[SNARRY FANFIC] HY VỌNG GIỮA NHỮNG KẼ TAY



"Tom Riddle." Grindelwald đáp chào một tiếng đầy hứng thú, trên khuôn mặt gầy gò hiện một nét cười bí hiểm.

Ông ta chắp tay sau lưng mà bước vào gian phòng, tấm áo choàng trắng đơn giản lay động theo từng bước chân: "Thời gian nhẫn nại của anh ngắn hơn ta tưởng đấy."
"Vậy ư?" Voldemort vẫn duy trì hình dáng trẻ trung che giấu rất tốt cơn tức giận khi nghe thấy Grindelwald gọi cái tên đó, gã nói lịch sự và cung kính: "Ngược lại tôi cho rằng, thời gian chúng ta gặp nhau còn quá trễ."
"Nói thẳng vào chuyện chính được chứ? Anh thông qua lớp lớp mối quan hệ để truyền tin cho ta, cũng không dễ dàng gì." Grindelwald vung nhẹ đũa phép, một chiếc ngai báu lộng lẫy không thua gì của các quốc vương trong truyện cổ tích tức thì xuất hiện trên mặt thảm.

Lão phù thủy tóc trắng ung dung ngồi xuống, như một vị vua bố thí thời gian ghé thăm nơi này, chèn ép chiếc ghế nhung Voldemort đang ngồi trở nên ảm đạm nhạt nhòa.

"Cái đám hội đồng quản lý đáng ghét kia gọi Albus đi rồi, tranh thủ thời gian nhàm chán để đi gặp mặt Chúa tể Hắc Ám nước Anh chút, trái lại cũng có thể xem như là một thú vui."
Voldemort đứng lên, đôi mắt đỏ như máu chớp khẽ, nhìn qua vừa có vẻ vô tội lại vừa nham hiểm giảo hoạt: "Chắc hẳn ông đã biết kết quả cuộc họp của Hội đồng quản lý rồi đúng không, hả nhà cựu độc tài?"
"Đương nhiên, Albus sẽ mất chức vị Hiệu trưởng, bị ép rời khỏi Hogwarts." Grindelwald cũng không để ý đến cách xưng hô của gã, nhìn chăm chú vào Voldemort đang thong dong đi đến bên cửa sổ và nói với giọng bình tĩnh: "Đây vừa khéo là điều ta mong muốn."
"Ngài đúng là thẳng thắn." Voldemort khiêm nhường mà dùng kính ngữ.

Gã phất nhẹ tay áo chùng đen, chiếc ghế nhung lập tức được thay thế bởi chiếc ngai cao khảm hồng ngọc rực rỡ lóa mắt.

Chúa tể Hắc Ám quay sang, tiếp tục cười giả dối mà nói chuyện như thể chưa có chuyện gì xảy ra: "Grindelwald, ông rất khác so với trong tưởng tượng của tôi."
"Ồ, mong là hình tượng ta được giả tưởng ra sẽ không giống với anh." Lời đáp của Grindelwald rất nhã nhặn lịch thiệp, đồng thời lại không khó để nhận thấy được sự châm chọc trong đó.

"Điều ấy sẽ khiến ta phiền lòng, Voldemort ạ.

Ta không giống anh, không thể khoan dung với việc người khác có được thứ quý giá chói lọi hơn, bèn hủy diệt hay chiếm đoạt.

Dù ta chẳng nhân từ, nhưng chắc chắn lòng dạ cũng không hẹp hòi.

Quả nhiên anh không hiểu được rất nhiều chuyện.

Có điều ta buộc phải thừa nhận, anh có thể đạt được thành tích như hôm nay, thì trí thông minh và thực lực của anh quả thật góp công không ít."
Gần như không cho Chúa tể Hắc Ám bất cứ cơ hội nào để nổi giận, Grindelwald nói tiếp với giọng lạnh lùng: "Cái ngai báu ta đang ngồi đây, là do những thuộc hạ đã theo ta vào sinh ra tử cùng chế tạo rồi dâng tặng ta sau khi ta đã thống trị hơn nửa châu Âu.

Bọn họ muốn ta có thể giống như thần vương tối cao, dẫn dắt bọn họ hủy diệt cát bụi vốn có, khai sáng ra một thế giới mới thuộc về bọn ta.

Lý do đến nay ta vẫn giữ gìn nó, không phải bởi vì ta lưu luyến vinh quang trong quá khứ, mà bởi vì trên cái ngai báu này còn sót lại những giọt máu nóng họ đã hiến dâng.

