu Vãn sống qua ngày.

Chỉ là có chút thực xin lỗi Trì Tiểu Vãn.

Đại khái là do có thay đổi nên Lục Hòa Ngọc có vẻ so trước kia thoải mái hơn rất nhiều, chính là Cố Vi bọn họ đều cảm thấy được cô có sự thay đổi, Cố Vi chớp chớp mắt hỏi "Hiện tại không phải là mùa đông sao? Vì cái gì tớ ở trên mặt cậu thấy được bộ dáng mùa xuân muốn tới?"
"Mùa đông qua đi, còn không phải là mùa xuân sao?" Lý Dục Nhàn đang làm bài, nhất thời không nghe rõ, chỉ nghe được một câu cuối cùng, liền nói tiếp lời.

Phương Thi Ý nhịn không được cười ra tiếng, nói "Cậu đúng là đồ ngốc.

"
"Vậy các cậu đang nói cái gì a?" Lý Dục Nhàn vẻ mặt mờ mịt nhìn mọi người cười ha hả, trợn trắng mắt.

Lục Hòa Ngọc cười xong nhịn không được nói "Nếu thật đúng là luyến ái, tớ khẳng định trước tiên sẽ nói cho các cậu biết, bất quá các cậu có thể đã nghĩ sai rồi.

"
"Nhưng bộ dáng này của cậu, thấy thế nào cũng đều giống đầy mặt đào hoa.

" Phương Thi Ý khẳng định mà nói.

"Nam sinh bên khoa máy tính hẳn là có rất nhiều, cậu hẳn là rất được hoan nghênh đi?" Cố Vi bát quái hỏi.

"Các cậu suy nghĩ nhiều, tớ chỉ có khi đi học mới đến phòng học, ngày thường lại không tham gia cái hoạt động gì, người cũng chưa quen được nhiều.

" Lục Hòa Ngọc đối mặt với biểu tình bát quái của bọn họ, không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười.


"Chậc, tớ vẫn là cảm thấy cậu đều đã là trạch* nữ khoa kỹ thuật, vẫn là không cần tìm những trạch nam kỹ thuật đó, vạn nhất thời điểm các cậu yêu đương, anh ta nghĩ muốn mua cái gì đều lên trên mạng mua, cậu còn dạo phố cái rắm a.

" Lý Dục Nhàn nhịn không được nói lời thô tục, không phải cô khinh thường bọn họ, chỉ là hai người anh họ nhà cô chính là trạch nam khoa kỹ thuật, căn bản là không ra khỏi cửa, thời điểm ăn tết nếu không phải người nhà ra lệnh cưỡng chế, phỏng chừng thật đúng là muốn ở trong phòng đến thiên hoang địa lão.

*trạch: Chỉ những người sống tách biệt với xã hội, thích ru rú trong nhà, lẩn trốn mọi thứ quanh mình và không muốn tiếp xúc với ai
Lời này nói ra, Lục Hòa Ngọc ba người đều nhịn không được phun cười.

"Bất quá cậu nói hình như cũng có chút không đúng, tớ cảm thấy những bạn học lớp tớ hẳn là rất thích vận động, bọn họ thường xuyên tổ chức đi leo núi, trường thành gì đó.

" Lục Hòa Ngọc lau lau khóe mắt do cười quá nhiều, cô tuy rằng không quen thuộc với bọn họ, nhưng trí nhớ của cô tốt a, những bạn học đó cô đều đã gặp được bọn họ đi ra ngoài không ít năm lần.

"Ừ, tớ ngược lại cảm thấy làm nghiên cứu mới là chân chính là trạch, rốt cuộc người ta học khoa máy tính có thể sử dụng điện thoại ở nhà, ra cửa cũng có thể thao tác, nhưng khoa vật lý này của cậu.

.

" Phương Thi Ý nói xong lời cuối cùng, hướng Lý Dục Nhàn khẽ nhếch cằm một chút, tỏ vẻ không ủng hộ lời nói của cô.

