SINH NHƯ NGHỊCH LỮ


"Sau khi vào hiện trường, nhân viên y tế chia ra nhóm hai người đi kiểm tra những người bị thương.

Nhớ phải nhanh lên, đưa bệnh nhân nguy cấp lên xe cứu thương trước, những người còn lại có thể xử lý ngay tại hiện trường.

Hách Nhân Kiệt, phát nhãn phân loại đi, còn nữa ——"
Nàng cố ý nhìn thoáng qua Vu Quy: "Mục đích của chúng ta là cứu càng nhiều sinh mạng càng tốt, không phải cứu sống tất cả, nghe rõ không?"
"Rõ!" Vu Quy nhìn nhãn phân loại trong tay mình, vô tri vô giác trả lời theo mọi người.
Hệ thống phân loại cấp cứu mà cô từng học trong sách giáo khoa, đa phần được sử dụng trong các trường hợp cấp cứu thảm hoạ quy mô lớn.

Các nhãn phân loại có bốn màu: đỏ, vàng, xanh lá cây và đen, lần lượt thể hiện cho bệnh nhân nguy kịch, bệnh nhân có thể nặng hơn, bệnh nhân ít nguy cơ diễn biến bất thường và bệnh nhân tử vong.
Vu Quy nắm chặt tay, vò nhăn nhãn phân loại, tâm trạng rối bời.
"Đây là Đài phát thanh giao thông FM106.3 thành phố Cẩm Châu, chủ xe và các bạn thân mến, tôi là MC Vân Cẩm, phụ trách đưa tin khẩn cấp.

Biển số xe của Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế là A256JZ và A368JC, xe cứu thương đã chạy đến đại lộ Phong Đường.

Họ là niềm hi vọng của những người bị thương trong vụ cháy chung cư, hãy chú ý luồng giao thông và nhường đường cho xe cứu thương, để xe cứu thương của chúng ta có thể đến hiện trường thuận lợi hơn!"
Trong thành phố, nhà cao tầng nằm san sát nhau, hàng vạn phương tiện đổ vào trong rừng rậm bê tông cốt thép.

Ở giữa không gian đó, có một chiếc xe nhỏ như kiến ​​lặng lẽ rời khỏi lối đi khẩn cấp, tiếp theo là chiếc thứ hai, thứ ba, thứ tư...!ngày càng nhiều xe nhường đường cho họ.
Một chiếc xe cảnh sát hú còi, nháy đèn xi nhan, đuổi kịp từ phía sau để mở đường cho họ.
"Đội trưởng Cố, chúng tôi đã đến hiện trường." Tai nghe bluetooth của Cố Diễn Chi vang lên.

Cô mở động cơ ở mức tối đa, vượt qua dòng xe cộ đông đúc với tốc độ 150 km/h.
"Tình hình thế nào?" Mặc dù chức vụ là huấn luyện viên, nhưng cô lại mang hàm chỉ huy cứu hỏa cấp hai, vì vậy có quyền chỉ huy toàn bộ trung đội.
"Xe cứu hỏa không đi vào được, hẻm nhỏ quá sâu, đường hẹp, đường dây cao thế kéo quá thấp..." Lính cứu hỏa ở bên kia ngập ngừng.
Cố Diễn Chi nổi giận: "F***! Không đi vào được thì cầm vòi nước chạy cho tôi, tôi dạy mấy người thế nào!"

"Vâng, vâng.

Nhanh lên, nối vòi nước với trụ cứu hỏa!"
Nghe thấy cảnh tượng hỗn loạn bên kia, đủ loại tiếng kêu la, tiếng còi cảnh sát, thậm chí còn có tiếng nổ, trái tim của Cố Diễn Chi như thắt lại.
Cô đạp phanh lại, xe máy còn chưa dừng hẳn đã nhảy xuống trước, treo mũ bảo hiểm lên tay lái, xuất trình giấy tờ tùy thân cho cảnh sát ở bên ngoài dây cảnh báo.

Đối phương nhanh chóng dẫn cô vào trong, đội viên cũng đưa cho cô một bộ trang phục cứu hỏa và mặt nạ.
"Đội trưởng Cố, xe cứu hỏa hoàn toàn không thể vào được! Chỉ mấy cái trụ cứu hỏa làm sao đủ đây!" Mặc dù Đồ ba gai thường không nghe lời khi huấn luyện, nhưng khi ở hiện trường, anh ta vẫn là người có năng lực, khuôn mặt trắng nõn bây giờ cũng bị ám khói.
Nhiệt độ tuôn ra từng lớp từng lớp, chỉ cần đứng ở dưới lầu cũng có thể cảm thấy tóc bị cuốn lại từng sợi.

Cố Diễn Chi ngẩng đầu nhìn, chung cư sáu tầng kiểu cũ, bên trong đầy phòng cho thuê.

Địa điểm này một khi bắt lửa, đồ vật ngỗn ngang, người ở đông đúc, đám cháy có xu hướng lan ra rất nhanh.

Hơn nữa, bởi vì hẻm nhỏ, xe cứu hỏa không vào được nên càng khó dập lửa, con số thương vong càng tăng thêm.
Cô đập mạnh ống nhòm vào trong ngực: "Lắp súng phun nước cho tôi!"
Khoảng mười cái vòi rồng nhanh chóng được đưa ra khỏi xe cứu hỏa, đặt ở khoảng trống dưới lầu, hướng vào nhiều góc khác nhau của tòa nhà, tạo thành một tháp pháo mạnh mẽ.

Dòng nước bắn về phía tòa nhà như thác đổ, lập tức bị biển lửa hừng hực nhấn chìm.
Thứ này có tầm bắn xa và uy lực lớn, vì vậy sử dụng ở đây không gì sánh bằng, nhưng Cố Diễn Chi vẫn còn lo lắng.
"Gọi điện thoại về trụ sở điều động hai xe thang đến đây cho tôi, có mang theo bình chữa cháy dạng bọt di động không?"
Cô vừa nói vừa vác bình chữa cháy bột khô nặng 10 kg trên lưng.
"Có mang..." Đồ ba gai do dự: "Nhưng bây giờ ngọn lửa quá lớn...!Nơi ngọn lửa bùng lên là lối vào hành lang tầng 1, không có lối đi khác, không thể đi vào được!"
Nhìn theo hướng anh ta chỉ, một tấm biển quảng cáo của thẩm mỹ viện đang bốc cháy, đúng lúc rơi từ trên cao xuống, tia lửa văng tung tóe, đám đông vây xem la hét.
"Lùi lại, lùi lại!" Cảnh sát đang duy trì trật tự, một số người chạy thoát được đang khóc la.
"Mẹ...!mẹ tôi...!còn ở trong...!Làm ơn...!cho tôi vào đi!"
"Vợ ơi! Vợ ơi!" Một người đàn ông cao bảy thước đi làm về, vừa ôm điện thoại vừa khóc, nhưng điện thoại của đối phương vẫn không có người trả lời.

Cũng có những đứa trẻ bảy, tám tuổi khóc lóc gọi ba, bị ông bà lớn tuổi giữ lại.
"Bạn trai của tôi vẫn còn ở trong đó, anh ấy cứu được mấy người xuống, giờ lại đi vào rồi.

Làm ơn...!mau cứu anh ấy với!" Thấy ngọn lửa ngày càng lớn, một cô gái vừa nắm tay cảnh sát vừa khóc tan nát cõi lòng.
Cố Diễn Chi cài chặt thắt lưng, cầm súng phun nước lên: "Chúng ta là ai?"
"Chúng ta là lính cứu hỏa!" Đồ ba gai cũng học theo dáng vẻ của cô, vác bình cứu hỏa trên lưng, giơ súng phun nước lên.
Phía sau anh ta là toàn bộ Trung đội 1, tất cả đều mặc trang phục phòng cháy màu cam.
Xuất ngũ không phai màu, thay áo không thay lòng, là câu khẩu hiệu truyền bá trong hội cựu chiến binh xuất ngũ.
"Nhiệm vụ của chúng ta là ——" Cố Diễn Chi dẫn đầu xông vào ngọn lửa.
"Bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của người dân!"
***
Lục Thanh Thời nhảy ra khỏi xe cứu thương, Hách Nhân Kiệt cũng nhảy xuống theo.

Nàng quay đầu lại nhìn: "Chị Hảo Nhân, anh đi cùng Vu Quy đi."
"Chị Lục..."
"Đừng lề mề, nhanh đi."
Hách Nhân Kiệt cắn răng, chạy tới chỗ Vu Quy còn đang ngẩn người, kéo tay áo của cô ấy: "Chị Lục bảo tôi đi theo cô!"
Hiện trường vụ cháy quá ồn ào, đủ loại tiếng còi cảnh sát, tiếng còi xe cứu thương, tiếng người qua lại, tiếng nổ, tiếng khóc la.

Vu Quy không nghe thấy anh ta nói gì, lơ mơ hỏi lại: "Cái gì?"
Hách Nhân Kiệt ghé vào tai cô ấy hét lớn: "Lục Thanh Thời bảo tôi đi theo cô! Cô có biết tại sao không?! Điều này có nghĩa là —— chị Lục tin tưởng cô!"
Nói xong, anh ta đẩy mạnh cô ấy một cái: "Cô đừng làm chị Lục mất mặt, được không! Có tiền đồ chút đi! Đồ ngốc!"
Những người bị thương được đưa ra khỏi đám cháy lần lượt tập trung ở bãi đất trống trong hẻm nhỏ.

Lục Thanh Thời đưa mọi người đi phân loại, lại một người bị bỏng đến mức không thể nhận ra được khiêng đến bên cạnh nàng.


Mùi tóc cháy khét xộc thẳng vào khoang mũi, Lục Thanh Thời mặt không đổi sắc, vén lớp vải che trên thân người kia lên, cầm ống nghe bệnh ấn vào.
"Ngừng hô hấp, tim ngừng đập.

Thời gian tử vong là 14:06:08." Nàng nhìn đồng hồ, treo tấm nhãn màu đen trên cổ tay của người kia một cách thành thục.
Đây là tấm nhãn đen thứ ba của nàng.
Lính cứu hỏa vừa ra khỏi đám cháy lại chuẩn bị quay lại, Lục Thanh Thời ngước mắt nhìn đối phương đi ngang qua mình, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận!"
Đối phương nhanh chóng gật đầu, không có dừng chân, mà bàn tay phía sau lại lặng lẽ làm động tác cổ vũ nàng.
"Chị Lục, bên em có một bệnh nhân bị gãy xương hở, đang chảy rất nhiều máu." Bộ đàm trong túi áo vang lên.
Lục Thanh Thời đang khử trùng vết thương cho một bệnh nhân bị thương ở chân, không ngẩng đầu lên: "Tìm ra mạch máu đang chảy máu để chặn lại.

Sau khi chặn lại, lập tức đưa đến bệnh viện gần nhất để phẫu thuật.

Tốc độ nhanh lên, trong vòng 15 phút mới có thể cứu được, nếu không thì cả chân sẽ bị phế."
Lưu Thanh Vân than "ai" một tiếng, lập tức hành động, quỳ trên mặt đất, mồ hôi túa ra trên trán, vì quá căng thẳng nên kẹp cầm máu tuột khỏi tay nhiều lần, y tá lại đưa cái mới.
"Bác sĩ, bác sĩ...!Ai u...!Ai u...!Tay của tôi không thể cử động được..." Một người đàn ông trung niên che tay hét lớn.

Vu Quy chạy tới xem xét, chỉ bị gãy xương, có lẽ là bị ngã khi chạy xuống cầu thang, cô ấy lập tức băng bó thạch cao cố định lại cho ông ấy.
"Bác sĩ, bác sĩ, mau đến khám cho mẹ tôi! Cả người đều là máu!"
"Đến đây, đến đây!" Người kia còn chưa xử lý xong, người khác đã kêu lên.

Vu Quy mồ hôi nhễ nhại, chạy tới xem xét, bà lão chỉ bị xước chút da mà thôi.
"Rửa cái này, tự khử trùng đi!" Cô ấy để một bình i-ốt và một túi thuốc sát trùng lại, sau đó vội vã chạy đi kiểm tra cho bệnh nhân khác.

Hách Nhân Kiệt theo sát cô ấy.
"Bác sĩ, bác sĩ, mau đến khám cho con tôi đi!" Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa kéo áo choàng trắng của cô ấy, Vu Quy cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, lập tức hít một hơi.
Một nửa khuôn mặt của đứa trẻ tầm hai ba tuổi bị bỏng máu me be bét, tròng mắt muốn lộ ra ngoài.
Vu Quy nhanh chóng quỳ xuống, bế người lên: "Đo huyết áp."
Cô ấy lấy ống nghe trên cổ xuống, đặt lên ngực của đứa trẻ đang thoi thóp: "Còn nhịp tim, mở đường thông tĩnh mạch, treo tấm thẻ màu vàng."
Hách Nhân Kiệt nghe theo, giật tấm thẻ màu vàng, treo vào cổ tay của đứa trẻ: "Huyết áp 60 —— 80."
"Tiêm một liều dopamine." Cô ấy vừa cởi áo của đứa trẻ, vừa trượt máy siêu âm trên phần bụng và phần ngực.


Cô ấy cầm iPad trên tay, kẹp bộ đàm ở giữa bả vai và đầu để nói chuyện với Lục Thanh Thời.
"Cô Lục, bên em có một bệnh nhân hai tuổi rưỡi bị bỏng.