Voldemort này, thứ chân thực được người khác gửi gắm kỳ vọng, sao có thể thua món đồ giả tạo mà anh tưởng tượng ra từ hư không? Cũng theo lẽ đó, một trái tim tràn đầy sự dũng cảm và hy vọng, sao có thể không chiến thắng nổi một linh hồn không hoàn chỉnh chứ?"
Sắc mặt Chúa tể Hắc Ám hết sức lạnh lẽo.

Gã không còn thể hiện ra chút kính trọng và khiêm tốn nào nữa, mà hất cằm lên phô bày sự ngạo mạn mười mươi: "Ông nên thấy may là rốt cuộc mình cũng nói vào chuyện chính rồi đấy, Grindelwald.

Tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe xem, một lão ma vương đã thất bại đến mức hai bàn tay trắng sẽ hồi tưởng lại quá khứ bi thảm của mình thế nào."
Grindelwald khẽ mỉm cười, không hề tức giận mà trái lại tỏ ra rất bình thản, giống như hết sức rộng lượng mà tha thứ cho một kẻ đáng thương không hiểu chuyện.


"Anh muốn gặp ta, là bởi vì đám bầy tôi của anh đã truyền đạt lời của ta, không phải sao? Voldemort, anh không thể nào để mặc chuyện bản thân có nhược điểm, thậm chí là mối đe dọa tiềm tàng.

Ta có thể nói rõ ràng cho anh biết, có lẽ Hòn Đá Phục Sinh có thể cho anh được sức mạnh tạm thời, nhưng không thể cho anh sự hùng mạnh vĩnh hằng.

Chớ có phủ nhận lời ta, sự hiểu biết của ta về hòn đá ấy chắc chắn là sâu sắc hơn anh.

Bất kể nguyện vọng ngay lúc đó của anh khó khăn thế nào, nó cũng có thể thỏa mãn.

Chỉ có điều, đến sau cùng đó sẽ trở thành nỗi khổ đau giả tạo."
"Dumbledore cũng biết ư?"
Đôi ngươi đỏ ngầu hung ác của Voldemort nhìn chòng chọc vào Grindelwald, gã hỏi với giọng thờ ơ nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ về những gì Bella truyền đạt lại – "hòn đá có thần kỳ đến mấy cũng không thể cứu vớt được chỗ khiếm khuyết bất toàn của mi".

Chắc chắn Grindelwald biết điểm yếu của gã, chắc chắn nó có liên quan đến linh hồn, phần linh hồn đã bị thằng nhãi Potter chết tiệt kia giết chết...!Bí mật trường sinh bất tử của gã, thế mà lại trở thành chướng ngại vật ngăn cản gã trở nên vô địch, thật nực cười biết bao!
Mà sức mạnh kỳ diệu có được từ Hòn Đá Phục Sinh, lúc ban đầu gã sử dụng rất thuận buồm xuôi gió, nhưng gần đây quả thực nó đã không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa.

Gã phải nghĩ cách hỏi ra, sau đó diệt trừ Grindelwald...!
"Kẻ mà anh cần nghĩ cách diệt trừ là Harry Potter, không phải ta và Albus." Mái tóc xoăn bạc trắng rung khẽ khi Grindelwald xoay người lại.

Ông ta dùng đôi mắt xanh sắc bén quả thật có thể nhìn thấu Chúa tể Hắc Ám mà nhìn ngược lại gã, nói với giọng dửng dưng: "Thật đáng buồn, Voldemort ạ, kẻ thù định mệnh của anh trong lời tiên tri lại là một thằng nhóc mười mấy tuổi.

Ta đoán cho đến giờ anh vẫn chưa biết anh chỉ còn lại hai mảnh linh hồn trong con rắn và chiếc cúp vàng? Giả sử như chúng cũng bị tiêu hủy, anh lại mất đi sức mạnh mà Hòn Đá Phục Sinh ban cho..."
Grindelwald cười gằn một tiếng chói tai.

Trong khoảnh khắc gã Chúa tể Hắc Ám tóc đen lại bị ép ôn lại nỗi đau đớn và nhục nhã khi linh hồn bị hủy diệt.

Gã tức giận trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, vừa vì sự ngông cuồng không biết tốt xấu của lão phù thủy già, vừa vì nỗi sợ hãi mà mình vừa vô thức nhớ lại.