"Được rồi, cậu thắng.

" Lý Dục Nhàn nghĩ lại, xác thật là có chuyện như vậy, đại khái là anh họ của cô để cho lại cho cố ấn tượng khá tiêu cực.

"Đúng rồi, tớ thấy nhiều nữ sinh ở các phòng ký túc xá khác đều đang đan khăn đó, các cậu nói chúng ta cũng nên học tập một chút hay không?" Lý Dục Nhàn không đợi các cô nói chuyện, tiếp tục nói.

"Người ta là yêu đương, đan khăn quàng cổ đưa cho người yêu, cậu có người yêu sao?" Cố Vi liếc xéo liếc mắt nhìn cô một cái.

Lý Dục Nhàn nghẹn lại, không cam lòng mà nói "Cậu cùng Ý Thi không phải có bạn trai sao? Tại sao lại không học?"
"Tớ cảm thấy đan thứ này có lợi có hại, lợi là hai bên cảm tình có tăng tiến, hại chính là lãng phí thời gian.

" Phương Thi Ý đối với việc này cũng không ham thích, cuối cùng lại bổ sung, nói "Hiện tại đều sắp thi cuối kỳ, có thời gian kia còn không bằng ôn tập nhiều một chút nói không chừng còn có thể lấy được cái học bổng.

"
Cố Vi tỏ vẻ tán đồng, đương nhiên cũng sẽ không khinh thường những người học đan khăn, rốt cuộc đó cũng là tâm ý mà nữ sinh các cô dành cho nam sinh.


Lục Hòa Ngọc một cái độc thân cẩu tỏ vẻ cô không hiểu nhưng cô cảm thấy học sinh mới vừa vào năm nhất, rất dễ dàng bởi vì thoát ly khỏi sự khống chế của người nhà khống chế mà cảm thấy tự do, có ý nghĩ cuộc sống của tôi, tôi làm chủ, lúc sau sẽ rất dễ dàng trở thành con ngựa thoát cương, đương nhiên cũng không thể nói tất cả mọi người đều như vậy, đại khái những người sẽ sinh ra loại ý tưởng này, phỏng chừng là trước đây bị người trong nhà khống chế quá nhiều nên dẫn tới mà thôi.

Bất quá thiếu nữ hoài xuân gì đó, cô chưa thử qua, cũng không biết cảm giác yêu đương sẽ như thế nào nhưng ít nhiều cũng xem qua không ít, chỉ là rốt cuộc cũng không phải là hiện thực, cô chưa từng nhìn thấy ai tim sẽ đập gia tốc.

"Cũng đúng, rất nhanh sẽ đến kỳ kiểm tra, cũng không thể để rớt môn được, nếu không sẽ mất mặt lắm.

" Lý Dục Nhàn ngẫm lại cũng gật đầu nói.

Kỳ thật cô cũng chỉ là muốn xem trào lưu theo thôi, cũng chỉ là xu hướng lưu hành một đoạn thời gian, chờ thêm không được bao lâu, xu hướng đan khăn đã không còn nổi bật nữa.

Cứ như vậy, bốn người phòng ký túc xá 312 bọn cô liền càng dành thêm thời gian vào việc học tập.

Đối với việc đan khăn này, kỳ thật các cô chỉ muốn nói rằng không khéo tay, một khi đan không phải là bại lộ không có khéo tay sao?
Cho nên nói, các cô không phải là không nghĩ học một chút, mà là cảm thấy vẫn là thôi đi, tay nghề không tốt, đan cái khăn quàng cổ, làm không tốt người ta còn nói đây là cái khối vải bố gì đâu.

Chờ đến khi thi xong cuối kỳ thi, Lục Hòa Ngọc rốt cuộc mới từ trong đống sách đi ra, phòng làm việc từ ki đi vào quỹ đạo, cô liền một tuần đi hai ngày, hoặc là không có tiết học cũng đi một chuyến.

