[SNARRY FANFIC] HY VỌNG GIỮA NHỮNG KẼ TAY



Sự ngọt ngào tốt đẹp của hồi ức, thường mang ý nghĩa là nỗi giày vò và đau khổ sẽ đánh úp lại ngay sau đó.
———
Cuộc lùng bắt Sirius Black chấm dứt mà không có kết quả gì.

Harry rất tò mò, rốt cuộc một chú chó mực to lớn như thế đã làm cách nào để chạy vào lâu đài sau đó lại chuồn ra ngoài mà không bị ai nhìn thấy.

Có lẽ sau này có cơ hội mình có thể hỏi chú ấy xem sao.

Thuốc Bả sói có hiệu quả đến mấy đi nữa, cũng không thể giúp một con sói hiền lành vô hại được đứng lớp dạy Phòng chống Nghệ thuật hắc ám cho mọi người được.

Nhìn thầy Snape dương dương đắc ý đứng trên bục giảng răn dạy chuyện tiến độ học tập của họ quá chậm, Harry và những bạn học khác đều cảm thấy tức giận bất bình, chỉ có điều lý do không giống nhau cho lắm.

Hogwarts có nhiều giáo sư như thế, sao lại cứ khăng khăng là thầy Snape thay thế thầy Lupin? Sao thầy Lupin lại đồng ý? Thầy ấy không nên để thầy Snape được như mong muốn! Tinh thần của nhóm Đạo Tặc không phải coi việc Snape mất hứng là niềm vui sao?
Hiển nhiên là thầy Snape đích thực rất sung sướng, ngay cả đôi mắt đen ngày thường luôn lạnh lùng giờ cũng sáng lấp lánh.

Tiếng giảng bài của hắn vẫn giống như ở lớp Độc dược, trầm thấp êm ái lại mang hàm ý uy hiếp đầy nguy hiểm.

Hắn phê bình và trừ điểm chẳng hề nương tay, thi thoảng lại châm chọc phương pháp dạy của thầy Lupin.

Chẳng biết trong lòng thầy Snape đang nghĩ gì, nhưng hắn bắt buộc họ phải bắt đầu học phần về người sói, đồng thời nhiều lần nhấn mạnh người sói nguy hiểm và đáng ghét cỡ nào.

Tốt nhất là thầy ghét thật! Harry tức giận nghĩ, rồi ném sách giáo khoa vào trong túi.

Ron đuổi theo sau y, mắng thầy Snape bằng một câu rất khó nghe – bởi vì trong giờ học cậu ấy cũng đã bị trừ điểm và cấm túc.

Hermione nghe thấy thế thì giật mình kinh hãi, vội vã nhìn quanh, sợ thầy Snape sẽ nhảy bổ ra túm lấy bọn họ rồi ném hết vào vạc.


Sự thật là, y rất thông cảm với Ron.

Muốn học giờ của thầy Snape mà không nảy sinh ý nghĩ chống đối thì quả thật quá khó khăn.

Harry nở một nụ cười có hơi hung dữ rồi nhét bánh nhân thịt vào miệng, hoàn toàn không có phong thái hào phóng độ lượng của một Đấng Cứu Thế.

Dưới sự huấn luyện quyết liệt của Wood, Harry không thể không nhớ tới việc mình sắp bị lũ Giám ngục bao vây trong trận quidditch giữa Gryffindor và Hufflepuff lần này, rồi rơi xuống từ giữa không trung, ngay cả cây Nimbus 2000 cũng sẽ bị vỡ nát thành vụn gỗ.

Dù y không hề ghi thù (Ồ, đương nhiên là y không), dù sau khi mất đi Nimbus 2000 thì y sẽ nhận được cây Tia Chớp do chú Sirius tặng, nhưng dựa vào một nỗi oán hờn không thể nói rõ, y vẫn bắt được trái Snitch chỉ trong vòng chưa tới năm phút sau khi trận đấu bắt đầu, kết thúc chiến lược mà nhà Hufflepuff đã bố trí tỉ mỉ.