"Potter cũng là một Trường sinh linh giá của tôi." Đôi môi Voldemort vặn vẹo, nét tàn khốc và ác độc lóe lên trong đôi mắt đỏ.

"Hiểu chưa, Grindelwald? Nó không giết nổi tôi.

Đứa Bé Sống Sót đó, chẳng qua cũng chỉ là chỗ chứa linh hồn của chúa tể Voldemort mà thôi.

Nếu như tôi muốn, tôi có thể khiến nó đánh mất bản thân, đau đớn cùng cực, theo chân vinh quang của tôi..."
"Anh không dốt đặc như trong tưởng tượng của ta đấy, Voldemort, mà đáng tiếc là còn ngu xuẩn hơn ta vẫn nghĩ." Grindelwald thở dài lắc đầu, vẻ thất vọng lộ rõ mồn một: "Ta từng cố ý hỏi nguyện vọng của Harry.

Cậu thiếu niên Gryffindor ấy nói cho ta biết, cậu ta sẵn lòng từ bỏ tất cả để bảo vệ người mình yêu thương.

Thứ chẳng đáng kể đến ấy, anh cho rằng Harry sẽ không buông bỏ được ư? Sau khi Harry hủy diệt hai Trường sinh linh giá của anh, chắc chắn anh sẽ không có lựa chọn nào khác mà sẽ bám vào cơ thể cậu ta.


Đến lúc đó, Harry Potter và Tom Riddle, sẽ cùng nhau biến mất."
Chúa tể Hắc Ám hất cằm lên, như thể vô cùng ghét bỏ và khinh thường thằng nhãi chỉ biết gây vướng víu ấy.

"Ta rất thích cậu thiếu niên đó, dũng cảm, kiên định, lại hào phóng hy sinh bản thân.

Nếu như có thể, ta thật sự hy vọng cậu ta có thể giành thắng lợi.".

Truyện Phương Tây
Grindelwald vừa nói vừa đứng dậy, móc từ trong ngực áo ra một chiếc cúc áo có khắc hình sư tử con màu đen rồi đặt nó trên chiếc ghế lộng lẫy của Voldemort.

Ông ta cụp mắt xuống, nói với giọng thương xót không thể che giấu: "Điều tiếc nuối duy nhất là, bọn họ đều không hiểu chiến tranh là không từ thủ đoạn.

Đê tiện và nham hiểm đôi khi còn có tác dụng hơn so với sự lương thiện và ngay thẳng.

Nếu có thể..."
Voldemort nhanh chóng giơ ngón tay lên, một lời nguyền vô thanh đánh thẳng về phía trán Grindelwald.

Lão phù thủy tóc bạc vung mạnh cánh tay, tia sáng tức khắc bị bắn xuống mặt đất.

Khuôn mặt Grindelwald trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, cả người tỏa ra khí thế dồn ép không thể miêu tả thành lời.

"Đừng quá càn rỡ, Voldemort! Anh dám dùng Chiết tâm trí thuật với ta ư?"
Tuy chỉ có một đoạn ngắn ngủi nhưng đã đủ rồi.

Voldemort mừng rỡ như điên vì thứ mà mình vừa thấy được.

Thậm chí gã sẵn lòng tha thứ cả cho sự kiêu ngạo vờ như bình tĩnh của Grindelwald.

Gã Chúa tể Hắc Ám ngạo mạn duy trì sự quý phái thận trọng của mình, tiếng nói vừa êm dịu lại vừa âm u: "Dumbledore là một lão già cổ hủ ngoan cố đúng không, Grindelwald? Có phải ông rất bất lực với chính nghĩa của lão? Hoặc là, trắng đêm lo nghĩ về kết cục của lão ta?"
"Tôi có thể giúp ông, Albus!" Trong đoạn hình ảnh ấy, khuôn mặt Grindelwald hiện vẻ nôn nóng hiếm thấy.

Ông ta lắc đầu giống như một gã trai trẻ, như thể làm thế là có thể hất văng mọi phiền não đi.

"Đây không phải trận quyết đấu giữa ông và Voldemort, thứ sắp bùng nổ trên mảnh đất này của các ông là chiến tranh giữa các phù thủy.