Cảm giác khi đối mặt với Chung Cảnh Tri cũng đã không có kháng cự như trước kia nhưng hai người ai cũng đều bận rộn, cũng sẽ thỉnh thoảng gửi cái tin nhắn nói chuyện phiếm, gặp mặt nhưng thật ra cực ít.

Hôm nay thi xong về đến nhà, Lục Hòa Ngọc nhìn thấy nhà bên cạnh có người ở dọn đồ vật đi vào, điều này cô đã sớm phát hiện ra phòng ở bên cạnh đều đã trang hoàng nhanh chóng từ hai tháng trước, nhưng vẫn không có người dọn tiến vào, Lục Hòa Ngọc cho rằng đối phương phải đợi hết năm mới có thể dọn tiến vào.

Không nghĩ tới lúc này nhìn thấy bọn họ đang chuyển nhà.

Cô đang định mở cửa vào nhà, trong lúc vô ý nhìn đến từ phòng bên cạnh đi ra một người, cô không khỏi sửng sốt một chút, Chung Cảnh Tri? Lời nói liền không khỏi buột miệng thốt ra "Chủ nhà này là anh sao?"
"Ừ, bất ngờ không? Kinh hỉ không?" Chung Cảnh Tri trong mắt mỉm cười hỏi.

"Ha ha.


.

" Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ vô lực phun tào!
Ngay sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ, khi cô xuất viện ngày từ ngày đó đến bây giờ người tới đổi khóa cửa cho nhà cô tới quá nhanh, cô nghĩ anh đã sớm gọi người đứng ở dưới lầu chờ, nhưng mà cô lại nghĩ sai rồi, anh căn bản chính là dự mưu tốt, cô cũng căn bản là không tính kế qua được anh.

"Tôi cảm thấy anh càng ngày càng có tâm cơ.

"
"Cảm ơn khích lệ.

" Chung Cảnh Tri mỉm cười tiếp được lời nói của cô.

Lục Hòa Ngọc khóe miệng run rẩy, anh rốt cuộc nơi nào nhìn ra cô là đang khen anh? Thật là không biết xấu hổ.

"Anh mua sao? Không phải thuê?"
Chung Cảnh Tri gật gật đầu, anh nhưng đều tính tốt, có thể thường thường mời cô cùng nhau ăn một bữa cơm, càng có thể tăng tiến cảm tình, phải không?
"Anh không trở về nhà ở, người nhà của anh sẽ không có ý kiến gì chứ?" Lục Hòa Ngọc xác nhận lại hỏi.

"Tôi làm bất luận chuyện gì, bọn họ đều sẽ không có ý kiến.

" Chung Cảnh Tri mỉm cười mà nói, trong lòng bổ sung một câu nói, có ý kiến cũng nghẹn lại cho tôi.

"Được rồi, vậy anh không đi hỗ trợ sao?" Lục Hòa Ngọc cũng không hề cùng anh tranh vấn đề này, hướng bên kia chu chu môi nói.

"Không cần, tôi muốn trò chuyện với em, em không định mời tôi uống chén nước sao?" Chung Cảnh Tri thần sắc tự nhiên mà nói.

Lục Hòa Ngọc nội tâm là cự tuyệt, nếu không cũng sẽ không vẫn luôn đứng không mở cửa, nhưng lại chính là có người da mặt dày như vậy, trợn trắng mắt cũng chỉ có thể đem cửa mở ra mời anh đi vào.

"Trường học thi xong rồi sao? Kế tiếp có cái kế hoạch gì sao?" Chung Cảnh Tri hỏi.

"Văn phòng còn không có nghỉ đâu.

" Lục Hòa Ngọc nhưng không cảm thấy trường học nghỉ là cô có thể nhẹ nhàng, rốt cuộc văn phòng còn nuoloi bốn, năm nhân viên đâu.

