SỞ TÂM LAM LẠI ĐẾN ĐÂY

Ngồi trên xe bầu không khí im lặng cùng gương mặt đanh lại của Tống Hiểu Thần khiến Sở Tâm Lam như muốn không thở nổi, cô thật không hiểu sao anh lại giận dữ như vậy, anh giận vì cô nói ra xe ngay nhưng lại không đi ngay mà chần chừ hay sao?

"Ban nãy Hiểu Thiên nói những gì?" – Tống Hiểu Thần lên tiếng phá vỡ đi cái không khí đặc quẹo giữa hai người.

"À cũng không biết cậu ta nói gì... Kể về quá khứ lúc sống bên Mỹ của tôi thôi!" – Sở Tâm lam cứ thế trã lời.

"Chỉ có vậy!" – Tống Hiểu Thần nghi ngờ nhìn vào gương chiếu hậu phản phất gương mặt Sở Tâm Lam.

"Đúng vậy, chỉ có vậy là anh xuất hiện đó!" – Sở Lâm Lam vui vẻ nói, quay nhìn gương mặt đanh lại của Tống Hiểu Thần, nụ cười trên mặt sượng lại rồi biến mất.

"Em có cảm xúc gì không?" – Tống Hiểu Thần thấp giọng dò hỏi.

"Không!" – Sở Tâm Lam dứt khoát trả lời, có đánh chết cô cũng không thể nào có cảm xúc, có chăng là sự tội nghiệp dành cho người đàn ông trong câu chuyện mà thôi, dù cô đang ở trong cơ thể Triệu Khả Như nhưng Triệu Khả Như trong quá khứ và cô ở hiện tại hoàn toàn không liên hệ gì đến được nhau.

Nghe cô nói vậy gương mặt Tống Hiểu Thần giãn ra trông rõ, ánh mắt phảng phất ý cười nhưng nhanh chóng nhường chỗ cho gương mặt nhàn nhạt thường thấy.

"Tống Hiểu Thần, chúng ta đi đâu vậy?" – Sở Tâm Lam nhận ra tâm tình Hiểu Thần có vẻ ôn nhu hơn nên nhân cơ hỏi dò la.

"Đến nơi rồi em ắc biết!" – Nghe Hiểu Thần nhàn nhạt trả lời cô lè lưỡi xì một cái rồi dựa đầu vào ghế quay mặt ra bên ngoài nhìn những ngôi nhà, quán xá xung quanh cứ lướt lướt chạy dọc. Thấy hành động đó của cô, ý cười mạnh mẽ hằng lên trên khóe miệng của anh, nhưng cô đang quay mặt ra bên ngoài nên không nhìn thấy được.

Xe cứ vậy lướt qua những khu phố thương mại sầm uất, xe dừng lại Tâm Lam ngỡ ngàng nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn Tống Hiểu Thần ngồi bên cạnh, anh không tỏ ra bất kì một biểu hiện gì đặc biệt trên gương mặt. Mắt vẫn nhìn về phía trước, nhướng mày ngụ ý bảo Sở Tâm Lam tự mình nên xuống xe đi vào trong xem. Không chần chừ lâu Tâm Lam nhanh chóng xuống xe bước vào bên trong, Hiểu Thần cũng nhanh chóng nối gót.

"Đây là như thế nào?" – Sở Tâm Lam ngạc nhiên nhìn Tống Hiểu Thần.

"Tên này tôi chỉ thấy nó hay thì đặt tạm em không thấy hài lòng có thể đổi cái khác!" – Vẫn nhàn nhạt Tống Hiểu Thần nói, như không nhìn thấy thái độ của Sở Tâm Lam.

"Ý anh là nơi này cho tôi!" – Sở Tâm Lam ngờ ngợ nói, cô thật sự không tin vào những gì trước mặt mình đang thấy.