Khi Cedric đáp xuống khỏi cây chổi của mình, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn ngập đầy vẻ hoang mang, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Harry đi về phía lâu đài giữa tiếng reo hò của mọi người.

Y không cho đám Giám ngục cơ hội, đồng thời cũng không muốn bị bại lộ sớm chuyện mình đã nắm rõ bùa Thần hộ mệnh một cách thành thạo.

Cho dù tiếng cười đùa ầm ĩ của các đồng đội rất dễ nghe, nhưng Harry vẫn không khỏi thấy lòng khó chịu.

Trong lúc thi đấu y đã nhìn thấy chú chó mực do chú Sirius biến thành, ngay ở chỗ cao nhất trên khán đài.

Thật ra cách xa như thế thì không thấy được gì, nhưng y lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng nỗi hoài niệm tỏa ra từ chú Sirius.

Có lẽ chú ấy đang nhớ đến cha y, nhớ tới thời học sinh vui vẻ chẳng biết sợ là gì.

Sự ngọt ngào tốt đẹp của hồi ức, thường mang ý nghĩa là nỗi giày vò và đau khổ sẽ đánh úp lại ngay sau đó.


Harry hiểu rất rõ cảm giác này, cũng càng thêm buồn bã thay cho cha đỡ đầu của mình.

Điều duy nhất khiến tâm trạng của y trở nên tốt hơn là cuối cùng thì George và Fred đã tìm được cơ hội để giao Bản đồ Đạo Tặc cho y.

Cặp sinh đôi nháy mắt với y, bày tỏ hết sức chân thành rằng sự ngây thơ vô tội của họ đã bị hủy sạch bởi tấm bản đồ này, đồng thời yêu cầu Harry bé nhỏ trong sáng đáng yêu lập tức tuyên thệ một cách trang nghiêm rằng, y sẽ không làm chuyện tử tế.

Nói ngắn gọn cho Harry biết cách dùng và lai lịch của tấm bản đồ xong, cặp sinh đôi lại vui sướng dự định đi gây chút phiền toái cho thầy Flich bằng mấy phát minh nhỏ của mình.

Sau khi lặng lẽ âm thầm bày tỏ nỗi thông cảm với thầy Flich ở trong lòng, Harry cầm Bản đồ Đạo Tặc quay về ký túc xá.

Y ngồi trên chiếc giường mềm mại, thấy giờ phút này nguyện vọng đến làng Hogsmeade dạo chơi đã không còn hấp dẫn như trước nữa.

Y nghĩ về chuyện của chú Sirius, đôi mắt lại không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào chấm đen nhỏ mang tên "Severus Snape" trên bản đồ.

Hắn đang lướt qua những hành lang và cầu thang, tuần tra khắp tòa lâu đài.

Sau khi tỉnh hồn lại, Harry bị chính mình doạ cho hơi sợ hãi.

Từ sau khi phát hiện mối quan hệ tinh tế giữa thầy Snape và thầy Lupin, sự chú ý của y dành cho thầy Snape luôn vượt xa mức bình thường.

Điều này có nghĩa là gì? Y đang nghi ngờ thầy Snape gì sao?
Mà hình như lần gần nhất y làm chuyện ngu ngốc thế này là vào năm thứ bảy, trong khi tìm kiếm hồn khí.


Vào những lúc cô độc, y đã nhìn chăm chú vào chấm đen đại diện cho Ginny, tưởng tượng xem người yêu của mình đang làm những gì.

Trong hai năm đối kháng với Voldemort, y buộc mình phải nhớ tới sự tồn tại của Ginny.

Cô ấy là người có thể mang đến cho y hy vọng và sự ấm áp.

Y từng tự nói với chính mình, nhìn này, có một người như thế đang chờ mày trở về bình an, mày nhất định phải chống đỡ tiếp, bởi vì mày thật sự khát vọng có được một người như thế.

Càng đến gần với cái chết thì tình cảm của y đối với Ginny càng trở nên mãnh liệt.