Chung Cảnh Tri dừng một chút, thật đúng là thiếu chút nữa đem văn phòng làm việc của cô quên mất, rốt cuộc một sinh viên được nghỉ học khẳng định cũng sẽ không có chuyện gì làm, bất quá anh cảm thấy cô chọn sai chuyên nghành, cô nên chọn nghành tài chính, lúc cô chơi cổ phiếu, cơ hồ liền không có thời điểm đi xuống, còn có thể ở trước khi đi xuống bán tháo.

Nếu không phải nhìn cô làm này đó, anh thật sự một chút cũng không dám tin tưởng cô chỉ lấy mười mấy vạn khởi nghiệp, người khác đều nói xào cổ chính là đánh cuộc, thắng chính là trăm vạn, ngàn vạn thậm chí hàng tỉ giá trị con người, cô không có lập tức xa hoa đánh cuộc, mà là từng bước tính toán, đem hơn mười vạn tăng lên đến không ngừng trăm vạn.


Nhưng cố tình biểu hiện của cô thật sự bình thường, không để trong lòng.

Trên thực tế Chung Cảnh Tri nào biết đâu rằng, cô đây là có thủ đoạn gian lận, trong nguyên tác chính là viết đến quá mức kỹ càng tỉ mỉ, cô trí nhớ lại tốt, cũng liền dựa vào điều này mà được đến.

"Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm? Coi như là chúc mừng tân gia đi.

" Chung Cảnh Tri nói.

Lục Hòa Ngọc liếc anh một cái, tuy nói anh là hỏi chính mình nhưng trên thực tế chiêu này của anh chính là không cho phép cô cự tuyệt.

"Anh làm?" Lục Hòa Ngọc cố ý hỏi.

"Đúng vậy, không biết tôi có cái này vinh hạnh mời em thưởng thức hay không?" Chung Cảnh Tri cười gật gật đầu, anh cũng không phải không hiểu nấu cơm, chẳng qua còn không có người đáng giá để anh tự mình xuống bếp mà thôi.

Lục Hòa Ngọc nhìn anh thở dài, hỏi "Anh xác định anh như vậy sẽ không uổng phí tâm tư? Vạn nhất phát hiện tôi cũng không phải là người như anh nghĩ, anh sẽ làm gì bây giờ?"
Lục Hòa Ngọc gần đây phát hiện, anh nắm rất rõ tính cách của cô, bảo trì không xa không gần, cũng sẽ không khiến mình cảm thấy anh đang xâm phạm địa bàn của mình, từng bước tính kế liền chờ chính mình chui đầu vô lưới.

Nếu anh ta là địch nhân của mình, đừng nói là một ngày, chính là một phút đều trốn không thoát khỏi anh ta tính kế, chính mình chỉ có thể xem như con thỏ con, nhảy đến chỗ nào đều chạy không thoát sói đuôi to phía sau.

"Vậy em nguyện ý sao?" Chung Cảnh Tri ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Lục Hòa Ngọc khóe miệng run rẩy, cái gì nguyện ý hay không, lời này nói được tựa như cầu hôn người ta vậy, cũng chẳng phân biệt trường hợp.

Nhưng ở dưới ánh mắt của anh, cô vẫn như cũ chịu áp lực, da mặt dày mà nói "Tôi cảm thấy tôi còn nhỏ, sang năm mới hai mươi đâu.

"
Tuy rằng tim cô cùng Chung Cảnh Tri bằng tuổi nhưng cô lại không có sự sắc bén như anh, hiện tại cũng cũng chỉ có thể lấy tuổi tới làm lá chắn.

"Đã không nhỏ.

" Chung Cảnh Tri ánh mắt đảo qua trước ngực cô, trong mắt mang theo một tia ý cười.

"Anh nhìn cái gì vậy hả?" Lục Hòa Ngọc có chút chật vật cầm lấy ôm gối liền ném qua đi, con sói sắc lang đuôi to!
Cô trước kia như thế nào liền không phát hiện người này lại háo sắc như vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc