SOÁN ĐƯỜNG

Ngôn Khánh hơi kỳ quái, tại sao Lưu Huyễn đối với kinh phật điển cố này lại quan tâm như vậy. Không thể nói cho hắn biết rằng điển cố này vẫn chưa xuất hiện, phải vài chục năm nữa mới có.

Vì vậy lắc lắc đầu nói:

- Đệ tử lúc đó còn nhỏ, không nhớ được tên.

- Ha ha, thoạt nhìn ngươi đối với phật giáo rất có duyên, trước đây còn làm ra một bộ Tu Duyến thất phẩm... à, ta có một đề. Thích, Đạo.

Lưu Huyễn nói xong nhìn những người khác:

- Chư công thấy thế nào.

Thích? Đạo?

Chính là phật giáo và đạo giáo.

Mệnh đề này không khỏi quá mức khó khăn rồi.

Niên nam tử nhíu lông mày, vừa định mở miệng phản đối thì lại nghe Lưu Huyễn nói:

- Từ thời Hán Ngụy đến nay, Thích và Đạo thường song song với nhau, Ngôn Khánh biết điển cố Thích giáo, chắc hẳn cũng có chỗ tâm đắc, tại sao lại không mượn chuyện này mà đàm luận?

- Lưu Quang Bá, ngươi đây là có ý gì?

- Ai mà không biết Vương thị ở Hà Đông tu tam giáo, Trịnh Ngôn Khánh chỉ là một hài đồng tám tuổi, ngươi ra đề mục như vậy làm sao hắn có thể làm ra?

Trịnh Ngôn Khánh quay đầu lại, nhìn theo thanh âm đó.

Sau khi nhìn hắn liền cảm thấy sững sờ.

Hóa ra người đứng ra nói chuyện là Trịnh Nhân Cơ.

- Trịnh thiếu huynh nói vậy là sai rồi, người của Trịnh gia chẳng phải cũng tu huyền nho hay sao, Trịnh Ngôn Khánh có thể nói tới thích giáo điển cố, thì chắc chắn hắn có thể hiểu những mặt khác. Hơn nữa học vấn không dựa vào tuổi, Vương Thông cho dù già hơn mấy tuổi đi nữa, nhưng tài hoa chưa chắc đã cao hơn Bán Duyến Quân.

Biểu hiện xem ra, Lưu Huyễn là vì Ngôn Khánh mà nói chuyện.

Nhưng trên thực tế hắn đang giải vây cho Vương Thông...

- Đúng thế, Trịnh Ngôn Khánh tuổi tuy còn nhỏ nhưng thanh danh rất lớn, chúng ta nghiên cứu học thuật không thể dùng tuổi tác mà phán đoán, phải luận danh khí. Hắn đã nổi danh như vậy, chắc hẳn không có vấn đề.

Hàng lông mi trắng toát của Đậu Uy dựng thẳng lên, ra vẻ muốn đứng dậy.

Niên nam tử liền nắm cánh tay của Đậu Uy, đè hắn lại.

Đậu Uy khẽ giật mình, nhìn lại Niên nam tử.

Niên nam tử nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh.

Sắc mặt của Trịnh Ngôn Khánh hiện tại vẫn bình tĩnh, hai tay áo phe phẩy, tựa hồ như tất cả sự cố này đều không có chút nào liên quan tới hắn.

Trịnh Nhân Cơ tranh luận không lại Lưu Huyễn, hậm hực lùi qua một bên.

- Lưu Quang Bá không muốn ra mặt, vậy thì phải làm thế nào?

Sắc mặt của Nhan Sư Cổ lộ vẻ âm u, hắn vỗ vai Trịnh Nhân Cơ:

- Không cần sốt ruột, xem Trịnh Ngôn Khánh đáp lại thế nào.

- Trịnh Ngôn Khánh ngươi nghĩ thế nào?

Lưu Huyễn là người Hà Gian, cũng có quan hệ mật thiết với Vương thị tộc nhân.

Hắn giả vờ hỏi thăm Trịnh Ngôn Khánh, kỳ thực có ý bức bách:Ngươi nếu như không đồng ý, dứt khoát nhận thua là được.

Trịnh Ngôn Khánh trong lòng không quan trọng thắng bại.

Nhưng vẻ đạo mạo của Lưu Huyễn khiến cho hắn sinh lòng chán ghét.

- Tiền bối đã lên tiếng, đệ tử sao mà dám cự tuyệt.

- Như vậy đi, hạn cho một canh giờ, hai người lấy thích đạo làm đề, làm một bài văn chương, sau đó phán luận cao thấp.

Vương Thông cùng Trịnh Ngôn Khánh cung kính đáp ứng, từng người ngồi xuống trước thư án.

Cùng lúc đó, mọi người bên ngoài cũng đình chỉ nghị luận, ở trước Tướng Quân đường trở nên trang nghiêm một mảng.

Vương Thông cũng bất chấp tất cả.

Lúc hắn tiến vào Tướng Quân đường này trong lòng có hơi đau khổ, ngoại trừ Lưu Huyễn thì còn có danh sĩ Đông Hải Lý Hạ, kết giao mật thiết với Vương Thị ở Thái Nguyên.

Đậu Uy là người khởi sự, giống như ủng hộ Ngôn Khánh.

Còn năm người kia, Vương Thông không biết nhưng hẳn là cùng lập trường với Đậu Uy.

Điều này nói lên cái gì?

Hắn khơi mào lộn xộn với Trịnh Ngôn Khánh, đã kinh động tới Vương thị tộc nhân ở Thái Nguyên.

Thế gia cỡ đó, có bao nhiêu liên quan?

Vương gia hi vọng Vương Thông có thể chiến thắng, như vậy có thể giữ lại thể diện cho gia tộc bọn họ, nếu như không thể chiến thắng thì danh dự của Vương Thông cũng không còn sạch sẽ.

Hắn không có đường lui, chỉ có thể chăm chú phá đề.

Cũng may là Vương gia tu luyện tam đạo, đối với Thích và Đạo hiểu biết cũng không hề ít.

Cầm bút ra, Vương Thông bắt đầu múa bút thành văn.

Mà Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở bên cạnh thư án, vẫn xoa xoa tay như đang suy nghĩ, sau đó mắt nhắm lại.

Trên khuôn mặt non nớt kia, nhìn không ra bất kỳ ẩn tình nào.

Đậu Uy không khỏi hơi lo âu, nhìn thời gian từng chút trôi qua, nhưng Ngôn Khánh vẫn không hề viết một chút nào.

Chẳng lẽ hắn định bỏ cuộc hay sao?

Niên nam tử thì nhìn Ngôn Khánh, tựa hồ như đang nhìn một chuyện rất thú vị.

- Cha, hắn vì sao còn chưa động bút?

Niên nam tử cười nói:

- Người này hậu phát chế nhân, lúc này chưa động bút có lẽ vì chưa suy nghĩ kỹ.

- Nhưng thời gian còn chưa tới một nửa.

- Đừng lo lắng, ta cảm thấy hắn không dễ bỏ cuộc như vậy đâu.

- Trong lòng không có trúc, thì thà không họa trúc, người này cầu hoàn mỹ, cho nên cần phải suy nghĩ thành thục, thà rằng bỏ giấy trắng còn hơn.

- Kiến Thành, tuổi của hắn so với con còn nhỏ hơn, nhưng luận về trầm ổn, con lại không bằng hắn được, tương lai nếu như có cơ hội hãy không ngại kết giao với hắn một phen... Ừ, tuổi nhỏ như vậy đã có khi độ như thế... thật là khó có...

Đúng vào lúc này, Trịnh Ngôn Khánh đã nhấc bút lên.

- Bán Duyến Quân đã động bút rồi.

- Ngươi câm miệng, chớ quấy rầy suy nghĩ của Bán Duyến Quân.

Thấy Ngôn Khánh cầm bút trong tích tắc này, tâm tư của Trịnh Nhân Cơ đã tốt hơn rất nhiều. Hắn ngẫm lại cũng thấy buồn cười, trước kia mình muốn giết chết hắn mà hiện tại lại lo lắng cho hắn. Dù sao tên tiểu tử này cũng là một phần tử của Trịnh gia, nhất cử nhất động của hắn mình đều phải quan tâm.

Lưu Huyễn ra đề mục này, Trịnh Ngôn Khánh không phải có thể làm ra ngay lập tức.

Hắn nhắm mắt lại chính la đang suy tư nhớ lại, nhưng càng nghĩ càng không nhớ được có quyển sách nào phù hợp với đề mục thích đạo này.

Cho nên hắn một chữ cũng không ghi.

Nhưng bộ dáng của Lưu Huyễn thật sự khiến hắn phải buồn nôn.

Thắng thua không quan trọng nhưng dù thế nào cũng không thể để những người này xem nhẹ mình.

Bình luận

Truyện đang đọc