Gã có được sự ủng hộ của mọi sức mạnh hướng về bóng tối và trật tự thứ bậc, bất kể là số lượng hay...!Hãy nhờ cậy thế lực chưa từng bị dập tắt ở Đức của tôi đi, Albus, đặt mọi hy vọng vào Harry thì quá mạo hiểm!"
"Tôi cho rằng trong hiệp nghị của chúng ta, chưa bao giờ bao gồm việc vận dụng tài nguyên của bất cứ bên nào." Vị hiệu trưởng già nhìn xa trông rộng vẫn giữ nụ cười khôi hài, lịch sự đến mức khiến người ta hơi khó chịu: "Tôi biết rất rõ chúng tôi đang đối mặt với cái gì, Gellert ạ.


Có điều, tôi vẫn phải cảm ơn ý tốt của ông."
Grindelwald há miệng sau đó lại ngậm chặt lại.

Qua chừng mấy phút ông ta mới lại lên tiếng, với giọng điệu lạnh lùng có thể đoán trước: "Ông không tin tôi, Albus.

Ông cho là tôi sẽ nương theo chiến loạn để gây chia rẽ hai bên, để phát triển lại một nhánh thế lực khác của chính mình, đúng không?"
Cụ Dumbledore hơi nghiêng người với vẻ hứng thú, đôi mắt xanh lam ánh lên sáng ngời: "Ông sẽ làm thế ư, Gellert?"
Vị cựu phù thủy hắc ám thư giãn ngả lưng xuống chiếc ghế sô pha êm ái, nhắm đôi mắt đang bộc lộ những tình cảm phức tạp lại, đáp với giọng điệu chậm rãi sau khi suy tư: "Tuy rằng tôi rất muốn đáp chắc như đinh đóng cột là không, Albus, nhưng tôi nghĩ nếu không ở trong giai đoạn đó thì mọi thứ đều chưa thể nói trước."
"Ca ngợi sự thành thật của ông." Cụ Dumbledore nói với giọng chân thành, nhìn đồng hồ rồi đứng lên, nói nhẹ nhàng: "Tôi có hẹn phải đi, có thể nhờ ông bảo vệ lâu đài giúp tôi chứ, Gellert?"
Grindelwald nhìn chăm chú vào nụ cười tươi của cụ Dumbledore thật lâu, sau đó thu cả sự quan sát và nghi ngờ của mình lại, đáp lại với ánh mắt dịu dàng tương tự."Đương nhiên, hiệu trưởng của tôi."
Ngôi trường này là thứ Albus không thể nào buông bỏ dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, nhưng đáng tiếc kết cục thất bại của Hội Phượng Hoàng đã là điều chắc chắn.

Đã như vậy thì, để đạt được nguyện vọng của mình, chỉ có thể lợi dụng sức mạnh không thể kháng cự từ bên ngoài, ép ông ấy rời đi.

"Vì thế ông đã nghĩ đến cách biến bản thân thành quân bài để gây áp lực dư luận.

Grindelwald à, ông đúng là bụng dạ nham hiểm!" Voldemort cười khì khì, đôi con ngươi đỏ tươi dựng đứng cũng híp lại thành khe hẹp.

"Ông muốn rút khỏi phe đối lập với tôi, tiện thể kéo Dumbledore rời đi.

Sáng suốt đấy Grindelwald.

Rất sáng suốt."
Sắc mặt của lão phù thủy tóc trắng hết sức u ám, dường như ông ta đang kìm nén nỗi căm hận đang trào dâng trong mình.

Cuối cùng, không ta đã kiềm chế được.

Ông ta khép hờ mắt, nửa là bình thản nửa là mệt nhọc: "Ta đã không còn quan tâm đến rất nhiều chuyện nữa, tương lai của giới phép thuật, chủ nhân của giới phù thủy, sống chết của người khác,...!Nếu là ta trước đây, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với một gã đối thủ làm ta thất vọng.

Nhưng bây giờ, Voldemort, ta đã già rồi.

Ta và Albus đều đã già rồi.

Ta ghét phải nhìn ông ấy nhận lấy vô vàn nguy hiểm, hiến dâng tất cả vì chính nghĩa.

Bọn ta nên dành quãng thời gian còn lại...!Cho nhau."
Grindelwald chậm rãi đứng thẳng dậy, chiếc ngai báu tráng lệ đại diện cho vinh quang trong quá khứ tức thì biến mất.

Voldemort với cái mũi cao ngất thở ra một hơi khiến người ta chán ghét, kèm theo vẻ trào phúng vô tận.