Trước trận quyết chiến chân chính, Harry ôm chặt lấy Ginny, dùng toàn bộ sức lực mà thầm thề rằng mình sẽ trở về vẹn nguyên, cùng cô ấy trải qua một cuộc sống hạnh phúc bình thường.

Nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt, khi Ginny công khai quan hệ yêu đương giữa họ, Harry lại bỗng trở nên hoảng hốt.

Đây không phải cuộc sống bình thường mà y muốn.

Kiểu áp lực dư luận công khai này có thể ràng buộc lẫn nhau thật sao? Ginny muốn sự kiên định vĩnh hằng của y.

Nhưng thời gian dần trôi qua Harry càng lúc càng không thể xác định rõ rằng đối với y trong thời kỳ chiến tranh ấy, rốt cuộc Ginny có ý nghĩa thế nào.

Là sự tưởng tượng tốt đẹp và một biểu tượng, hay là nỗi chờ mong điên cuồng với tình yêu được nảy sinh giữa nỗi cô quạnh, và trở thành chỗ dựa cho linh hồn y?
Nếu là vế sau, thì có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể bị y thay thế vào đó, thật ra Ginny...!
Há, xem y đang làm gì này! Harry ôm đầu kêu rên.

Thế mà y lại đặt thầy Snape và Ginny song song để mà suy ngẫm về hành vi của mình.

Nếu như thầy Snape biết được, chỉ sợ y chết thế nào cũng không rõ...!
Harry nhảy xuống khỏi giường, quyết định đi đến làng Hogsmeade hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ của bạn bè mình, để đừng suy nghĩ miên man nữa.

Y đã không cần xem bản đồ để tìm lối đi bí mật từ lâu rồi.


Y cất kỹ áo khoác tàng hình và Bản đồ Đạo Tặc vào bên trong áo chùng rồi lẻn vào lối tắt ở trong một phòng học.

Sau khi chui ra một cách cẩn thận, pho tượng mụ phù thủy một mắt gù lưng đã đứng sừng sững ngay trước mắt y.

Harry đang định lấy đũa phép ra đọc thần chú thì thình lình nghe thấy tiếng thầy Snape vang lên sau lưng.

Y sợ tới mức suýt nữa đã nhảy dựng lên.

"Potter!"
Y vội vàng xoay người, tức khắc nhìn thấy thầy Snape đang hùng hổ lao về phía này, đồng thời túm lấy cánh tay đang thò vào trong áo chùng của y rồi lôi ra ngoài.

Hắn ngờ vực nhìn bàn tay trống không, đôi mắt nheo lại với ánh nhìn đầy ý xấu: "Trò làm gì ở đây? Hử?"
Người đàn ông nhạy bén bỏ Harry lại rồi bắt đầu kiểm tra pho tượng mụ phù thủy một mắt.

Harry thầm hối hận.

Sao lại trùng hợp vậy chứ? Y nhất thời sơ ý không kiểm tra Bản đồ Đạo Tặc cái, thầy Snape đã xuất hiện ở đây.

Harry hé miệng lắp bắp: "Em..

À, em muốn tới thư viện, đi ngang qua đây."
Cái cớ này quá tệ hại.

Snape tỏ vẻ đã hiểu, giọng điệu lộ rõ vẻ sung sướng khi hắn rõ ràng cho rằng Harry đang chuẩn bị làm việc gì đó trái quy định: "Thế sao? Trò đã quen với việc xuất hiện ở những nơi người khác không tưởng tượng được, Potter.

Mà còn rất ít khi có lý do chính đáng...!Giờ thì, đi theo ta!"
Nhìn áo chùng của thầy Snape xẹt qua không khí kèm theo luồng khí thế khủng bố, Harry nghĩ một cách tuyệt vọng, có phải y nên cảm thấy vinh hạnh vì đã khiến vị giáo sư Độc dược đáng sợ thấy vui lòng?
– TBC –.


Bình luận

Truyện đang đọc