"Ừ tôi cảm thấy nơi này địa thế rất tốt, đối diện nhiều công ty lớn mặt khác cũng gần nhà tiện cho việc đi lại chăm nôm!" – Tống Hiểu Thần ôn ả đi dạo một vòng nhìn ngó những thứ xung quanh.

"Anh cho trang trí tất cả?" – Sở Tâm Lam dõi mắt nhìn theo Hiểu Thần.

"Chỉ là tạm thời, nếu em không thích mọi thứ đều có thể đổi lại!" – Dừng lại ánh mắt anh chạm ánh mắt đang dò xét xen lẫn cảm xúc cảm động của cô, anh nhanh chóng tránh né đi! – "Trên lầu này tôi đã cho đặt 4 chiếc máy may cũng như máy thiêu và những máy móc trong danh sách em nhờ tôi tìm hiểu rồi! Có thể đưa vào sản xuất ngay khi em muốn!"

"Anh chuẩn bị tất cả những thứ này trong 1 tuần hay sao?" – Chớp mắt liên tục khi Hiểu Thần đưa cô từ ngạc nhiên này sang cái ngạc nhiên khác quả thật cô không lường trước được!

"Một lát nữa thư ký sẽ đưa em đi xem mẫu vải cái này tôi không biết nên không chuẩn bị luôn được! Thợ lành nghề thì đầu tuần sẽ bắt đầu may được rồi! Em có ý kiến gì không?" – Tống Hiểu Thần vẫn thao thao bất tuyệt nhận ra sự im lặng của Sở Tâm Lam nên anh quay lại nhìn cô. – "Mặt tôi dính gì à?" – Tống Hiểu Thần nghi hoặc hỏi.

"Người có nhiều tiền sướng thật" – Tâm Lam chép miệng nói rồi quay sang chỗ khác. Tống Hiểu Thần ngẩn ngơ, anh không hiểu vì sao cô lại nói như vậy, bản thân cô cũng là tiểu thư Triệu gia đã bao giờ phải thiếu thốn đâu sao lại nói như vậy.

"Tống Hiểu Thần, tôi đã hiểu vì sao xung quanh anh lại nhiều phụ nữ như vậy rồi! Anh thật sự rất chu đáo!" – Vừa xem những đồ vật chung quanh cửa hàng Tâm Lam lơ đễnh nói.

"Bây giờ biết cũng đâu có muộn!" – Hiểu Thần cũng nhàn nhạt nói. – "Tôi phải về thôi, tôi sắp có một cuộc họp quan trọng, tối nay sẽ mang nhưng mẫu vải về nhà cho em từ từ chọn lựa. Bây giờ em cứ xem xét nơi này. Tầm 30 phút nữa tôi cho xe đến đón về! Tôi phải đi bây giờ rồi!" – Tống Hiểu Thần ôn tồn đi ra cửa nói.

"Được! Cảm ơn anh nhiều lắm! Tôi thật sự rất bất ngờ!" – Sở Tâm Lam vui vẻ cười híp mắt nói với Tống Hiểu Thần. Anh khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài cửa.

"Xung quanh tôi không có nhiều phụ nữ đâu! Tôi với Cố Minh Ngạn cũng đã không là gì cả!" – Bất ngờ Tống Hiểu Thần quay lại nói rồi nhanh chóng bước ra bên ngoài, không quan tâm đến thái độ của Sở Tâm Lam.

Sở Tâm Lam mở tròn hai mắt nhìn bóng dáng Tống Hiểu Thần rời đi, cô không hiểu vì sao anh lại nói như vậy với cô, nhưng quả thật dạo gần đây Tống Hiểu Thần rất tốt với cô nên cũng có chút suy nghĩ loạn lên trong đầu.

"Dù thế nào thì người anh ta đối tốt cũng là Triệu Khả Như xinh đẹp chứ đâu phải mày đầu Sở Tâm Lam!"

<dr.meohoang>

Bình luận

Truyện đang đọc