SOÁN ĐƯỜNG

Đỗ Như Hối gật gật đầu vội vàng chạy lên thang lầu.

- Tiểu Yêu, đã rõ ràng rồi.

- Cái gì rõ ràng?

Trịnh Ngôn Khánh đang nghe Từ Thế Tích nói chuyện nghe vậy thì không khỏi giật mình kinh ngạc nhìn Đỗ Như Hối:

- Đỗ đại cai, huynh nghe được gì rồi hả?

Đỗ Như Hối dù gì cũng là quan lại đệ tử, ở Lạc Dương cũng không phải không quen biết ai.

Hắn ngồi xuống, thở dốc một hơi rồi nói:

- Chuyện của Vương Thông, hai ngày trước ta nghe có người nói Vương Thông sau khi uống rượu say phát ra cuồng ngôn, nói ngươi tham luyến tàn hàng, mua chuộc danh tiếng, sỉ nhục danh dự sĩ lâm, còn muốn vạch trần ngươi, cho ngươi thân bại danh liệt.

Vương Thông, lại là Vương Thông.

Ngôn Khánh lúc này đây cũng nghĩ tới.

- Đệ cùng hắn không thù không oán tại sao hắn lại nhắm vào đệ?

Mao Nh dâng lên một chén nước, Đỗ Như Hối nhận lấy uống ừng ực một hơi cạn sạch sau đó thở dài một hơi.

- Nguyên nhân thì ta không rõ ràng lắm, chỉ là ta nghe bằng hữu kia nói hắn đối với Vịnh liễu thơ của đệ rất không hài lòng, còn nói đệ dùng thi từ tao nhã để thu liễm tài hàng... Còn nữa hắn nói thi từ là một con đường nhỏ vậy mà làm loạn lòng của sĩ tử.

Lúc đó đại khái hắn coi đệ là Thiểu Chính Mão.

Ngôn Khánh nghe được nhịn cười nói:

- Đệ nếu là Thiểu Chính Mão thì hắn chả phải là Khổng thánh nhân, người này mới thực là càn rỡ.

Hắn nói đến đây đột nhiên quay đầu hỏi Trịnh Hoành Nghị.

- Hoành Nghị, ngươi vùa nói người nà cùng với cậu của ngươi có quan hệ?

- Vâng, đúng thế.

Trịnh Hoành Nghị gật đầu nói:

- Gần đây, cậu của đệ còn tìm tiểu nương, muốn tiếp nhận tiệm sắt ở Thiên Tân Kiều phố.

- Chỉ là tiểu nương không dáp ứng, nói tiệm sắt của Thiên Tân Kiều phố trên danh nghĩa là sản nghiệp của Trịnh gia nhưng Trịnh gia không nhúng tay vào được. Vì vậy cữu cữu rất không vui, nói với tiểu nương vài câu... còn nói rằng tiểu nương không chịu giúp hắn, để một tên nô bộc càn rỡ.

Đỗ Như Hối đột nhiên hỏi:

- Cữu cữu của ngươi tên gì?

- Thôi Mân.

- À, vậy là đúng rồi!

Đỗ Như Hối nói:

- Ta nghe bằng hữu nói, gần đây Vương Thông và Thôi Mân thường xuyên đi uống rượu cùng nhau, vô cùng gần gũi.

Ngụ ý nói là: Chuyện này Thôi Mân không thoát khỏi liên quan.

Trịnh Ngôn Khánh không khỏi lắc đầu cười khổ, tại sao đổi tới đổi lui vẫn chạy lên trên người nhà họ Thôi.

Trước đó vì chuyện của mình mà phụ tử Thôi Đạo Lâm phải chết, Thôi phu nhân bị Thôi Quân Túc trách cứ.

Đừng nhìn Thôi gia ở ngoài chủ trì công đạo, thực tế trong lòng không hề thoải mái.

Còn lần này lại xuất hiện Thôi Mân, nếu như cãi nhau trở mặt chỉ sợ sẽ làm cho Thôi gia càng thêm không vui mình cũng không có lợi, cho nên lần này nếu như phản kích chỉ có thể nhằm vào Vương Thông, nhưng tiếp theo sau đó giáo huấn Thôi Mân cũng không phải là không thể.

Ngôn Khánh trầm ngâm một lát, sau đó tiến tới gần thư án, viết lên trên tờ giấy:

- Tiểu tử có chút hiểu biết không đáng nói đến, chỉ là cơ duyên xảo hợp ngẫu nhiên được chút thanh danh, tâm thần cũng bất định. Hiện nay Long Môn Vương tiên sinh nguyện dùng đạo thánh nhân chỉ dạy, cho nên tiểu tử đành dùng Trúc Viên, dùng Trúc làm đề, làm một lần mười bài thơi hương phú, không biết Tiên sinh có thể không?

Ngoài ra còn làm một quyển sách tiểu phẩm về trúc, mong Vương tiên sinh chỉ giáo.

Vương Thông đã hung hăng càn quấy như thế, thì lập tức mượn ngươi làm một cái cầu, dẫm mạnh lên trên đó để tránh phiền toái sau này.