Gã gật đầu vờ như thông cảm: "Tôi sẽ nhớ rõ, Grindelwald ạ, ân huệ nho nhỏ mà ông đã dành cho chúa tể Voldemort ngày hôm nay.

Nhược điểm của Hòn Đá Phục Sinh và tin tức về thằng nhãi kia." Gã dùng cái ngón tay dài gầy nhẳng như chân nhện chỉ về phía chiếc cúc áo hiển nhiên đã bị ếm bùa.

"Cuối cùng, ông có ngại nói cho tôi biết, nguyện vọng ông muốn đạt được rốt cuộc là gì không?"
Ông lão phù thủy đã đi đến cửa.


Ở nơi ánh sáng không chiếu tới được, ông ta nở một nụ cười tươi hạnh phúc, xán lạn như thể đang nắm giữ nắng ấm trong tay.

"Cậu sẽ không hiểu, Voldemort ạ, vĩnh viễn sẽ không."
Chúa tể Hắc Ám nhướng mày với vẻ hơi châm chọc, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Grindelwald.

Căn phòng im lìm trở lại, Nagini thấy gã rảnh rỗi thì vui vẻ trườn tới.

Gã không thể khoan dung cho việc mình có bất cứ nhược điểm nào.

Voldemort nhìn Nagini đang trườn về phía mình, nghĩ một cách lạnh lùng, linh hồn của gã đã từng bị Harry Potter phá hủy một lần.

Giả sử thực tế giống như lời Grindelwald nói, những mảnh hồn gã đã tách ra đều bị tiêu diệt, thì thằng nhãi đó sẽ quyết định cùng chết với gã...!Cho dù không đến mức đó, thằng nhãi đó không tính làm vậy, thì phương pháp hủy diệt linh hồn cũng...!
Nagini bò ngoằn ngoèo lại gần như cái bóng của gã đàn ông, gã bèn đưa tay đón lấy nó, đôi mắt đỏ như kết băng.

Gã không thể chịu đựng việc mình có bất cứ nhược điểm nào.

Vào một buổi sáng mấy ngày sau cuộc trò chuyện đêm khuya kia, trán Harry thình lình nhói đau dữ dội.

Chàng trai trẻ ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, chỗ trái cây vừa nhặt được rơi vung vãi đầy mặt đất, từng cơn đau đớn dội thẳng vào đầu óc y, khuôn mặt rõ ràng là của Voldemort hiện lên chớp nhoáng, và cả suy nghĩ của gã...!
"Thế này thì thằng nhãi ngu xuẩn ấy không thể làm gì được nữa..."
Đau quá! Harry không nhịn được mà kêu lên, cả người co quắp ngã lăn ra đất, mồ hôi đầm đìa, hai mắt nhắm chặt như thể đã chết.

"Nhưng mà, ta vẫn phải tóm được nó.

Chỗ nào cũng không an toàn, nhất định phải lấy về!"
"Harry, Harry!" Tiếng hô lớn của Ron dần xuyên thủng âm thanh không ngừng vang vọng trong đầu óc y.

Harry miễn cưỡng mở mắt ra, thấy mái tóc đỏ rực của Ron không ngừng đung đưa phía trên đầu mình.

"Sao thế Harry? Có phải bồ lại thấy gã đó không?"
"Kịch liệt hơn mọi lần trước đây." Harry bám vào tay Ron để ngồi dậy, thầm thì với giọng suy yếu: "Ý mình là mối liên kết tư tưởng giữa mình và gã.

Gã rất đắc ý, mình không biết gã đang làm gì..."
Ron cau mày nhìn y một hồi, bất đắc dĩ vỗ vai y rồi nói: "Bồ tèo, bồ vất vả quá.

Ngồi đây nghỉ ngơi đi, mình ra ngoài tìm đồ ăn khác.

Cuộc sống không ngày nào được ăn đồ bình thường này thật sự quá đủ rồi."
Chàng trai Gryffindor tóc đỏ không chờ Harry đáp lời đã chạy đi.

Cậu thận trọng lách qua từng lớp lưới bảo vệ do Hermione bố trí, giấu mình vào bóng râm của rừng cây.

Tiếp đó, cậu dùng ánh mắt sắc bén hiếm thấy mà nhìn đăm đăm về phía trước.

Quả nhiên vừa rồi không phải ảo giác của cậu, trong đội lùng bắt họ từng đối mặt vào năm thứ bảy trước đây, có một bóng dáng xem như quen thuộc..


Bình luận

Truyện đang đọc