Huyết áp thấp, nhịp tim là 140 nhịp/ phút, đã treo tấm thẻ màu vàng.

Xe cứu thương còn chưa quay lại sao?"
Lục Thanh Thời liếc nhìn lối vào của con hẻm chật ních người: "Còn chưa về, em cố gắng một chút, lát nữa tôi đi qua."
Nghe được câu trả lời khẳng định, Vu Quy thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."
"Chủ nhiệm Lục, đổi cho tôi đi." Hô hấp nhân tạo là công việc thể lực, Lục Thanh Thời làm liên tục ba phút, mồ hôi nhễ nhại, nhưng bệnh nhân vẫn chưa tự hồi phục nhịp tim, đồng nghiệp bên cạnh lập tức làm tiếp.
Đây là một thanh niên bị bỏng 80%, Lục Thanh Thời không muốn bỏ cuộc nên lại tiêm thêm một mũi adrenalin vào.
Bạn gái của chàng trai quỳ ở bên cạnh, lắc lư bả vai của cậu ta, gào khóc: "Sao anh lại ngốc như vậy! Sao anh phải cố cứu em làm gì! Sao phải cứu em! Anh đã chạy rồi! Sao anh chạy ra rồi còn muốn quay lại cứu người khác! Anh vĩ đại! Anh tuyệt vời! Anh đứng lên đi, đứng lên cãi nhau với em!"
Đến lúc tiêm liều adrenalin thứ mười, Lục Thanh Thời bỏ cuộc, đóng lại đôi mắt không thể nhắm lại vì căng cứng cơ cho cậu ta, treo nhãn màu đen lên người cậu ta.
"Thời gian tử vong, 15:30."
Trong tiếng khóc xé lòng của cô gái, Lục Thanh Thời xoay người, chạy về phía bệnh nhân tiếp theo.
Trong lúc chờ Lục Thanh Thời đến, huyết áp và oxy trong máu của đứa trẻ trên tay Vu Quy tiếp tục giảm xuống, oxy trong máu có lúc xuống dưới 80, tính mạng như treo trên sợi tóc.
Mẹ của bệnh nhân nắm tay Vu Quy, quỳ xuống khóc xin: "Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu con bé đi, bác sĩ, bác sĩ! Tôi chỉ có một đứa con gái thôi!"
Thân thể gầy yếu của Vu Quy bị đẩy tới đẩy lui như bèo trôi, nước mắt rơi trên tay thấm vào trong lòng, nóng bừng.
Nhìn thấy lượng oxy trong máu giảm xuống còn 40, máy đo điện tâm đồ kêu lên, Hách Nhân Kiệt cũng lo lắng: "Phải xử lý thế nào đây, cô nói xem!"
"Tôi...!tôi..." Vu Quy do dự: "Đặt...!nội khí quản...!Chị Hảo Nhân..."
Đổi liên tiếp ba ống vẫn không vào được, Vu Quy quỳ rạp xuống đất, mồ hôi nhễ nhại, lại ném một ống dính đầy máu xuống đất, cô ấy cũng gấp đến mức sắp khóc.
"Không được, đường hô hấp bị bỏng nặng quá, cổ họng phù nề không thể cho vào được!"
Vẻ mặt của Hách Nhân Kiệt gấp gáp, anh ta ấn máy truyền tin trước ngực, gọi cho bác sĩ gây mê trong tổ: "Chị Trần, bên đây có đứa bé hai tuổi rưỡi, đặt nội khí quản không vào được, chị có thể đến đây không?"
Bác sĩ bị gọi tên cũng không ngẩng đầu lên, gây tê cục bộ cho bệnh nhân: "Không được, bên chị cũng đang nguy kịch, không đi được."
Giọng nói của Lục Thanh Thời vang lên trong bộ đàm: "Làm phẫu thuật mở khí quản, Vu Quy."
Vu Quy như được đại xá, từ trên mặt đất đứng dậy, lật tìm túi sơ cứu: "Chị Hảo Nhân, khử trùng, đưa dao mổ cho tôi."
Hách Nhân Kiệt bán tín bán nghi đưa dao mổ qua: "Cô...!được không?"
Vu Quy cắn răng: "Không biết, tôi chưa từng làm, thử xem, cũng không thể..."
Cô ấy hít một hơi thật sâu, rạch một đường thẳng từ trên xuống dưới ở vị trí đã khử trùng.
"Cứ để đứa bé chết đi như vậy.".


Bình luận

Truyện đang đọc