Bất kể hắn làm thế nào, xưa đến nay muốn chấp nhiếp người bụng dạ khó lường thì chỉ có cách làm đến cùng. Ngoài sáng thì Ngôn Khánh nói là vẽ trúc kỳ thực bên trong là châm chọc Vương Thông, ngượi muốn tìm ta gây phiền toái thì dùng bản lĩnh thật sự, ta tuy là một tiểu tử không có ý nghĩa, không đảm đương danh tiếng mọi người cho được, nhưng càn không dễ dàng bị ngươi khi dễ.

Sau khi viết xong, Ngôn Khánh ném qua một bên.

Đỗ Đại ca, đệ ngâm thơ còn huynh cầm bút.

Đỗ Như Hối lập tức sáng bừng con mắt, vội vàng kéo ghế ngồi cạnh Ngôn Khánh, cầm lấy bút.

Trịnh Ngôn Khánh nhìn về phía trước cửa sổ, đôi mắt trầm tư lại.

Trúc lâu lập tức lặng ngắt như tờ.

Trịnh Hoành Nghị muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại bị Từ Thế Tích ngăn cản, ở đầu bậc thang, Mao Nha cũng nắm chặt nắm đấm, lo lắng nhìn Ngôn Khánh.

Độc tọa u hoàng lý

Đàn cầm phục trường khiếu

Thâm lâm nhân bất tri

Minh nguyệt lai tương chiếu

Dịch thơ:

Bụi tre , khuất gió ngồi đây

Dứt đàn húyt sáo, một hai hơi dài

Rừng sâu ai biết có ai,

Có vầng trăng sáng nghiêng vai chiếu mình

Đỗ Như Hối tay run lên, vội vàng ổn định tâm thần mà ghi chép lại.

"Lục trúc bán hàm thác, tân sao tài xuất tường. . . . . ."

"Nam thiên xuân vũ thì, na giám tuyết sương tư. Chúng loại diệc vân mậu, hư tâm trữ tự trì. . . . . ."

"Lộ địch duyên phấn tiết, phong diêu thanh ngọc chi. Y y tự quân tử, vô địa bất tương nghi."

"Khê thượng tàn xuân hoàng điểu hi, tân di hoa tẫn hạnh hoa phi. Thủy liên u trúc sơn song hạ, bất cải thanh âm đãi ngã quy."

"Sơ sơ liêm ngoại trúc, lưu lưu trúc gian vũ. . . . . ."

Ngôn Khánh quya lưng về phía Đỗ Như Hối, mặt hướng về phía rừng trúc mà cất tiếng nói.

Bất tri bất giác Ngôn Khánh đã ngâm xướng xong một thủ.

Xong một thủ này hắn đột nhiên ngừng lại.

Mọi ánh mắt đều nhìn thẳng vào hắn, mang theo một sự chờ mong vô cùng.

- Ngôn Khánh còn thiếu một bài nữa.

Trịnh Ngôn Khánh xoay người cười khổ nói:

- Lại nói tiếp, một bài này cũng không phải là ngẫu hứng mà làm, Đỗ đại ca nên biết.

Đỗ Như Hối giật mình:

- Ý đệ nói là bài "khả sử thực vô nhục, bất khả cư vô trúc"?

Trịnh Ngôn Khánh gật đầu:

- Chỉ là trước kia có bốn câu, nay có thêm sáu câu tàn thơ nữa, mong Đỗ đại ca viết hộ.

Đỗ Như Hối vội vàng viết bốn câu mà trước kia Trịnh Ngôn Khánh đã làm ra sau đó nhìn về phía Ngôn Khánh, đợi hắn nói tiếp.

Nhân sấu thượng khả phì

Sĩ tục bất khả y

Bàng nhân tiếu thử ngôn

Tự cao hoàn tự si

Nhược đối thử quân nhưng đại tước

Thế gian na hữu Dương Châu hạc?

Dịch thơ:

Kẻ gầy còn béo được

Sĩ tục thì hết thuốc

Người nào giễu lời này

Tự cao lại ngu ngây

Trước trúc còn tham thoả sức ăn

Thế gian nào có Dương Châu Hạc?

nghe

Nghe đến đây Đậu Phụng Tiết đột nhiên duỗi lưng, ngáp một cái.

Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười, hắn đi qua ngồi ở bên cạnh Đỗ Như Hối, nhìn bài thơ một lần sau đó đề bút viết:

- Lúc thưởng trúc, lười biếng mà dâng tặng, không khỏi sinh lòng cảm khái: Chúng ta là tục vật hồng trần tại sao cầu tài không được? Đã từng nghe nói, ngày xưa có một tăng nhân đi tây thiên cầu kinh.

Phật còn như vậy, tục vật cầu tài thì sao?

Ngay cả phật tổ đều cho rằng cầu tài cũng không có gì sai lầm, ta là tục vật ở trên thế gian này, lấy một số đồ vật hoàng bạch thì có gì sai?

Đỗ Như Hối xem xong thì cười cười.

Bình luận

Truyện đang đọc